"Nương yên tâm,lão gia gia trông rất tốt bụng,con không nói dối đâu,người đừng lo lắng.Hay là ngày mai người đi chợ cùng con,rồi nhìn người từ xa được không?"
"Được rồi,được rồi,nhưng như vậy ta vẫn lo lắng.Không bằng ngày mai,ta sẽ bảo hai người hầu từ nhà chính đến bảo vệ con."
Đi theo Phượng Vãn khiến nàng thấy nhẹ nhõm hơn một chút,sau khi ra chợ và nhìn thấy ông chủ sập hàng từ xa,nàng đã đồng ý thỉnh cầu của Phượng Vãn.
Từ hôm ấy Phượng Vãn bắt đầu cuộc sống đi sớm và về muộn.
Tất nhiên,Phượng Vãn không tu luyện với lão giả râu trắng nào đó,mà đi đến Linh dược sơn ,nơi trồng dược liệu của địa phương.
Hai người hầu đi theo phía sau biết nàng không có căn linh nên rất coi thường nàng,nên thờ ơ với những gì nàng làm,miễn không có chuyện gì xảy ra với nàng là được.
Linh dược sơn rất cao,trên núi có không ít linh dược quý hiếm,linh khí tương đối phong phú,nhưng cũng tràn ngập nguy hiểm.
Nàng là một đứa trẻ năm tuổi chưa được tu luyện nên chỉ dám loanh quanh ở phạm vi bên ngoài.
May mắn thay,Phượng Vãn kiếp trước đã nghiên cứu y học,vì thế biết phân biệt các loại thảo mộc và mô tả chính xác dược tính cơ bản của chúng.
Phượng Vãn những ngày này lang thang khắp chợ, và mua một quyển sách thuốc bằng những mảnh bạc tại một quầy hàng do phàm nhân mở.Mặc dù nội dung trong sách có thể không chính xác nhưng cũng giúp nàng hiểu biết khái quát .
Những linh thực ở nơi đây có đặc tính vầ tác dụng gần giống như dược liệu kiếp trước của nàng.
Phượng Vãn hít sâu một hơi,cảm giác thật thoải mái.
Nàng phát hiện ra rằng ở nơi này có linh lực thực dồi dào,nàng luôn có cảm giác như linh lực đang thâm nhập vào cơ thể mình.
Nàng có một ý tưởng táo bạo rằng, nàng không phải là một phàm nhân bình thường.
Vào ngày thứ mười,nàng phát hiện ra một gốc Phượng Hoàng thảo cấp một,len lỏi trong một thảm cỏ dại rộng lớn ,thật khó phát hiện ra.
Trong tu chân giới,bất kể là vật gì cũng được phân chia cấp bậc,giống như loại linh thảo này có cấp bậc từ một đến chín.
Tuy nhiên,linh khí ở đại lục Cửu Hoang ngày càng mỏng manh,thậm chí linh thảo cấp bảy cũng hiếm thấy.
Loài phượng hoàng thảo này, hẳn có thể đổi được mấy viên linh châu,hôm nay nàng khá là may mắn.
Nhưng tại sao cỏ phượng hoàng lại ở đây?Nghe nói loại linh thảo này chỉ có thể tìm thấy ở những nơi có phượng hoàng từng tồn tại.
Phượng Vãn lắc đầu,cũng có thể là mình suy nghĩ quá nhiều.
Phượng hoàng là thần thú thượng cổ đã tuyệt chủng từ lâu ở đại lục cửu Hoang.
Tránh ánh mắt của hai người hầu,nàng cẩn thận cất cây linh thảo đi.
Phượng Vãn lang thang hơn hai tháng cũng chỉ tìm được một cây linh thảo,nhưng nàng cũng thu được mười hạt linh châu.
Hai người hầu của Phong gia đã đi theo bảo vệ Phong Văn hơn hai tháng,sau đó xin tộc trưởng trở về nhà chính.
Phượng Vãn cầu còn không được,đây chính là điều nàng muốn.
Lại đến chợ,nàng thử tìm sách hướng dẫn cách dẫn khí vào cơ thể.Nàng muốn thử xem mình có thể tu luyện được không.
Tuy đây là điều cơ bản nhất,nhưng lại là thứ mà nàng cần nhất lúc này.Chỉ khi ngươi có thể dẫn khí vào cơ thể thì ngươi mới có thể dấn thân vào con đường tu chân.
Kỹ thuật cơ bản nhất này thậm chí còn không được Phượng gia để vào mắt,nhưng lại nằm ngoài tầm với của người bình thường.
Phượng Vãn đi loanh quanh trong chợ một lúc,lão bản kì lạ lúc trước vẫn ở đó,với cùng một mảnh vải đen và số lượng trứng yêu thú không hề giảm.
Không biết do giá quá cao hay là do lão không biết bán mà trước quầy hàng không có ai cả.
Đôi mắt Phượng Vãn một lần nữa bị thu hút bởi quả trứng yêu thú xấu xí kia.
Nàng chạm vào mười hạt linh châu trong túi tiền trên thắc lưng và duỗi thẳng eo một chút.
Lão bản thấy có khách đến mua hàng cũng không mấy nhiệt tình,chỉ thờ ơ liếc nhìn Phượng Vãn rồi quay đi.
Phượng Vãn có chút nản lòng,xét theo thái độ của ông chủ thì những quả yêu quái thú này chắc chắn là không rẻ.
Nàng quyết thử một lần,nàng muốn là cái xấu nhất,chắc sẽ không quá đắt.
Nàng chỉ bàn tay nhỏ mũm mỉm của mình về phía đống trứng:" Lão gia gia,con muốn nó."
