Chương 2

Ninh An mang con mắt gấu trúc thức dậy.

Thay quần áo, tắm rửa sạch sẽ để bảy giờ đến trường.

Còn bốn tháng cậu tốt nghiệp đủ mười tám tuổi, lúc ấy cháu trai ruột của Chu Lệ là Chu Phỉ Thạch cũng tìm tới, Ninh An cũng bị đuổi đi.

Càng nghĩ càng buồn rầu. Đứa cháu ruột kia lưu lạc suốt mười tám năm, nguyên nhân là y tá gắn nhằm tên cha em bé trong phòng hấp điện. Ninh An được đón về nhà họ Chu, xui xẻo thay trong một lần xã hội đen thanh trừ nhau ba mẹ Chu Phỉ Thạch bị gϊếŧ chết. Từ sự kiện đó Chu Lệ xoá bỏ ba từ Chu Phỉ Thạch sửa lại tên thành Ninh An.

Thế giới này không phải tiểu thuyết, không có cốt truyện, không dự đoán được tương lai nó như cuộc sống của chính Ninh An, mọi thứ từ lớn tới bé đều nằm trong đầu cậu. Ninh An sớm biết bản thân thật sự không phải cháu ruột của Chu Lệ, một phần là do xét nghiệm ADN lẫn lá bùa bình an của mẹ ruột cậu để lại vẫn ở trong ngăn tủ.

Cậu chậm chạp xuống lầu, Chu Lệ đã ngồi bên đối diện vị trí ăn của cậu, hôm nay hắn mặc tây trang xám, mái tóc chải gọn ra sau, nhìn có chút trầm ổn mất đi sự âm u vốn có khi tóc mái rũ xuống, chỉ là cặp mắt phượng thâm thúy kia luôn làm người khác khó chịu, không giám nhìn thẳng vào hắn.

Ninh An mặc áo sơ mi trắng và quần tây ngồi xuống.

"Chào chú"

"Ừ, ăn cơm rồi đi học"

"Dạ" Ninh An yếu ớt lên tiếng, yếu ớt cắn bánh mì, yếu ớt uống sữa.

Chu Lệ âm thầm quan sát, hắn nhấp một ngụm cà phê, Ninh An cũng uống phân nửa ly sữa của mình, cậu lau miệng nhìn Chu Lệ nhàn nhã bên kia.

"Chú ơi, nhóc con đâu?"

"Chú Vương mang nó đi tiêm rồi, con ăn nhanh một chút, trễ giờ"

"Vâng, xong rồi"

Ninh An cười, ôm chặt ba lô của mình, Chu Lệ nhìn ly sữa chỉ uống phân nửa, muốn khuyên cháu mình uống sạch nó rồi lại thôi. Hắn đứng lên, cầm lấy chìa khóa xe nói: "Đi thôi, chú đưa con đến trường"

Ninh An gật đầu, như con gà con đi theo hắn.

Có chút đáng yêu.

"Giá trị yêu thương 10"

Hả? Gì cơ.

"Có nhầm lẫn gì không?" Ninh An bối rối hỏi hệ thống.

Hệ thống lắc lư số liệu: "Không hề, đây là thiết bị đo lường chuẩn nhất, tiên tiến nhất của hệ thống chúng tôi"

Ninh An im lặng nhìn chằm chằm bóng lưng của Chu Lệ.

Người này có bị bệnh tâm lý phân liệt hay không?

"Sao thế?" Chu Lệ quay đầu, khó hiểu nhìn cậu, nhưng trên mặt vẫn lạnh nhạt như cũ.

Ninh An lắc đầu, cười một cái chạy về phía hắn: "Không có, chúng ta đi thôi"

Xe chậm rì rì lăng bánh, Ninh An nhìn sườn mặt lạnh nhạt của Chu Lệ rồi chuyển tầm mắt, sáng sớm đoạn đường không mấy nhiều xe, trời sắp vào đông, một phần lạnh nên ít người ra đường. Hệ thống nói cho Ninh An biết, Chu Lệ đã đón cậu về từ hai tháng trước, vì tính chất công việc nên hắn đi về thất thường, đối với đứa cháu trai này không quan tâm nhiều lắm, chỉ cần cậu ngoan ngoãn đi học rồi về nhà, không gây chuyện thị phi là được.

