"Lão thiên a, sao ngươi không đi..." Chữ "ăn cướp" chưa kịp nói ra,những người xung quanh đã bịt miệng hắn lại.Chủ sạp hàng này tu vi không thấp,vừa rồi chẳng phải đã xảy ra chuyện không tốt sao?
Những người khác cũng đang nghĩ về số phận của gã đại thúc vừa rồi,mặc dù không dám nói ra ,nhưng họ lén lút nhìn nhau rồi tự hiểu .Tên chủ sạp hàng chắc thấy tiểu cô nương này dễ lừa nên cố tình hét giá như vậy.Nhưng dù có dùng gậy đánh chết người cũng không rơi ra được linh thạch thượng phẩm,ở phàm nhân giới nếu sở hữu được linh châu là đã tốt lắm rồi,
Phượng Vãn chắp hai bàn tay nhỏ bé của mình lại với nhau và nhìn ông chủ sạp hàng một cách háo hức.Linh thạch hạ phẩm nằm ngoài khả năng của nàng,huống chi linh thạch thượng phẩm,nhưng nàng thực sự muốn quả trứng này.
Tu chân giới quan trọng nhất chính là cơ duyên,nếu bỏ lỡ ngôi làng này chưa chắc sẽ gặp chỗ khác.Nàng muốn quả trứng này.
"Lão gia gia,ta biết giá trị của nó không chỉ là một viên linh thạch thượng phẩm."
Sau khi nghe Phượng Vẫn nói lời này,những người vây xem đều tiếc thay cho vẻ ngoài xinh đẹp của nàng,mà lại có mắt nhìn kém ,đã vậy đầu óc còn kém hơn.
Lão chủ gian hàng không ngắt lời Phượng Vãn,đợi nàng nói tiếp.
Phượng Vãn xấu hổ cụp mi xuống và nói:"Nhưng ta chỉ có năm viên linh châu,gia gia có thể giảm giá cho ta được không?Ta thực sự rất muốn nó."
Phượng Vãn nói vô cùng chân thành,ánh mặt lại càng chân thành hơn.Lão chủ gian hàng nhìn chiếc hầu bao trên eo của Phượng Vãn và cười khẽ.
"Đã hơn năm rồi."
Phượng Vãn bị sốc và vô thức che chiếc hầu bao của mình lại,người này lại có thể nhìn thấy mọi thứ trong hầu bao của mình.
Đôi mắt to long lanh của Phượng Vãn toát lên vẻ vô tội,nàng cười khan hai tiếng." Ừm ừm lão gia gia,thực ra thì ta đang muốn mua một quyển sách hướng dẫn cách dẫn khí vào cơ thể."
Ý của Phượng Vãn là năm hạt linh châu còn lại,là nàng muốn mua sách,lý do này thực hợp lý.
Lão chủ sạp hàng vòng hai tay lại ung dung ngồi xuống chiếc ghế lộng lẫy ,hoàn toàn không ăn nhập với chiếc áo choàng cũ mà lão đang mặc.Lão nói với giong điệu không được thương lượng."Ta sẽ không bán nếu không có linh thạch thượng phẩm."
Xung quanh không khỏi ồ lên,hôm nay quả là một màn hay.Lão giả thực sự dám ra giá,tiểu bạch thỏ cũng thực sự dám mua.
Phượng Vãn mím chặt môi,nghĩ cách mua quả trứng này bằng được.
"Lão gia gia,người thực sự không thể bán quả trứng này cho ta sao?"
Phượng Vãn nhìn chủ sạp hàng đầy mong đợi,cậu vẫn không muốn bỏ cuộc.
Lão giả nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương ủa Phượng Vãn,trầm ngâm.Lần này hắn đến là để tìm người có duyên,cũng chỉ có tiểu bạch thỏ này chủ động muốn mua quả trứng yêu thú này.Nó đã theo hắn lâu như vậy,cô bé này nhất định là người định mệnh của nó.
"Hảo,thấy ngươi là người thành thật như vậy ta liền bán cho ngươi."
Những người khác có chút nghi hoặc nhìn lão giả đem quả trứng quái thú bán với giá chỉ có năm viên linh châu,chênh lệch gấp cả vạn lần.Đây chăc chắn là quả trứng chết.
Phượng Vãn tuy không biết mình đã để lại ấn tượng như thế nào với lão giả.Nàng nhanh chóng tháo chiếc hầu bao đưa toàn bộ cho ông.Người ta đã sảng khoái như thế,mình không thể quá keo kiệt được.Thuật dẫn khí chỉ có thể mua vào dịp khác vậy.
Đối với hành động của Phượng Vãn,trong mắt lão giả loé lên sự hài lòng.Mặc dù nó không nhiều,nhưng đó là toàn bộ tài sản của cô nhóc và cô cũng không hề tiếc rẻ mà lấy ra hết.
Lão cầm chiếc hầu bao,lấy đi mười hạt linh châu rồi đưa lại Phượng Vãn cùng quả trứng.
Nàng treo chiếc hầu bao lên thắt lưng và cầm quả trứng,không quên cảm ơn lão chủ sạp hàng."Gia gia,cảm ơn người."
Lão giả xua tay nói:" Chúng ta có duyên gặp lại."
Nói xong lão bắt đầu thu dọn sạp hàng,cũng không định bán nữa.
