Thế giới này không phải tuổi thọ trung bình là ba trăm, người đặc biệt còn năm sáu bảy trăm thậm chí cả ngàn sao?
Diệp Khâm lại chuyển giọng, vẻ mặt đột nhiên trở nên âm trầm, hắn hạ thấp giọng: "Nhưng Phó tướng quân đừng tưởng rằng cậu vội vàng dâng mình cho tôi một lần, tôi sẽ quên những chuyện trước kia?"
Phó Minh Tu mím môi. Y biết trước đây mình quá đáng như thế nào, đứng ở lập trường của Diệp Khâm, chính là y đã cố tình lừa dối tình cảm của Diệp Khâm, phản bội Diệp Khâm, cố ý gϊếŧ người, định đẩy Diệp Khâm vào chỗ chết.
Nếu không phải Diệp Khâm là nhân vật chính, tình huống lúc đó tuyệt đối không có khả năng sống sót.
Tuy Phó Minh Tu và Phó Minh Tu của thế giới này không giống nhau, y không phải người của phe Thái tử, chỉ muốn làm nhiệm vụ thôi, hơn nữa y biết lúc đó ra tay với Diệp Khâm không những không khiến Diệp Khâm chết mà còn khiến hắn có được kim thủ chỉ lớn nhất, nhưng... thực ra không có gì khác biệt về bản chất.
Đoạn tình cảm trước kia, quả thật chỉ là lời nói dối, bản thân lúc đó, giống như một kẻ săn mồi vô tình hơn.
Hai trường hợp này, đều là sự dối trá và phản bội không thể chấp nhận được.
Diệp Khâm phát hiện người trước mặt vừa rồi còn có biểu cảm sinh động, ánh mắt bỗng tối sầm lại.
Hắn bỗng thấy cổ họng nghẹn lại.
Mình có phải nói quá nặng lời không?
Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu hắn, nhưng rất nhanh đã bị hắn đè xuống.
Diệp Khâm, mày tỉnh táo lại!
Người này chỉ hận không thể gϊếŧ chết mày, dỗ dành mày vài ngày mày đã mềm lòng rồi?
Hắn cười khẩy trong lòng: Hơn nữa mấy ngày đó có tính là dỗ dành sao?
Hắn nghĩ đến bảy ngày hoan ái triền miên đó, gần như khiến người ta không muốn nghĩ đến bất cứ chuyện gì khác, chỉ hận không thể mãi mãi dây dưa với người này trên giường, nhưng sau đó bình tĩnh lại suy nghĩ một chút, liền hiểu rõ chẳng qua chỉ là giao dịch và lấy lòng của người này thôi.
Nghĩ như vậy, máu nóng sôi sục trong người Diệp Khâm bỗng chốc đông cứng lại.
Diệp Khâm à Diệp Khâm, y chỉ hận không thể gϊếŧ chết mày, mày lại còn vội vàng tự mình đa tình làm gì.
Diệp Khâm chìm đắm trong suy nghĩ, bỗng nhiên bị hành động của người trước mặt kéo về hiện thực.
Phó Minh Tu đưa tay nắm lấy hắn.
Diệp Khâm đang đứng bên cạnh giường của Phó Minh Tu, nhưng có lẽ Phó Minh Tu chỉ có thể nắm lấy tay Diệp Khâm bằng cách khom người một chút. Động tác nhẹ nhàng như vậy đã kéo theo các cơ bắp đau nhức khắp người và xương cốt gần như tan nát, càng không chịu nổi hơn là một chỗ nào đó đã bị sử dụng quá mức.
Đôi mắt Phó Minh Tu phủ một tầng nước.
Y cắn môi dưới, cố gắng kìm nén cơn đau đớn như xé toạc đại não khi cử động. Mặc dù tay đã nắm lấy tay Diệp Khâm, nhưng y vẫn chưa mở miệng.
Y phải bình tĩnh lại một chút, nếu không vừa mở miệng đã khóc thì thật quá mất mặt.