Ninh An nhìn Chu Lệ một cái, cậu tựa dựa lưng vào ghế chậm rãi nhắm mắt.

Đoạn đường đến trường khoảng bốn mươi phút, đến nơi Chu Lệ mới phát hiện Ninh An đã ngủ quên. Hắn nhìn chằm chằm gương mặt của cậu, nhìn từ vầng trán, lông mày, hàng mi, lại nhìn chóp mũi phập phồng hô hấp, lại nhìn một chút cánh môi hồng nhuận kia, rồi đến chiếc cằm nhỏ xinh.

Chu Lệ không nỡ đánh thức Ninh An. Hắn nghĩ chắc do áp lực học hành nên Ninh An ngủ không đủ giấc, bản thân hắn là người lớn trong nhà, không quan tâm chăm sóc gì nhiều đến đứa cháu này, Chu Lệ cảm thấy bản thân vừa vô tâm vừa thất trách, hắn nhất định phải sắp xếp công việc thường xuyên ở nhà chơi với Ninh An mới được.

Chiếc xe màu bạc cứ đậu gần cổng trường gần mười phút, không có người bước ra nên thu hút vô số ánh mắt nhìn về phía Chu Lệ, Ninh giả bộ ngủ An chậm rãi mở mắt, Chu Lệ vẫn nhìn chằm chằm cậu, hắn thấy cặp mắt đào hoa kia có chút đỏ, con ngươi màu trà tan rã ngậm đầy nước mắt phản chiếu hình bóng hắn.

Tim Chu Lệ nặng nề đập.

"Tới rồi à?" Giọng Ninh An có chút khàn vang lên.

Chu Lệ gật đầu, Ninh An vuốt lại mái tóc ôm lấy ba lô đẩy cửa xuống xe.

Thanh niên bước xuống thu hút vô số ánh mắt người khác, vài nữ sinh phản ứng nhanh cầm lấy điện thoại nhắm ngay Ninh An chụp lại vài tấm ảnh, Ninh An mỉm cười, cậu khép lại cửa xe, vẫy vẫy tay với Chu Lệ: "Chú gặp lại sau"

"Ừ" Chu Lệ gật đầu một cái, giẫm chân ga rời đi.

Ninh An lắc lư đi vào bên trong.

Trường học cực kỳ rộng, gồm ba dãy nhà học ba tầng, một dãy nhà nội bộ giáo viên, hai dãy ký túc xá nam nữ, nhà ăn và căn tin... Ninh An theo trí nhớ mò đến cửa phòng học, ngồi vào bàn của mình. Cái bàn đặc gần cửa sổ, vị trí tốt nhất cho học sinh lười học.

"Ninh An?"

Ninh An đang cúi đầu, nghe thấy giọng nói ngạc nhiên của bạn cùng bàn thì ngẩn đầu lên, Trương Kiệt đang nhìn chằm chằm cậu, y chỉ vào mặt cậu nói: "Mặt của cậu?"

Ninh An sờ mặt mình: "Mặt tôi làm sao?"

Trương Kiệt không biết nói thế nào, y ngồi xuống bực bội đặc vài cuốn sách lên bàn, Trương Kiệt mượn được tấm gương nho nhỏ của cô gái ngồi ở phía sau nhét vào tay Ninh An: "Tự xem đi, nhìn như hồ ly ấy"

Ninh An thuận ý xăm soi gương mặt mình, vừa nhìn cũng giựt mình một cái. Có phải chuyện tốt của hệ thống làm hay không?

Gương mặt trong gương quá đẹp, từng đường nét đều đánh sâu vào thị giác người khác, da thịt trắng nõn, cặp mắt đào hoa kia như rượu ủ lâu năm vừa ngọt vừa thơm, đôi môi hồng nhạt mềm mại nhìn một cái là muốn hôn liền. Ninh An là thiếu niên rạng rỡ, nhưng gương mặt này có chút...lẳиɠ ɭơ?

