"Tiêu Trường Phong! Anh đứng lại đó cho tôi!"
Tiêu Trường Phong kéo Lý Vân Thất đi nhanh về phía trước, chỉ coi tiếng gọi đằng sau như ruồi bọ bay ve ve, ngay cả đầu đều không di chuyển.
Hồng Tố nhìn hai người đã đi xa, tức đến toàn thân phát run. Răng theo bản năng nghiến chặt đến mức có thể nghe tiếng kẽo kẹt do ma sát. Biểu tình phút chốc trở nên vặn vẹo, hận ý đối với Tiêu Trường Phong đều sắp hóa thành thực thể.
"Dám không để ý đến tôi! Tiêu Trường Phong, anh đợi đấy!"
Lý Vân Thất nhìn Hồng Tố đang tức phát điên ở phía sau, đột nhiên cảm thấy nhân vật chính có phải quá đáng lắm không? Hồng Tố không phải là nữ sinh dịu dàng như Ngọc Linh, nàng từ trước đến nay đều là có thù tất báo. Nhân vật chính ba lần bảy lượt đều chọc tức Hồng Tố làm nàng tiến vào trạng thái điên cuồng. Vốn đã là một nữ nhân tàn nhẫn, nếu như đã hạ quyết tâm chỉ sợ có thể bộc phát ra sức mạnh cao hơn những lần chiến đấu bình thường. Dị năng giả cùng người thường vốn bản chất đã khác nhau, vậy khi dị năng giả phát huy vượt lên khả năng bình thường thì sao? Quá kinh khủng!
Lý Vân Thất nhìn vẻ mặt góc cạnh của nhân vật chính với tâm trạng lo lắng, kéo vai chính quần áo hỏi: "Trường Phong, làm như vậy hình như không tốt lắm? Hồng Tố đó có vẻ không dễ đối phó." Kỳ thật trong lòng Lý Vân Thất rất muốn nói: Đấy là vợ người đấy! Làm ơn, mau thu nàng vào hậu cung đi! Thu được rồi thì dỗ dành nàng sau!
"Tối hôm nay ăn lẩu."
"Thật không?! Quá tuyệt vời!"
Tiêu Trường Phong đúng là người hiểu Lý Vân Thất nhất. Chỉ cần dùng một bữa tối đã dời đi lực chú ý của y.
Nhưng điều Lý Vân Thất lo lắng cũng đang là vấn đề mà Tiêu Trường Phong phiền não. Hắn biết Hồng Tố rất khó đối phó, nhưng hắn không muốn cúi đầu khuất phục trước nữ nhân đấy. Huống chi lúc đó, Lý Vân Thất cũng ở lớp học. Tiêu Trường Phong không muốn Hồng Tố đã trở thành chướng ngại giữa hắn và Lý Vân Thất. Nữ nhân này lòng dạ quá cao, nhưng Tiêu Trường Phong cũng không phải quả hồng mềm dễ nắn, thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành!
Đáy lòng Tiêu Trường Phong âm thầm nảy sinh ý định ác độc, nếu nữ nhân kia dám làm ra chuyện gì, hắn sẽ không bỏ qua cho nàng!
Đường phố Duẫn thị vào buổi đêm náo nhiệt hơn ban ngày rất nhiều. Những cửa hàng nhỏ nhân lúc thời điểm đang đông người đến lập sạp hàng khuya. Dần dà, chợ đêm cũng liền chậm rãi trở thành một cái quy mô nhỏ kinh tế giao lưu khu.
Chợ đêm náo nhiệt không có nghĩa là những khu vực hẻo lánh khác cũng có nhiều người.
Thời gian gần đây, do tình trạng thanh niên nam nữ hôn mê thường xuyên nên nhiều người không dám đi một mình ở những nơi như ngõ hẻm. Ngõ nhỏ tự nhiên cũng trở thành vùng cấm.
Lúc này, một cô gái mặc áo đỏ quyến rũ chậm rãi đi ra khỏi ngõ, trên mặt nở một nụ cười lạnh khiến cho một người đàn ông cường tráng lạnh cả người.
Nếu ai đó đi qua vào thời điểm này, chắc chắn sẽ khá ngạc nhiên. Trong thời loạn như bây giờ vậy mà vẫn có một thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp bất chấp an nguy của bản thân mà đi một mình trong con hẻm nhỏ này.
Sau khi cô gái biến mất, trong ngõ đột nhiên vang lên một số âm thanh kỳ lạ, hình như là tiếng người, lại giống như tiếng móng ta cào lên mặt kính, khiến người ta thấy da đầu tê dại khi nghe.
Ngày hôm sau, Lý Vân Thất bị Hồng Tố gọi ra ngoài.
