꧁༒• Dịch: hunglv •༒꧂
----------------------------------------
“Lo lắng cho người khác à? Trước hết lo tốt cho mạng mình đã.” Lời nói lạnh như băng của Lâm Thần vang lên bên tai Mắt Sói.
Đó chính là lời Mắt Sói từng nói, và giờ Lâm Thần trả lại nguyên si.
Ánh mắt của Mắt Sói lộ ra sát khí tàn nhẫn! Con dao găm trong tay hắn hóa thành một tia sáng lao tới chém vào Lâm Thần.
Nhưng ngay lúc đó, Lâm Thần, người luôn trong thế bị động, bỗng phản công. Hắn tung ra cú đá nhanh như tia chớp, trực tiếp đá trúng cổ tay của Mắt Sói.
Con dao găm đen bóng rơi khỏi tay, bay ra ngoài!
Khuôn mặt của Mắt Sói trở nên hoảng loạn, rõ ràng tên này cố ý giấu thực lực.
“Sao đã làm xạ thủ bắn tỉa rồi lại còn chơi thứ không phải sở trường chứ, cận chiến làm cái gì?” Trong chớp mắt, Lâm Thần đã ở sau lưng Mắt Sói, lạnh lùng nói.
Mặt Mắt Sói tràn đầy kinh hãi, hắn vội vung cùi chỏ về phía mặt Lâm Thần.
Nhưng hắn không ngờ rằng phản ứng của Lâm Thần còn nhanh và tàn nhẫn hơn những gì hắn tưởng.
Phân Cân Thác Cốt Thủ!Lâm Thần chỉ cần một tay đã nắm chặt cánh tay của Mắt Sói, lực tay như chiếc kìm sắt, khiến hắn không thể giãy giụa, rồi xoay mạnh.
Cánh tay của Mắt Sói bị vặn một góc 180 độ, xoay theo cách không thể tưởng tượng được.
“Aaaaa!” Tiếng kêu thảm thiết vang lên từ miệng Mắt Sói. Cánh tay này chắc chắn đã bị phế!
“Buông ra! Đau chết mất! Có giỏi thì dùng súng! Tao chỉ cần một viên đạn để thổi bay đầu mày!” Mắt Sói giận dữ hét lên.
Ngón tay Lâm Thần chỉ vào cột sống của Mắt Sói, rồi mạnh mẽ đâm xuống.
Rắc!
Xương sống của Mắt Sói bị Lâm Thần cắt đứt ngay lập tức! Cơ thể hắn như mất toàn bộ cảm giác, ngã xuống bất động.
Con người dựa vào xương sống để điều khiển cả cơ thể, một khi bị gãy, cuộc đời hắn sẽ phải sống trên xe lăn.
“Đi thôi.” Lâm Thần xử lý xong Mắt Sói, bình tĩnh nói.
An Dật nhíu mày: “Tên này yếu như thế sao?”
“Ta cũng nghĩ hắn có chiêu trò gì đặc biệt, ai ngờ chỉ có chút bản lĩnh này. Đã là xạ thủ bắn tỉa mà không biết dùng súng, lại còn muốn chơi cận chiến, đầu óc hắn chắc bị hỏng rồi.” Lâm Thần trả lời thản nhiên.
“Cắt, biết thế ta chọn tên xạ thủ này. Tên tóc xanh kia nhìn gầy yếu thế mà lực tay mạnh khủng khϊếp, đánh hoài không gục, đau muốn chết, còn khiến mặt mày ta tàn tạ nữa chứ.” An Dật đau đớn nhăn nhó nói.
Lực tay của Lam Sa quả thực rất khủng khϊếp, An Dật bị đánh mạnh đến mức không chỉ bị thương ở trán, mà cơ thể chắc hẳn cũng bầm tím khắp nơi.
Lâm Thần không nói gì, ánh mắt trở nên nghiêm trọng khi nhìn An Dật.
Những gì An Dật thể hiện lúc nãy, Lâm Thần đều đã thấy rõ. Một kẻ mạnh như Lam Sa lại bị An Dật đánh bại dễ dàng!
