Chương 1: Xuyên Qua Thành Một Đứa Trẻ Năm Tuổi Trong Tiểu Thuyết Tu Tiên

"Vãn Vãn, con không thể chết được.Nếu con chết,nương biết sống thế nào?"

Phượng Vãn cử động ngón tay một cách khó khăn,không phải mình đã chết đột ngột vì phẫu thuật nhiều lần sao?Làm thế nào mình vẫn nghe thấy âm thanh?

Ngay khi cô định mở mắt ra xem chuyện gì vừa xảy ra,thì những ký ức kỳ lạ ùa về tràn ngập khiến đầu cô như muốn nổ tung.

Sau nữa giờ tiêu hoá,Phượng Vãn cuối cùng cũng hiểu được tình hình hiện tại.

Cô đã chết nhưng linh hồn lại xuyên vào trong cuốn tiểu thuyết tu tiên mà cô đang đọc.

Quyển sách này kể về cô gái tài năng Lý Hiên Vũ, người đã tận dụng kì tích để đột phá, với sự giúp đỡ của những nam phụ ,cô cùng nam chính thành công đạt được giác ngộ.

Và giờ cô biến thành bia đỡ đạn ,bị chết đuối trong chương đầu tiên của quyển sách.

Nguyên chủ cũng tên Phượng Vãn,năm nay năm tuổi,là con của di nương và Nhị lão gia Phượng gia ở phàm nhân giới,đại lục Cửu Hoang.

Đại lục Cửu Hoang được chia làm hai nữa,một là phàm nhân giới,hai là tu tiên giới.

Tại đây trẻ con có thể tham gia bài kiểm tra Linh căn khi lên năm tuổi.

Quý hiếm nhất chính là Đơn linh căn,còn gọi là Thiên Linh căn.Thấp hơn là nhị linh căn,tam linh căn,tứ linh căn và ngũ linh căn.

Ở đại lục Cửu Hoang,nơi linh khí đang ngày càng cạn kiệt,tứ linh căn vẫn có thể miễn cưỡng tu luyện được,ngũ linh căn thì không khác người thường là mấy.Tất nhiên nếu may mắn gặp được cơ duyên thì lại là chuyện khác.

Suy cho cùng trong tu tiên giới,cơ duyên thường quan trọng hơn tư chất bẩm sinh.

Phượng Vãn ba ngày trước đã được kiểm tra linh căn,thử nghiệm trên quả cầu pha lê cho thấy cô không có linh căn và hoàn toàn là một phàm nhân.

Phượng Vãn yên lặng thở dài,lúc đầu khi cô biết mình đã xuyên vào tu tiên giới,cô đã muốn tu luyện thành bất tử,nhưng giờ đây e là khó để sống sót rồi.

" Vãn Vãn,ngươi tỉnh lại là tốt rồi."

Một phụ nhân mặt đầy nước mắt đang nhìn cô lo lắng.

Phượng Vãn tiếp nhận tất cả ký ức của nguyên chủ,cũng biết người phụ nhân này là di nương của Phượng gia cho Nhị gia,và cũng là mẫu thân của chủ cơ thể này.

Trong sách không giải thích gì về việc của Linh mẫu ,mà chỉ nói rằng nàng được đưa vào nhị phòng Phượng gia làm di nương,vì mong muốn có được một đứa con ngoan.

Phượng Vãn bây giờ được đánh giá là không có linh căn và không thể tu luyện,vì vậy hai người họ dường như bị Phượng gia lãng quên.

Nguyên chủ cảm thấy rất xấu hổ khi gặp người khác,vừa đi vừa mất tập trung nên trượt chân rơi xuống hồ chết đuối.



Phượng Vãn giơ bàn tay mũm mỉm và vỗ nhẹ vào tấm lưng thon thả của Linh mẫu.Phải nói Linh mẫu chăm sóc nàng rất tốt,đôi tay nhỏ nhắn trắng nõn,mập mạp và nhiều thịt.

"Nương,con rất tốt ạ."

"Được rồi,con uống thuốc trước đi đã"

Đôi mắt trong như làn nước mùa thu dịu dàng nhìn Phượng Vãn.Nàng ngoan ngoan gật đầu,"dạ,cảm ơn nương".

Phượng Vãn sức khoẻ rất tốt,nằm trên giương ba ngày đã hồi phục hoàn toàn,Trong mấy ngày nằm dưỡng thương,nàng đã suy nghĩ rất nhiều.

Phàm nhân tu trường sinh bất tử là đi ngược với ý trời,không có linh căn thì sao?Kì tích có thể xảy ra,nếu như ta không nổ lực thì làm sao xứng đáng với cuộc sống mới này?Dù thế nào đi nữa,ta cũng không thể ngồi im chờ chết.

Đã thông suốt,Phượng Vãn quyết định đi chợ thử vận may, không thể cứ nằm nhà chờ bánh thơm từ trên trời rơi xuống được.

Chợ ở phàm trần được các gia tộc ở địa phương bảo vệ,người phàm và tu sĩ có thể mở quầy hàng ở đây,miễn là họ trả phí đầy đủ.

Phượng gia toạ lạc tại Chiêu Phong thành, là một trong bốn gia tộc lớn nhất Phàm giới.Cửa hàng nơi mà Phượng Vãn đang xem ,hiện tại đang được Phượng gia bảo hộ.

Để duy trì trật tự ở đây,Phượng gia đã phái các tu sĩ có tu vi cao đến tuần tra vầ bảo vệ.

Dù chỉ là một đứa bé năm tuổi đi dạo một mình cũng sẽ không gặp nguy hiểm nào.

Phượng Vãn đi xung quanh,có người bán đĩa hình,ma khí và bùa,nhưng cậu không thấy ai bán đan dược,chẳng lẽ đan dược ở đây rất khan hiếm?