Trên sân thượng của trường học, chàng trai đeo kính ngơ ngác nhìn cô gái phía đối diện mặc chiếc váy đỏ xinh đẹp, nội tâm lại đang kêu gào mạnh mẽ.
Hồng Tố hẹn mình ra đây một mình là để làm cái gì? Huhu, mỹ nhân tâm địa rắn rết thật đáng sợ.
"Tôi đã biết, hôm nay sẽ nói với Tiêu Trường Phong rằng tôi sẽ về trễ, nói như vậy cậu ấy sẽ không nghi ngờ gì."
Hồng Tố cuốn cuốn lọn tóc xoăn đi tới dán lại gần Lý Vân Thất, dù chỉ đến gaadn một chút nhưng Lý Vân Thất có cảm giác một làn hương thơm phả qua mặt. Mỹ nhân kế? Nếu là nam sinh cao trung bình thường chỉ sợ lúc này đã thần hồn điên đảo mặc cho Hồng Tố tùy ý bày bố làm sao còn có thể giữ tỉnh tảo nữa. Đáng tiếc bây giờ Hồng Tố lại gặp phải Lý Vân Thất, một người có quá nhiều kinh nghiệm trong chuyện này. Chưa từng ăn thịt heo nhưng chắc chắn đã thấy qua heo chạy. Trò câu dẫn như bé gái này làm Lý Vân Thất cảm thấy mắc cười.
"Quyết định như vậy đi. Cậu phụ trách đưa Tiêu Trường Phong đến đó. Sau khi giải quyết xong, mình có thể để cậu đi theo nha ~" Hồng Tố nháy mắt nói.
Lý Vân Thất không nói hai lời gật đầu trả lời: "Okay!"
Hồng Tố nhìn Lý Vân Thất đang kích động không thôi, trong lòng xẹt qua một tia cười lạnh. Lý Vân Thất này, mới vừa dùng thủ đoạn sắc đẹp một hồi liền ngã xuống dưới váy của nàng, quả thực là tên tầm thường!
Lúc Hồng Tố rời đi, Lý Vân Thất còn nghe đối phương nói một câu ' Tiêu Trường Phong tôi nhất định sẽ làm cho anh sáng nhất đêm nay!' Cũng may y vội vàng che khóe miệng đang chuẩn bị phụt cười lại, nếu không nhất định sẽ bị lộ tẩy.
"Mình sao có thể hại nhân vật chính chính chứ, thật ngốc!" Đối với lời nói của Hồng Tố, Lý Vân Thất chỉ cảm thấy buồn cười. Để mình đích thân đi hại nhân vậy chính? Như thế chẳng phải đi sai tuyến thế giới rồi sao! Bàn tay vàng của nhân vật chính đã chú định sẵn rồi, tương lai chắc chắn cũng sẽ đứng trên vạn người!
Trong phòng học tiếng cười vang đùa giỡn vang bên tai. điều này làm cho Tiêu Trường Phong vốn đã khó chịu càng thêm cáu kỉnh, không khỏi phun ra mấy chữ, "Vân Thất..."
"Hả? Trường Phong cậu gọi tớ à?" Lý Vân Thất tình cờ nghe được hỏi ngược lại.
Tiêu Trường Phong thu đi bàn tay che nửa khuôn mặt, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu của Lý Vân Thất, do dự một chút, cũng không giải thích nhiều, chỉ thờ ơ nói: "... Không sao."
Không sao? Không có khả năng! Lý Vân Thất nhăn mặt lại. Tâm trạng của nhân vật chính rõ ràng không ổn, thậm chí còn xuất hiện hành động mím môi.
Sắc mặt Tiêu Trường Phong có lẽ chỉ có Lý Vân Thất mới biết, thoạt nhìn thì giống nhau, nhưng trên thực tế lại có chút khác biệt, mím môi là hành động xảy ra khi tâm trạng thất thường lớn nhất.
Hiện tại nhân vật chính không chỉ nhấp môi, mà còn che mặt, này có thể coi như sắp bạo phát.
Nhân vật chính tâm trạng không ổn thì chắc đã xảy ra chuyện gì, Lý Vân Thất vội vàng đi đến, vừa muốn hỏi chuyện gì xảy ra thì chủ nhiệm lớp cầm một cuốn sách toán đi vào lớp. Rơi vào đường cùng, Lý Vân Thất đành phải quay về chỗ.
Hồng Tố vốn đang bí mật quan sát tương tác giữa hai người, không khỏi chế nhạo, cái gì mà bạn tốt? Chẳng qua cũng chỉ là là một món đồ dễ bị phản bội mà thôi. Tiêu Trường Phong, anh sắp nếm được mùi vị bị phản bội bởi bạn tốt rồi.
Lần này, Lý Vân Thất phá lệ không tiếp tục ngủ nữa, mà lặng lẽ lấy giấy bút ra viết vẽ cái gì đó.