Luồng bá khí, sát khí đó, không phải thứ mà người bình thường có thể có được. Đó là bá khí bẩm sinh của một quân vương!
Hắn không nhầm.
Có lẽ, cái vẻ ngoài thấp hèn của tên này chỉ là lớp vỏ ngụy trang mà thôi.
Tên này thực sự đáng sợ, rốt cuộc hắn là bạn hay thù? Lâm Thần rơi vào trầm tư.
“Con dao này ta lấy.”
An Dật nhìn thấy con dao găm cắm trên mặt đất, liền rút ra, ngắm nghía hoa văn trên đó, có chút phấn khích.
Hắn biết dùng dao găm, vì Hệ Thống đã ban cho hắn kỹ năng [Tinh thông dao găm].
Trước đây, khi đi gây sự, hắn chỉ mang theo một con dao gọt trái cây giá rẻ, chỉ để hù dọa người ta mà thôi. Nhưng trong thực chiến, con dao gọt trái cây đó có lẽ còn không đáng tin tưởng bằng tay không.
Vì vậy, khi thấy con dao găm của Mắt Sói, được chế tác tinh xảo, mang đậm phong cách vũ khí hiện đại, An Dật không khỏi cảm thấy vui mừng.
“Ta không giỏi dao găm, ngươi cứ lấy đi.” Lâm Thần hờ hững nói.
Đây là con dao găm quân dụng được chế tác tinh xảo, nhưng Lâm Thần không mạnh ở khoản sử dụng dao găm, nên đưa nó cho An Dật cũng không cảm thấy tiếc.
“Đi thôi, tiếp theo cứu Tần Dao ra!” Lâm Thần nghiêm túc nói.
Theo lời khai của Hổ Pháo, đối thủ của họ rất mạnh, gồm bốn người.
Hai sát thủ cấp A, xạ thủ Mắt Sói và Lam Sa đã bị xử lý.
Còn lại là một sát thủ cấp A khác là Phúc Xà, và một sát thủ cấp S — Đồ Đao!
---
“Tần Chính Uy, thuộc hạ của ngươi không chịu ngoan ngoãn chút nào nhỉ!” Đồ Đao bật màn hình chiếu, giọng đầy mỉa mai, lông mày hắn nhíu lại, lộ rõ sự tức giận.
Hắn không ngờ rằng, hệ thống phòng thủ kín đáo của mình lại bị phá giải ngay sau khi vừa nói dứt lời. Chỉ trong chớp mắt, vị trí của hắn đã bị lộ.
Hiện tại, hai tên nhóc con đã giao chiến với thủ hạ của hắn.
Sắc mặt Tần Chính Uy trở nên căng thẳng, mồ hôi lạnh chảy ròng trên trán. Hắn không ngờ rằng việc nhờ Lâm Thần lại bị phát giác nhanh đến vậy.
“Tần tổng, ta vẫn luôn là người giữ chữ tín. Ngươi giao tiền, ta thả người. Chúng ta cùng nhau hợp tác hòa bình không tốt hơn sao? Ngươi đừng ép ta phải gϊếŧ con tin chứ!”
Giọng của Đồ Đao nửa là uy hϊếp, nửa là cảnh cáo, nói một cách lạnh lùng.
Tần Chính Uy hít một hơi dài, cắn răng nói: “Thả con gái ta, ta sẽ làm theo tất cả yêu cầu của ngươi.”
“Hừ, ngươi nghĩ chỉ cần gọi hai tên nhóc con đến là có thể giải cứu con tin được sao? Tần Chính Uy ơi Tần Chính Uy, ngươi quá coi thường tổ chức Thiên Đường của chúng ta rồi.” Đồ Đao nói một cách mỉa mai, lông mày hắn nhíu lại đầy tức giận.
Thực ra, hắn không nghĩ rằng hai tên nhóc đó có thể gây ra bất kỳ mối đe dọa nào cho họ.
