- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Hài Hước
- Nhân Vật Chính Truyện Ngược Không Cho Phép Ta Khóc
- Chương 12
Nhân Vật Chính Truyện Ngược Không Cho Phép Ta Khóc
Chương 12
Ninh Diệu mở to hai mắt, đối diện với tầm mắt của Úc Lễ.
Đây là lần đầu tiên Ninh Diệu nhìn thấy ánh mắt đáng sợ như vậy của Úc Lễ, giống như đao nhọn nhiễm máu, có thể chặt nát tất cả.
Rõ ràng đáng sợ như vậy, cảnh gϊếŧ chóc trước mắt cũng phi thường đẫm máu, Ninh Diệu lại chỉ cảm thấy an tâm.
Nắm đấm y nắm chặt buông ra, trên mặt căng thẳng cũng lộ ra một nụ cười.
Lúc này, từ nơi hai yêu kia bị bổ ra, tốc độ cực nhanh bay ra tàn ảnh màu xám tro to bằng bàn tay, chạy về phía cửa phòng.
Chẳng qua một giây sau, hai tàn ảnh màu xám tro kia dừng lại động tác, thân bất do kỷ* bay về phía lòng bàn tay Úc Lễ, bị Úc Lễ nắm chặt.
*Thân bất do kỷ: có thể nói là chuyện bản thân không làm chủ được. Nguyên câu là "Nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ" nghĩa là Người trong gian hồ, tự bản thân không làm chủ được. Thường thì, nhiều người cho rằng làm người cần phải biết khôn khéo hay như thế nào đó mới có thể tồn tại. Và đôi khi, bản thân mình làm điều sai trái vẫn có thể tha thứ cho nên người ta hay lấy cớ bằng câu này.
Tàn ảnh màu xám tro kia chính là Yêu hồn của hai huynh đệ, Yêu tộc chỉ cần Yêu hồn còn sống, là có thể kéo dài hơi tàn, mà Yêu hồn chết đi, mới là chân chính tiêu vong.
Trước khi hai huynh đệ Lâm Giảo tới nơi này tuy nói ôm quyết tâm phải chết, tự nhận mình không sợ hãi tất cả. Nhưng khi đối mặt với đôi mắt đen nhánh của nam nhân này, một nỗi sợ hãi không thể kiềm chế được từ đáy lòng dâng lên.
Khác với Ninh Diệu thoạt nhìn dễ nói chuyện, nam nhân này tuyệt đối không phải hạng người nhân từ gì, nói không chừng bọn họ so với chết còn thảm hơn, sẽ ba hồn bảy phách tiêu tán, ngay cả cơ hội chuyển thế đầu thai cũng biến mất!
Tiếng cầu xin tha thứ thê lương từ trong Yêu hồn vang lên: "Đại nhân tha mạng đi! Ta nguyện đem toàn bộ thân gia* hiến cho đại nhân, vì ngài làm trâu làm ngựa, chỉ cần ngài có thể tha cho ta một mạng!"
*Thân gia: (người nhà?)
- Ngài muốn cái gì ta đều sẽ đi tìm cho ngài, cái gì cũng được!
Những Yêu này vì mạng sống mà nói ra, Ninh Diệu nghe những lời này, hung hăng nhíu mày.
- Không cần, bọn họ gϊếŧ rất nhiều người, không phải yêu quái tốt!
Mỹ nhân toàn thân đều nổi hồng lên thở dốc, trong giọng nói lộ ra ủy khuất, "Bọn họ... Bọn họ cũng bắt nạt ta."
Sát thần kia nhìn qua, ánh mắt lạnh lùng cứng rắn nhiễm một chút nhiệt độ, trong gϊếŧ chóc mềm ngữ khí: "Ừ, đừng sợ."
Linh lực trên tay Úc Lễ vận chuyển, hai đoàn Yêu hồn nhất thời không cách nào nói ra, chỉ còn lại tiếng kêu thảm thiết.
Úc Lễ lạnh lùng nói: "Các Yêu hồn sẽ hóa thành hình người, phong tỏa Yêu lực, đi tới nhân gian, thay thế người bị bán vào kĩ viện, nếm trải nỗi khổ của người đời, vĩnh viễn không thể giải thoát."
Trên Yêu hồn hiện ra khủng hoảng tượng hóa.
Bọn họ là yêu có được huyết mạch thần thú, trời sinh cao hơn phàm nhân một đẳng cấp, nếu bị bán đến nơi kĩ viện của thế gian, chẳng phải là...!
Bọn họ chưa từng bị loại sỉ nhục này ở đâu!
"Không ——!"
Úc Lễ vung tay lên, tiếng kêu đột nhiên dừng lại, thân thể trên mặt đất cùng với Yêu hồn, toàn bộ biến mất, gian phòng giống như chưa từng xảy ra chuyện gì chỉnh tề mà ấm áp.