Bạch Băng trên bục giảng cũng ngạc nhiên nhìn Lý Vân Thất, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Lý Vân Thất chủ động cầm bút lên, mặc dù 'Lý Vân Thất' trước đây không quá lố như hiện tại, nhưng người không hề thích cầm bút viết bài. Hôm nay mặt trời mọc đăng Tây à? Bạch Băng thậm chí còn nhìn về phía Tây cửa sổ một cái. Lập tức cô liền lắc đầu cười cười, lớp học là để học sinh có thêm sự yêu thích vào học tập, chính mình cũng phải cao hứng chứ? Bạch Băng cũng không biết Lý Vân Thất đang viết nội dung gì trong vở, chỉ thấy đang ghi chép gì đấy.
Vậy rốt cuộc Lý Vân Thất đang ghi chép cái gì?
"Đi nơi này? Không được, vẫn là đi chỗ này đi." Lý Vân Thất ở tuyến đường thứ nhất gạch một dấu.
"Cũng không đúng, không thể đi chỗ này, nhất định sẽ bị chặn lại ở đây. Cũng không phải ở đây, ở đây quá gần con hẻm đó." Một đường khác bị gạch đi.
"Ở đây cũng không được."
"Ở đây... Không, nhất định có trở ngại."
Gạch tới gạch lui, trên cuốn sổ chỉ có một vạch đỏ được đánh dấu đặc biệt, một vài nét vẽ nghệch ngoạc màu đen được đặt ngay cạnh vạch đỏ.
Lý Vân Thất vừa lòng buông bút xuống, trong lòng thầm khen ngợi sự thông minh của mình. "Con đường này là an toàn nhất. Nếu Hồng Tố không muốn tự mình động thủ, vậy phải nghĩ cách để nàng không làm hại đến Tiêu Trường Phong!"
Lý Vân Thất nhìn sắc trời lẩm bẩm, "Đây là tiết cuối cùng..." Cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, chính mình đã dùng cả một buổi trưa để tìm ra tuyến đường an toàn nhất.
Tiếng giảng bài của giáo viên đột ngột dừng lại, buổi học kết thúc. Giáo viên đi rồi, sân khấu kế tiếp nên giao cho...
Lý Vân Thất cố ý nhét sơ đồ đường đi đã được lựa chọn cẩn thận vào túi áo, cầm bài tập trong tay, cảm thấy gần như đã sẵn sàng, y bước đến chỗ của Tiêu Trường Phong.
Lý Vân Thất huơ ươ sách bài tập trong tay, dùng giọng điệu bình thường nhất nói: "Trường Phong, hôm nay để tớ làm bài tập ở trường một lát, thời gian vẫn còn sớm, tớ sợ khi về nhà lại muốn chơi máy tính."
Tiêu Trường Phong ánh mắt thâm ý nhìn Lý Vân Thất, y chỉ nghe được Tiêu Trường Phong nói đồng ý, tự nhiên sẽ không biết Tiêu Trường Phong đã biết chuyện nào đấy.
"Haha, cảm ơn nhé."
Sắc trời càng ngày càng tối, trong phòng học càng ngày càng ít người, một lát sau, trong phòng học chỉ còn lại có Lý Vân Thất cùng Tiêu Trường Phong.
Chờ đến khi Lý Vân Thất đã điểm thì dừng bút, âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Biết rõ tống cổ nữ nhân kia không hề dễ dàng như vậy.
Hồng Tố cũng rời đi rất muộn, trước khi đi còn ném cho Lý Vân Thất một cái nhìn đầy uy hϊếp, chắc chắn là đang nhắc nhở Lý Vân Thất đừng quên những gì đã hứa lúc trước, Lý Vân Thất không còn cách nào khác, đành phải chớp mắt nhìn Hồng Tố thể hiện rằng mình sẽ không quên điều đó khiến Hồng Tố tự tin ra về.
Kế hoạch trước đó của Hồng Tố là để y đưa Tiêu Trường Phong đến địa điểm đã thỏa thuận, sau đó để Tiêu Trường Phong ở lại, chính mình có thể rời đi. BNhưng mà Lý Vân Thất không muốn giúp Hồng Tố bắt nạt nhân vật chính nhà mình. Vì để kéo dài thời gian liền giả vờ đồng ý với nàng, chứng tỏ mình đang làm những việc mà nàng nhờ. Hiện tại Hồng Tố đi rồi, Lý Vân Thất có thể yên tâm nói ra với Tiêu Trường Phong sự thật. Đã hình thành thành thói quen việc gì cũng cùng Tiêu Trường Phong nói một tiếng, có thể giữ đến bây giờ mà không nói đúng là ủy khuất y.