Ninh An càng nghĩ càng sợ, quyết định gõ hệ thống: "Giải thích một chút, mặt tôi bị gì thế?"

Hệ thống ngáp một cái, nó vừa tránh một chỗ quét dọn tệp tin cùng số liệu rác, giọng hệ thống chậm rãi vang lên: "Vì để ký chủ dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống đã thay đổi khí chất trên gương mặt ký chủ, thêm một nốt ruồi son dưới khoé môi bên trái, làm đuôi mắt của ký chủ dài hơn một chút...nói chung với gương mặt này, ai gặp cũng yêu ký chủ, yêu đến hận, hận không xé nát người ký chủ, kéo ký chủ vào địa ngục"

Đẹp đến kinh động tam phách, đẹp đến tàn nhẫn, đẹp như đoá hoa tử mạn trong địa ngục, chỉ muốn chiếm lấy, chỉ muốn mạnh mẽ tàn phá, đem đoá hoa yếu ớt vùi trong biển máu.

"Cậu thấy sao?" Ninh An hỏi Trương Kiệt.

Trương Kiệt chớp đôi mắt to: "Như hồ ly"

Ninh An biết rồi, tên này là ngoại lệ.

Một buổi học này Ninh An tràn ngập trong tình yêu cùng sự thù hận của các bạn học, cậu nằm trên bàn, gương mặt úp vào lòng bàn tay, vì che chắn cảm giác đau đớn trước các hành động nguy hiểm do giá trị thù hận mang đến hệ thống đã thay đổi cơ thể cậu một chút.

Vì vậy, mỗi khi giá trị thù hận thông báo tăng lên, cơ thể Ninh An lại mềm một chút, lại thơm một chút, kɧoáı ©ảʍ vừa êm dịu vừa ngoan cường cứ thế bủa vây Ninh An từ đầu đến cuối.

Sướиɠ muốn chết.

"An nè!!!"

Cô gái kia ngồi ở trên bàn phía sau, hai chân bắt chéo, cặp chân dài đong đưa, Ninh An ngẩn đầu nhìn cô nàng, gò má cậu phớt hồng, đôi môi ẩm ướt, cặp mắt xinh đẹp ngập tràn ủy khuất nhìn cô.

Trái tim nữ sinh đập điên cuồng. Ngón tay vuốt ve sau gáy của Ninh An run lên dùng sức nhéo một cái để lại vệt đỏ chói mắt, móng tay khác lại sượt ngang, xoa xoa vệt đỏ vừa rồi.

"Giá trị thù hận 45"

Ha. Ninh An trong lòng thở dốc, cả người tựa vào đầu gối cô gái phía sau.

"Da của An đẹp quá, đẹp hơn mình"

"Cậu dùng sản phẩm gì chăm sóc da thế?"

"Ninh An đẹp thật nha"

Đẹp đến nỗi muốn chơi chết cậu luôn.

Nữ sinh hoàn toàn si mê thiếu niên trước mắt, gương mặt nữ sinh dịu dàng nhìn cậu, nếu không phải hệ thống nhắc nhở tiếng lòng cùng giá trị hận thù, Ninh An cũng tin mất cô gái tên Triệu Ngọc Lâm này rồi.

"Thống ca, tôi yêu giá trị thù hận nha"

Hệ thống mỉm cười châm biếm: "Đây chỉ mới bắt đầu, giá trị thù hận càng cao thì cậu càng sướиɠ, người ta bẻ tay, bẻ chân, đánh đập cậu, cậu cũng sướиɠ luôn..."

Ninh An không còn gì để nói. Triệu Lâm Ngọc lưu luyến buông tay, cô nhìn chằm chằm vết đỏ sau gáy Ninh An, muốn hôn lên đó một cái thì Trương Kiệt lạnh lùng liếc cô. Triệu Lâm Ngọc mỉm cười ác ý, nhảy xuống chạy về bàn học mình.

Trương Kiệt đẩy bả vai Ninh An: "Buổi trưa ăn gì?"

Ninh An mỉm cười: "Tôi muốn ăn gà rán"

Trương Kiệt gật đầu: "Tôi cũng nghĩ thế, hồ ly ăn gà"

Ninh An: "..."