Gϊếŧ chóc đối với Úc Lễ mà nói không thể tầm thường hơn, sớm đã không thể khơi dậy trong lòng hắn nửa điểm gợn sóng. Không giống bình thường chính là, sau khi gϊếŧ Yêu xong, một người đi bộ thất tha thất thểu, đều đứng không vững hướng hắn nhào tới.
Trạng thái của Ninh Diệu rõ ràng không đúng, Úc Lễ liếc mắt một cái liền nhìn ra y trúng tình dược.
Dù cho đặt ở nửa tháng trước, người như vậy tiến lại gần đã sớm bị hắn một kiếm phong yết hầu.
Hắn đã trải qua quá nhiều, bất kể là để cho trung dược của mình muốn tiếp cận hắn, hoặc là trực tiếp muốn hạ thuốc cho hắn, nhiều đếm không xuể.
Nhiều năm dưỡng thành thói quen nhắc nhở Úc Lễ đánh chết người, hoặc là trực tiếp rời đi, làm cho người ta nhào vào khoảng không.
Nhưng Úc Lễ cuối cùng vẫn cứng ngắc đứng tại chỗ, bị người nhào tới ôm lấy cánh tay.
"Sao ngươi lại đến đây như vậy? Ở đây rất nguy hiểm, ngươi biết không?" Ninh Diệu thanh âm mềm mại lại ủy khuất: "Lúc trước ta không nên đi xem cái kia náo nhiệt kia, bọn họ thật xấu, xấu chết."
Ninh Diệu bây giờ nhiệt độ cơ thể nóng rực, nhiệt độ trên người Úc Lễ đối với y mà nói thập phần mát mẻ. Y bây giờ cũng bất chấp nhiều như vậy, cầm lấy bàn tay mang theo cảm giác lạnh lẽo của Úc Lễ, lại vùi mặt vào trường bào màu đen lạnh lẽo của Úc Lễ.
Sau khi tâm tình căng thẳng buông lỏng, cảm giác khó chịu càng sâu. Ninh Diệu nhịn xuống, vẫn không nhịn được, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, nện xuống sàn nhà biến thành bảo thạch, lăn xuống đất.
"Ta thật khó chịu nha." Ninh Diệu nói.
Người trước mắt này là người duy nhất có thể làm cho y an toàn tâm sự, sẽ không sinh ra du͙ƈ vọиɠ đối với y. Toàn bộ thế giới đều sẽ bị thể chất không giải thích được của y hấp dẫn, chỉ có Úc Lễ sẽ không.
Cằm Ninh Diệu bị một bàn tay to nắm lấy nâng lên, xuyên thấu qua nước mắt mông lung, nhìn thấy Úc Lễ cúi đầu chăm chú nhìn y.
Úc Lễ nắm lấy tay mặt y, Ninh Diệu xem ra cũng lạnh lẽo mà thoải mái. Y thở ra một hơi, hừ hai tiếng như mèo.
Thanh âm như vậy, ngón tay mang theo kiếm thô ráp đặt lên khuôn mặt mềm mại của Ninh Diệu, hơi vận dụng linh lực, đem giọt nước chảy xuống hấp khô.
"Khóc cái gì, không phải nói nước mắt sẽ đau, thân thể chịu không nổi?" Úc Lễ hỏi.
"Nhưng ta thật sự rất khó chịu, làm sao sẽ khó chịu như vậy. Có phải nhất định phải bị cái gì kia, mới có thể đem hiệu quả của thuốc này giải trừ?" Ninh Diệu nghẹn ngào nói.
Y nhớ tới trong các loại tiểu thuyết kia chuẩn bị hiệu lực mạnh mẽ, không phát sinh chút gì đó liền không cách nào giải quyết vấn đề, thậm chí sẽ bỏ mình vì xuân dược chết bất đắc kỳ tử, nhất thời khóc càng hung dữ.
Ngay cả tự mình động thủ cơm no áo ấm cũng vô dụng, hoàn toàn không nói khoa học!
"Bằng không ngươi vẫn nên gϊếŧ ta đi, có thể xuống tay nhanh một chút hay không, trước khi ta phản ứng kịp liền để cho ta tan thành mây khói." Ninh Diệu khẩn cầu nói: "Dù sao ngươi cũng muốn gϊếŧ ta, giúp ta thực hiện nguyện vọng nho nhỏ này, ta sẽ đưa di sản của ta cho ngươi."
Úc Lễ vẫn rũ mắt nhìn Ninh Diệu, không nói gì.
Trước đó, hắn đích xác có nghĩ tới gϊếŧ chết vị tiểu thiếu gia này, nhưng hiện tại...