Vội vàng đem bút trong tay nhét vào hộp bút chì, bài tập trên bàn tùy ý thu thập xong, chạy đến vị trí đằng trước. "Trường Phong, hôm nay chúng ta không đi hẻm nhỏ nữa, đổi con đường khác đi."
Trong lòng Tiêu Trường Phong chấn động, phần lớn phiền muộn hắn cảm thấy lúc trước lập tức biến mất, Vân Thất có phản bội mình hay không, hiện tại là cơ hội tốt nhất để biết!
"Tại sao phải đổi đường?" Tiêu Trường Phong bình tĩnh đáp, chỉ có điều hắn biết tần số tim đập của mình gần như nhanh như khi tham gia cuộc thi marathon quốc tế!
Lý Vân Thất cười cười nói: "Đương nhiên là đang có người muốn hại cậu. Tớ... Trường, Trường Phong! Cậu làm sao vậy?!" Cái ôm đột ngột khiến Lý Vân Thất có chút không biết làm sao.
Lý Vân Thất nằm bất động trong lòng ngực của Tiêu Trường Phong, trong lòng đột nhiên nảy sinh một cảm giác kỳ lạ, nhân vật chính sao lại đột nhiên như thế này? Sợ hãi? Cũng không giống.
Tiêu Trường Phong cố hết sức ôm chặt người trong lòng, khớp bàn tay bắt đầu trắng bệch. "Tớ biết! Tớ biết cậu sẽ không phản bội tớ!"
Giọng điệu run rẩy vang lên trên cổ, hơi thở hơi nóng khiến thân thể Lý Vân Thất không tự chủ được run lên, lời này của nhân vật chính... có ý gì?
Lý Vân Thất vỗ vỗ lưng Tiêu Trường Phong, ôn nhu nói: "Phản bội? Cậu biết chuyện Hồng Tố tìm tớ hả?"
Đây là lời giải thích duy nhất, Tiêu Trường Phong biết Hồng Tố đến tìm mình giúp đỡ!
Lý Vân Thất ánh mắt dần dần tối sầm lại, hiện tại đối phương đã biết chuyện, vậy thì cũng không cần lãng phí miệng lưỡi giải thích nữa, trực tiếp đưa về nhà.
Tiêu Trường Phong không buông Lý Vân Thất ra, vẫn giữ nguyên tư thế này nói: "Ừm, buổi chiều không thấy cậu liền đi tìm, bọn họ nói cậu bị Hồng Tố gọi đi rồi. Thời điểm tớ lên mái nhà để tìm thì vừa vặn nghe thấy cậu cùng Hồng Tố đang bàn chuyện đó... Tớ cho rằng cậu đã đáp ứng cô ấy."
Lý Vân Thất giãy dụa không thành, đơn giản thả lỏng thân thể, cả người lười nhác ngồi xuống trên người Tiêu Trường Phong, xem kỹ lại thì thấy chất tóc của nhân vật chính rất tốt... màu tóc đen tuyền, độ dài vừa phải, hê hê. Một bên lén lút nghịch tóc nhân vật chính, y trả lời: "Hóa ra là như thế. Nếu đã biết chuyện này rồi bây giờ chúng ta phải mau về. Tớ sợ Hồng Tố sẽ nghi ngờ."
Tiêu Trường Phong chậm rãi nhếch lên khóe môi, hưởng thụ cảm giác được Lý Vân Thất dựa vào, phải nói là cảm ơn Hồng Tố, cảm ơn nàng đã cho hắn hiểu được tầm quan trọng của Lý Vân Thất trong lòng mình.
Lý Vân Thất đối với hắn mà nói là không thể thay thế!
:úc ở mái nhà nghe đoạn đối thoại thực sự đả kích tới Tiêu Trường Phong. Bạn tốt vẫn luôn nhiệt tình lại ở sau lưng bán đứng mình, loại sỉ nhục bị phản bội này thật không thể tưởng tượng nổi, nỗi đau trong lòng gần như chôn vùi trái tim của Tiêu Trường Phong.
Hắn mang theo một chút hy vọng chờ tới lúc tan học nhưng đổi lại là Lý Vân Thất kéo dài thời gian.
Không hiểu sao hắn không thể tức giận nổi, nhưng cảm giác đau lòng thực sự không thể thật hơn.
Hiện tại đã biết lúc đó Lý Vân Thất nói như vậy để lừa gạc Hồng Tố, cậu ấy luôn suy nghĩ cho mình! Niềm vui sướиɠ vô cùng lập tức tràn ngập cả trái tim, vì vậy hắn mới có thể thất thố mà ôm chặt Lý Vân Thất ở trước mặt này.
Lời nói êm tai vang vọng trong phòng học lớn chỉ có hai người.
"Vân Thất, cậu đối với tớ... rất quan trọng."
Hết chương 12.