Cậu cùng Trần Kiệt vui sướиɠ đi xuống căn tin.

Trương Kiệt gọi mì bò, gà rán cùng thức uống, hai người vừa ăn vừa trò chuyện.

Tống Vụ cùng vài người bạn của gã vừa vặn ngồi bàn đối diện, ánh mắt sâu thẳm của Tống Vụ nhìn thấy Ninh An, bụng dưới gã liền căng thẳng một trận.

Tống Vụ nhìn chằm chằm cậu. Mắt Ninh An lóe lên, kế hoạch trong đầu tự động nhảy ra, cậu ngửa cổ uống một hớp coca, dòng nước màu đen chảy dọc cằm xinh đẹp đọng lại, Tống Vụ cũng xúc động không thôi, gã muốn liếʍ giọt nước trên cái cằm nhỏ nhắn kia.

Ánh mắt Tống Vụ âm trầm, Ninh An đặc ly nước xuống, cậu lấy giấy lau miệng, vươn cái lưỡi đỏ tươi liếʍ liếʍ môi.

Tống Vị siết chặt đôi đũa tre trong tay, rắc một tiếng, đôi đũa gãy làm đôi.

Ninh An cười rạng rỡ, ngược lại cái bàn của Tống Vụ đang ngồi có phần căng thẳng. Ninh An mặc kệ nhóm người đó, cậu đứng lên kéo Trương Kiệt rời đi.

Ninh An miễn cưỡng chống cự đến cuối ngày.

Tan học, Chu Lệ lại đến đón cậu, chiếc xe màu bạc đậu ngay ngắn trước cổng trường, Ninh An đi đến gõ gõ cửa kính.

Chu Lệ hạ kính chắn gió xuống, Ninh An nhìn hắn rồi cười một cái nói: "Chú, chú đến sớm thế"

Chu Lệ nhìn đồng hồ nói: "Sớm hai phút, vào đi"

Ninh An gật đầu, mở cửa chui vào trong xe ngồi ghế phó lái. Cậu bỏ ba lô xuống quay người cài dây an toàn, Chu Lệ thuận tiện nhìn thấy vệt đỏ trên gáy cậu. Vết đỏ cực chói mắt hắn, gương mặt Chu Lệ vốn âm u giờ này ầm ầm giông lốc. Giá trị thù hận lên 10, cả người Ninh An run rẩy tựa vào ghế.

"Chú ơi" cậu yếu ớt gọi.

Chu Lệ liếc vết đỏ trên gáy vài lần nói: "Còn nhỏ nên lo học hành, không được yêu đương lăng nhăng"

Ninh An nghe được sự chán ghét trong giọng nói hắn, cậu ngoan ngoãn đáp: "Con biết rồi"

Trước hết cứ thuận theo đã, Ninh An có gắng thu mình, cặp mắt ửng đỏ lén lút liếc gương mặt Chu Lệ vài lần.

Chu Lệ cười, khoé môi gợi lên độ cong khó thấy, nếu mắt Ninh An là con dao găm, trên người Chu Lệ chắc bị cậu ghim thủng vài lỗ rồi.

Chu Lệ thở dài, giá trị yêu thương lại tăng lên.

Ninh An trợn tròn mắt nhìn hắn. Đồ tâm lý Chu Lệ chắc chắn có vấn đề.

"Sao vậy?" Chu Lệ hỏi.

Ninh An chớp mắt nhìn hắn vội vàng nói: "Chú, chú nói đúng trẻ con không nên yêu sớm"

Chu Lệ khó hiểu quay đầu, một lúc sau hắn cười ra tiếng, tiếng cười trầm thấp đánh thẳng vào lòng Ninh An.

Hoá ra cậu nhóc kế bên đang suy nghĩ những gì hắn nói, Chu Lệ cảm thấy mình rất ra dáng một người chú đúng nghĩa, giọng nói cũng nhu hòa mấy phần: "Ừm, ngoan"

Ninh An thuận theo ý hắn, cười như con hồ ly nhỏ lấy lòng chủ nhân.