Ninh Diệu mắt lệ mông lung muốn tiếp tục khai báo di ngôn, nhìn Úc Lễ đứng trước mặt y, lại đột nhiên nhớ tới, Úc Lễ hiện tại còn đang trong quá trình thăng cấp, hẳn là còn không có biện pháp đánh qua yêu của cả gia tộc này.
Tuy rằng Úc Lễ là nhân vật chính, nói không chừng có thể vượt cấp khiêu chiến thành công, nhưng Úc Lễ là một nhân vật chính truyện chủ ngược, quá trình vượt cấp khiêu chiến thành công này nhất định tuyệt không thoải mái, mà là tràn ngập gian khổ.
"Không biết ngươi tiến vào như thế nào, nhưng hiện tại nháo ra động tĩnh lớn như vậy, đi ra ngoài nhất định rất khó." Ninh Diệu nói, "Ta lừa bọn họ, nói cho bọn họ biết ta là lão tổ tông của bọn họ, bọn họ ước định trưa mai sẽ dẫn ta đi ra ngoài. Ta để lại cho bọn họ một lưu ý, nói ta có việc đi trước, không có thời gian để đưa ngươi. Ngươi là người của ta, làm cho bọn họ đưa ngươi ra khỏi đây vào ngày mai."
Trên người và đầu Ninh Diệu càng lúc càng nóng lên, hiện tại y chỉ cảm thấy máu toàn thân chảy đến một nơi bí ẩn nào đó, khiến y căn bản không có cách nào chuyển động đầu óc.
Ninh Diệu buông tha suy nghĩ, nghĩ đến người sắp chết, dứt khoát dựa vào người Úc Lễ: "Ta nóng quá, ta không nghĩ ra gì nữa.Ngươi thông minh hơn, ngươi nghĩ đi, cố gắng suy nghĩ nhanh một chút."
Nến tình vẫn như cũ thiêu đốt, mặt Ninh Diệu dưới ánh nến bị phủ lên một tầng ánh sáng ấm áp. Khuôn mặt kia vốn là tinh xảo, hiện tại lại càng giống như mộng ảo.
Chỉ là cảnh tượng mộng ảo này cũng không phải bình tĩnh tốt đẹp, Ninh Diệu cau mày, chóp mũi đuôi mắt đều đỏ bất thường. Đôi môi đỏ tươi của y so với ngày thường mở ra, thoáng cái thở ra nhiệt khí nóng bỏng, hiển nhiên rất không dễ chịu.
Đã đến lúc này rồi, còn lo lắng hắn làm cái gì?
Trái tim Úc Lễ giống như bị một bàn tay to vô hình nắm chặt, bàn tay hắn nắm mặt Ninh Diệu bất giác dùng sức, thẳng đến khi nghe thấy Ninh Diệu xen lẫn tiếng thở dốc kêu lên, lúc này mới như từ trong mộng mới tỉnh lại buông tay ra.
"Ta có thuốc giải có thể giải trăm độc, ngươi ăn thuốc vào là có thể tốt rồi."
"Cái gì!" Ninh Diệu từ trong khó chịu lấy lại tinh thần, ngẩng đầu lên: "Vậy sao ngươi không nói sớm, nhanh nhanh nhanh!"
Úc Lễ lấy thuốc giải ra, Ninh Diệu sau khi ăn giải dược, rất nhanh liền toàn thân thoải mái, cảm giác nóng bỏng kia cũng giảm xuống, cả người khôi phục bình thường.
Ninh Diệu tâm tình kích động, cao hứng, giang hai tay ôm lấy Úc Lễ, vui vẻ nói: "Tuyệt vời, sao ngươi cái gì cũng có nha!"
Khoảng cách này đối với Úc Lễ mà nói đã quá mức thân mật, hắn mím chặt môi, khóe môi căng thành một đường thẳng.
Ninh Diệu cũng phát hiện biểu tình trên mặt Úc Lễ không đúng, sau khi hậu tri hậu giác phát hiện khoảng cách của bọn họ ở thế giới tiên hiệp cổ đại mà nói quá gần, vì thế làm bộ vô sự phát sinh buông tay, sợ chậm một chút Úc Lễ liền thay đổi chủ ý, rút kiếm chém y.
"Tìm được đường sống trong chỗ chết, quá mức kích động, ngươi không cần để ở trong lòng." Ninh Diệu nhanh chóng chuyển đề tài: "Cám ơn thuốc giải, bây giờ cũng không có cách nào ra ngoài, muốn ngủ không?"
Trận pháp cùng ảo cảnh kỳ thật đã bị Úc Lễ phá giải, hắn có thể tiến vào, đương nhiên cũng có thể rời đi.