Phượng Vãn chớp chớp đôi mắt to sáng ngời,khiến người ta bất giác mềm lòng.Nếu không biết sự thật,ngươi sẽ tưởng nàng là con trong một gia đình đông con.
Ông chủ lười biếng nhướng mi lên."Ngươi có chắc là muốn nó?"
Xung quanh vừa nghe có người mua trứng yêu thú liền tới tham gia náo nhiệt.
"A tiểu cô nương,ngươi nhìn qua rất xinh đẹp,nhưng ánh mắt không tốt lắm đâu.Nếu là lần đầu đi mua trứng yêu thú thì ta sẽ chỉ dạy ngươi vài điều.Quả trứng yêu thú tốt phải mịn và đẹp,tất nhiên loại có linh khí nổi trên bề mặt là tốt nhất.Cái ngươi chọn đã không còn sự sống nữa,có thể là một quả trứng chết."
Quả trứng chết nghĩa là con yêu thú bên trong cũng đã chết từ lâu.Nếu một tu sĩ xui xẻo mua một quả trứng như vậy thì chắc chắn sẽ tức chết.
Ông chủ vốn tâm tình không tốt,nhưng khi bị những lời nầy đánh thức,lập tức hất râu ,trừng mắt nhìn.
"Tiểu tử phàm nhân,ngươi dám nói ta bán trứng yêu thú là trứng chết sao?Ngươi thực sự cần phải bị giáo huấn."Cùng lúc hắn nói,áp lực xung quanh ông chủ sạp hàng mơ hồ thoát ra khỏi cơ thể hắn.
Gã đại thúc vừa tuyên bố hùng hồn,có năm linh căn nên không khác phàm nhân là mấy,hắn chưa từng gặp qua chuyện này.Mặc dù ông chủ sạp hàng đã cố gắng áp chế uy áp của mình,nhưng đó cũng không phải là điều mà người như gã có thể chịu đựng được,hắn lập tức sợ hãi quỳ xuống cầu xin tha thứ." Tiên nhân tha mạng,là tiểu nhân không biết tốt xấu,mắt mù không nhận ra Thái Sơn,đắc tội với ngài,xin bỏ qua cho tiểu nhân lần này."
"Hừm,cút"
"À,vâng vâng."
Gã đại thúc sợ hãi bỏ chạy.Những người xung quanh bất giác lui ra xa mười thước.
Phượng Vãn không hề sợ hãi,nhưng đôi mắt to của nàng lại càng sáng hơn,đây là sức mạnh của một người tu tiên.
Nàng phải vượt qua tất cả khó khăn và dấn thân vào con đường tu tiên.
"Gia gia,người có thể bán cho ta quả trứng yêu thú đó được không?"
Chủ sạp hàng gạt áp lực qua một bên và nhìn Phượng Vãn với ánh mắt thận trọng.Vừa rồi tên kia(gã đại thúc) sợ đến mức quỳ xuống,nhưng đứa nhỏ này vẫn nghiến răng chịu đựng,quả thực là một hạt giống tu luyện tốt.Tuy nhiên ,không thể kết luận vội vàng như vậy.Chủ gian hàng thu hồi ánh mắt,chắp hai tay sau lưng rồi nói.
"Ngươi không sợ đây là trứng yêu thú đã chết sao?"
Phượng Vãn mỉm cười đáng yêu,để lộ một bên lúm đồng tiền hình quả lê.
"Gia gia cường đại như vậy,nhìn lại hiền lành như thế,chăc chắn sẽ không lừa ta."
Chủ sạp hàng rất hài lòng với lời nịnh nọt của Phong Văn,đứa trẻ này cũng tinh mắt thật.
Chủ sạp hàng cười khẽ."Vậy ngươi nói ta biết,xung quanh co rất nhiều trứng yêu thú xinh đẹp như vậy,ngươi vì cái gì lại muốn nó?"
Những người đang vây xem từ xa cũng có chung câu hỏi như vậy trong đầu.Chắc chắn có mắt đứa nhỏ có vấn đề.Phượng Vãn không bị ảnh hưởng bởi những lời bàn tán đó,cậu nói một cách chắc chắn và sắc bén.
"Vạn sự tuỳ duyên.Nó đập vào mắt ta,và ta muốn mua nó."
Những người đứng xem náo nhiệt lại càng bần tán to hơn,đứa phá gia chi tử này là nhà ai?Nó chỉ nhìn thuận mắt đã muốn mua về.
Trứng yêu thú không thể mua bằng tiền,nó cần có hạt linh châu hoặc đá linh châu,khá đắt.
Mặc dù Phượng gia là một trong bốn gia tộc mạnh nhất Chiêu Phong thành,nhưng Phượng gia lại có rất nhiều con cháu,đều toàn tâm toàn ý tu luyện trong gia tộc.Phàm nhân và tu sĩ cấp thấp ở chợ Phong Thành chỉ biết đến thiên tài của Phượng gia.
Nên hiện tại mọi người ở đây nghĩ là nếu đây là con mình thì họ chắc chắn sẽ đánh chết nàng.
Chủ gian hàng không biết mình có hài lòng với câu trả lời này hay không.Lão chỉ tiếp tục hỏi:"Quả trứng này không hề rẻ,nếu ngươi thực sự muốn nó,thì ta sẽ lấy một viên linh thạch thượng phẩm."
Ở đại lục Cửu Hoàng,một viên linh thạch thượng phẩm tương đương với một trăm viên linh thạch trung phẩm,một viên linh thạch trung phẩm tương đương với một trăm viên linh thạch hạ phẩm.Nhưng một viên linh thạch hạ phẩm tương đương với một ngàn viên linh châu.
Chủ gian hàng vừa mở miệng đã đòi một viên linh thạch thượng phẩm,khiến cho xung quanh ngày càng tụ tập nhiều người xem náo nhiệt.