Phượng Vãn tiếp tục bước về phía trước với đôi chân ngắn ngủn,thỉnh thoảng nghe những tiếng la hết vang bên tai,nàng vô thức chạm vào chiếc hầu bao quanh eo.Đó là của Linh mẫu cho nàng,từng đường kim mũi chỉ đều do chính tay nàng thêu.Tay nghề rất tinh xảo,nàng rất thích chiếc hầu bao này,nhưng bên trong chỉ có ít bạc vụn,đó là tất cả số tiền Linh mẫu dành dụm được.

Mặc dù những thứ này ở chợ là cấp độ thấp nhất,nhưng đối với nhưng người ở phàm giới muốn tu tiên,những thứ này có thể gọi là bảo vật.

Khi mới đến tu chân giới,nàng rất tò mò về những thứ này,nhưng không có thứ nào có thể mua được.Mọi thứ mà các nhà sư sử dụng đều phải mua bằng linh châu..

Ở Phượng gia,chỉ có người có thể tu luyện mới xứng đáng sở hữu linh châu.Nàng và Linh mẫu đều chưa từng nhìn thấy linh châu trong như thế nào.Ngay cả món ăn hằng ngày cũng chỉ là cơm trắng bình thường,không phải linh thực có linh lực.

Các quầy hàng lần lượt được sắp xếp từ Đông sang Tây và ai cũng có thể xem qua trong vài canh giờ.

Thấy trời sắp tối,Phượng Vãn định sẽ quay về trước.Khi đi ngang qua một quầy hàng,nàng bị cách ăn mặc và khí chất của lão bản gây chú ý.Lão nhân mặc một chiếc áo choàng rách nát cùng mái tóc và bộ râu màu xám bù xù.

Người tu tiên rất khó phán đoán tuổi tác,có người nhìn như hai mươi tuổi,thực ra có thể là hai trăm hoặc hai ngàn tuổi rồi.

Nhưng lão nhân này tóc và râu đều trắng,chắc phải lớn tuổi hơn một chút.

Có lẽ lão bản quá lười biếng nên chỉ ngẫu nhiên rút một mảnh vải đen trải xuống đất.Trên tấm vải nhỏ được đặt hơn một trăm quả trứng yêu thú,tất cả đều chen chúc nhau.

Mỗi quả trứng yêu thú phần lớn nhìn rất giống nhau,nhưng có một loại đặc biệt khác,nói đúng hơn là nó quá xấu xí,khiến người nhìn vô phải khóc thét.



QUả trứng yêu thú chỉ to bằng bàn tay người lớn,lớp vỏ bên ngoài không sặc sỡ,đẹp mắt như những quả trứng khác.Thay vào đó,vỏ trứng được bao phủ bởi những đốm xanh không đều,giống như khuôn mặt người nào đó đày những vết rổ,chúng dày đặc đến mức người khác không muốn nhìn nó lần thứ hai.

Phượng Vãn thu lại ánh nhìn và rời khỏi chợ với đôi chân ngắn ngủn.

Lão bản vốn nhắm mắt thiền định, hơi ngồi thẳng dậy khi Phượng Vãn nhìn vào quả trứng yêu thú.Nhìn bóng dáng nho nhỏ ngày càng xa,hắn lại liếc nhìn quả trứng yêu thú xấu xí rồi tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ngay khi Phượng Vãn trở về tiểu viện đơn sơ vắng vẻ của họ thì thấy Linh mẫu lo lắng bước ra.

"Vãn Vãn con đã đi đâu??sao giờ mới về?"

Linh mẫu lo lắng ôm Phượng Vãn vaò lòng,sự việc nàng rớt nước ba ngày trước vẫn khiến bà thực sự sợ hãi.

Phượng Vãn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mỉm lên,hiện ra đôi mắt to tròn,hắc bạch phân minh,nhìn thế nào cũng thấy đây là một đứa trẻ thông minh.

Đôi mắt Linh mẫu bất giác đỏ hoe,tại sao nữ nhi bà lại khốn khổ như vậy,nếu nàng có được căn nguyên linh căn thì tốt quá rồi.

Phượng Vãn nhìn đôi mắt đỏ hoe của mẫu thân thì lại mỉm cười để làm dịu bầu không khí.

"Nương ơi,hôm nay con ra chợ đã gặp một gia gia râu trắng."

Quả nhiên,Linh mẫu đã bị câu chuyện của nàng thu hút."Ân,Chuyện gì đã xảy ra?"

"À,Lão gia gia nói nhìn ta rất đẹp,hẳn là người cát nhân thiên tướng."

Phượng Vãn nói điều này không chỉ để dỗ Linh mẫu vui vẻ mà còn trải đường cho những gì nàng sẽ nói tiếp theo sâu đây.

Quả nhiên Linh mẫu nghe xong rất vui mừng."Thật vậy sao?"

"Dạ". Phượng Vãn gật mạnh đầu như giã tỏi để tăng độ tin cậy của mình.

Hôm nay cậu thực sự nhìn thấy một lão gỉa râu trắng,chỉ là lão không nói những lời này.Đây cũng không phải mình hoàn toàn nói dối mà, Phượng Vãn tự an ủi mình.

Linh mẫu vui mừng quá không biết phải làm sao,bà cầm chiếc khăn tây đi tới đi lui.

"Được rồi,được rồi."

"Mẫu thân,lão gia gia bảo muốn con mỗi ngày cùng đi luyện tập với người."

Đột nhiên, trên đường xuất hiện một lão giả muốn đưa con mình đi tu luyện,Linh mẫu có chút bất an.

"Vãn Vãn, lão gia gia đó có đáng tin cậy không?Con sẽ không gặp nguy hiểm chứ??"