Nhưng nhìn Ninh Diệu ngáp một cái, trên mặt hiện ra vẻ buồn ngủ, Úc Lễ mặt không chút thay đổi nói: "Tùy ngươi."
Vì thế Ninh Diệu nhặt bảo thạch lăn trên mặt đất lên, liền một lần nữa trở lại giường. Y tự giác lăn vào trong cùng, sau đó vỗ vỗ giường, gọi tiểu đồng bọn của y đến cùng y ngủ chung.
Úc Lễ không nhúc nhích, hắn nhíu mày: "Ngươi đối với mọi người xung quanh đều yên tâm như vậy?"
"Làm sao có thể chứ, ngươi là người duy nhất ta yên tâm." Ninh Diệu vùi mặt vào trong chăn, y nhắm mắt lại, bởi vì buồn ngủ mà giọng nói mơ hồ: "Dù sao... Chỉ có ngươi mới có thể không có tâm tư kỳ lạ đối với ta."
Ninh Diệu ngủ thϊếp đi, Úc Lễ vẫn đứng ở bên giường.
Một lúc lâu sau, hắn tắt ngọn nến tình đang cháy, thay một loại đèn khác nhu hòa không chói mắt.
Úc Lễ không nằm lên nửa bên giường Ninh Diệu chừa lại cho hắn, mà ngồi xuống ghế đặt bên cạnh bàn bên tường.
Đêm lại trở lại yên tĩnh.
————
Ngày hôm sau, yêu toàn tộc ở đại sảnh chờ đợi Ninh Diệu, lại bất ngờ nhìn thấy một nam nhân trước đây chưa từng thấy qua, đột nhiên xuất hiện, không khỏi kinh hãi thất sắc.
- Người nào, lại dám xông vào lãnh địa tộc ta! Tộc trưởng tu vi cao nhất giận dữ, một tay đập nát tay vịn ghế dựa, cầm lấy vũ khí liền hướng nam nhân đánh tới.
Hắn có thể làm tộc trưởng, tự nhiên không phải hạng người bình thường, hai trăm năm trước đã tiến vào Hóa Thần kỳ, đương nhiên không có đạo lý đánh không lại hạng người vô danh này!
Những tộc nhân khác bên cạnh cổ vũ cho tộc trưởng: "Vạn nhất va chạm đến vị đại nhân chúng ta thì làm sao bây giờ, cho hắn chút màu sắc xem!"
Nhưng mà một kích của tộc trưởng Hóa Thần kỳ bọn họ như sấm sét, bị nam nhân dùng kiếm nhẹ nhàng dừng lại, thanh trường kiếm kia vừa chuyển, vũ khí tộc trưởng rời tay bay ngang ra, mà trường kiếm cũng đặt lên cổ tộc trưởng.
Chẳng qua chỉ là hai chiêu ngắn ngủi, tình thế hoàn toàn thay đổi.
Tiếng cổ vũ đột nhiên dừng lại, chúng yêu đại khí cũng không dám phát ra một tiếng.
Trong sự im lặng của một phòng, một tiếng bước chân từ xa đến gần, tiến vào đại sảnh.
Người tới chính là Ninh Diệu, nhìn thấy y, chúng yêu trong nháy mắt kêu rên: "Đại nhân, xin ngài ra tay, cứu chúng ta!"
Ninh Diệu nhìn Úc Lễ: "..."
Như thế nào y mới không ở có hai phút, Úc Lễ có thể cùng người khác đánh nhau?
"Ta làm chuyện gì, kinh hoảng như thế." Ninh Diệu căng da đầu cười, trước mặt Úc Lễ nâng tư thế cao nhân lên.
Vì để những yêu này thuận lợi đưa y và Úc Lễ ra ngoài, nhân thiết* của y trước mắt còn chưa thể sụp đổ, chỉ có thể tạm thời ủy khuất đại ca Úc Lễ một chút làm tiểu đệ của y. Cũng may sáng nay y cùng Úc Lễ câu thông qua rồi, Úc Lễ cũng không có phản đối, chỉ là thần sắc khó hiểu, tựa hồ muốn nói lại thôi.
*nhân thiết: như kiểu thiết lập, hình tượng á
"Đây là ta... thủ hạ, đến tìm ta." Ninh Diệu thâm trầm nói, "Thực lực bình thường, làm cho mọi người chê cười."
Chúng yêu hoảng sợ mở to hai mắt, không biết là người nào đầu tiên dẫn đầu, rất nhanh, ào ào quỳ xuống đất.
Không hổ là đại nhân vật có thể hô mưa gọi gió, màu tóc xanh thẳm, ngay cả thủ hạ thực lực cũng sâu không lường được như thế, thật sự là... Thật quá kinh khủng!
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Hài Hước
- Nhân Vật Chính Truyện Ngược Không Cho Phép Ta Khóc
- Chương 12