Thấy không còn náo nhiệt nữa,mọi người dần tản ra,tiếp tục công việc của mình.
Phượng vãn nhìn bóng lưng lão giả đang nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời đi,sau đó nhìn xuống quả trứng trong tay.Tại sao nàng lại có cảm gíac người này dựng quầy hàng ở đây chỉ để bán quả trứng này nhỉ?Nhưng tại sao lại bán cho nàng giá rẻ như vậy?
Từ lúc ôm quả trứng,Phượng Vãn đã kìm nén niềm vui trong lòng.Nàng thực sự nhặt được bảo bối,đây chính xác là cơ duyên mà tu chân giới thường nhắc đến.
Quả trứng này nhìn xấu đến mức khiến ai nhìn cũng phát khóc,nhưng nàng ôm nó lại cảm giác toàn thân thoải mái,khí tức xung quanh cũng mạnh mẽ hơn một chút.Nó giống như một trận pháp tụ linh nhỏ,nhưng tiếc là không có thuật dẫn khí vào cơ thể nên nàng chưa thể luyện tập thử.
Nghĩ đến đây Phượng Vãn lại ũ rũ,vô thức chạm vào hầu bao của mình.
A?Nó thế mà không hề trống rỗng nha, nhìn như bên trong có thứ gì đó.Nhịp tim Phượng Vãn hơi nhanh,nàng nhớ rõ là trong hầu bao của mình không có thứ gì khác ngoại mười hạt linh châu mà.Dựa vào cảm giác nơi đầu tay,nàng chắc chắn đó không phải hạt linh châu,chẳng lẽ lão chủ sạp hàng thương hại nàng nên đưa cho nàng bảo bối nào đó.
Kìm nén sự phấn khích của mình,Phượng Vãn nhanh chóng ôm quả trứng yêu thú trở về nhà.
Vừa bước vào sân đã thấy Linh mẫu đứng đợi.
"Vãn Vãn con đã về rồi.Ta vừa nghe nói nhà chính đã xảy ra chuyện."
Phượng Vãn đang vội về nhà xem bảo bối trong hầu bao,nghe Linh mẫu nói vậy liền dừng lại một lúc.
"Nương,đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Vãn Vãn,nương nghe nói Tầng Kinh Các đã xảy ra hoả hoạn,các tộc trưởng và trưởng lão đều đang rất lo lắng."
Phượng Vẫn rất bối rối.
Tại một gia tộc lớn như Phượng gia,Tầng Kinh các cũng quan trọng như cấm địa phía sau núi,là sự tồn tại quan trọng bậc nhất trong gia tộc.Làm thế nào mà có thể đột nhiên bốc cháy?
"Nương,là ai nói chuyện này với người vậy?"
"Là A di tới thăm rồi kể cho ta nghe."
Linh mẫu nói đến thăm,nhưng thực ra là bà ta đến đây để chế nhạo người di nương như nàng.
"Nương,ngày mai con sẽ đi cùng người đến gặp gia chủ xem có thể giúp ích được gì không."
"Hảo."
Phượng Vãn chạm vào chiếc hầu bao trên thắt lưng,ngẩng đầu lên nhìn Linh mẫu và mỉm cười."Nương ơi,mấy ngày nay nhi tử cùng lào gia gia tu luyện,con cũng đã ngộ ra không ít.Một lát nữa,con sẽ về phòng luyện tập,cho đến khi con rời phòng người đừng để ai quấy rầy con nhé."
Linh mẫu nghe vậy vui mừng khôn xiết:"Vãn Vãn,bây giờ con đã tu luyện được chưa?"
Chẳng phải con gái bà không có linh căn sao?Làm sao nó có thể tu luyện được?Linh mẫu không biết nhiều về những thứ như tu tiên,nàng chỉ biết rằng nếu không có linh căn thì người đó chắc chắn là phàm nhân.
Nhưng nếu là chính miệng nàng(PV) nói ra có thể tu luyện thì nàng(LM) sẽ tin tưởng.Trong lòng nàng,Vãn Vãn đã thông minh hơn và có nhiều chủ ý kể từ khi cậu tỉnh lại sau khi bị rơi xuông nước.Nàng tin tưởng nữ nhi của mình.
Máu của Phượng Vãn gần như sôi lên vì phấn khích,nàng mỉm cười và nói:"sẽ ổn thôi."
Gần đây,nàng có thể cảm nhận được luồng khí xung quanh mình ngày càng nồng đậm hơn.Mặc dù nàng không biết vì sao trong quá trình kiểm tra ,nàng lại không có linh căn,nhưng nàng sẽ không bỏ cuộc.
Lỡ như quả cầu thuỷ tinh dùng để khảo nghiệm không chính xác thì sao.Nhưng cho dù không có linh căn,nàng cũng không chấp nhận vận mệnh của mình.
Nếu như nàng đoán không sai thì thứ mà lão chủ gian hàng bỏ vào hầu bao của nàng chính là dẫn khí thuật.
"Vãn Vãn yên tâm,ta sẽ không cho phép bất cứ ai đến làm phiền con tu luyện."
Phượng Vãn nhắm mắt lại,dưới đôi mắt mong đợi của Linh mẫu,trở lại phòng.Phượng Vãn từ trong hầu bao lấy ra một thứ gì đó nhỏ bằng ngón tay cái,thứ đó vừa rơi ra ngoài liền biến to thành một quyển sách tu luyện.