Lâm Thần được gọi là lính đánh thuê binh vương? Chỉ là trò trẻ con mà thôi.
Lính đánh thuê vốn là một tổ chức hỗn tạp, dù Lâm Thần có xuất sắc trong hàng ngũ binh sĩ cũng chẳng có gì đáng ngại.
Còn về An Dật, hắn thậm chí không thèm để vào mắt.
Trong mắt Đồ Đao, An Dật chẳng qua chỉ là một tên lưu manh đầu đường xó chợ, nhờ may mắn học được chút võ thuật cổ truyền, nhân lúc Hồng Độc chủ quan mới đả thương hắn. Sau đó thì sao? Cứ tưởng mình giỏi?
Thật là nực cười!
Thuộc hạ của hắn, Mắt Sói, trong tổ chức được mệnh danh là “thần xạ thủ”, không có phát nào trượt!
Ngay cả Đồ Đao, một sát thủ cấp S, cũng phải e ngại khi để hắn nấp trong bóng tối.
Còn Lam Sa, hắn là sát thủ không góc chết, với sức mạnh thần thánh như một “lỗi” trong hệ thống!
Không chỉ mạnh về lực, mà tốc độ cũng vượt xa các sát thủ cấp A thông thường. Hắn là một chiến binh thiên bẩm!
Một kẻ tấn công từ xa, một kẻ tấn công cận chiến, làm sao có thể thua được?
Giọng Tần Chính Uy khàn khàn: “Ngươi muốn gì?”
Đồ Đao lôi ra một quả bom hẹn giờ, đưa về phía màn hình, rồi đưa cho Phúc Xà.
Phúc Xà chậm rãi cột quả bom vào người Tần Dao, rồi bật khóa. Tiếng “Tích Tích” báo hiệu bắt đầu vang lên.
“Ngươi thấy quả bom này chứ?”
Đồ Đao cười nham hiểm, lấy ra chiếc điều khiển từ xa: “Bom hẹn giờ chỉ có 12 giờ. Nếu ngươi dám hành động liều lĩnh chọc giận ta, ta sẽ đẩy nhanh tốc độ của quả bom. Tần tổng, nghe rõ chứ?”
Tần Chính Uy nghiến răng, mặt trắng bệch: “Hãy cho ta thời gian, trong 12 giờ ta chắc chắn sẽ chuyển một tỷ vào tài khoản của ngươi. Xin ngươi đừng làm hại con gái ta.”
“Cứ xem thái độ của ngươi thế nào.” Đồ Đao cười nham hiểm, cất chiếc điều khiển từ xa vào túi.
Tần Chính Uy vò đầu.
Một tỷ trong vòng nửa ngày, và giờ đã là đêm khuya, làm sao hắn có thể xoay đủ số tiền này! Thời gian quá gấp gáp!
“Có thể tháo quả bom xuống trước được không?” Tần Chính Uy khẩn thiết cầu xin.
Đồ Đao lắc đầu, cười mỉa mai: “Không được, bom hẹn giờ đã bị khóa, ta cũng không thể vô hiệu hóa nó. Tuy nhiên, một trong số thuộc hạ của ta có thể làm được, nhưng hắn hiện đang dưỡng thương, và còn mất ít nhất tám tiếng nữa mới có mặt. Vậy nên, thái độ của ngươi sẽ quyết định số phận của con gái ngươi. Càng sớm chuẩn bị tiền, con gái ngươi càng sớm được an toàn!”
Đúng lúc đó, một tiếng rắc vang lên.
Cánh cửa sắt lâu ngày chưa được tu sửa bị đạp mạnh, mở toang.
Hai người trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện giữa nhà máy.
Không ai khác, chính là An Dật và Lâm Thần.
“Quá đáng!” Ánh mắt của Đồ Đao bỗng trở nên lạnh lẽo, tay hắn nhấn mạnh nút gia tốc trên điều khiển từ xa.
Bom hẹn giờ ban đầu được đặt là 12 giờ.
Nhưng dưới sự điều chỉnh liên tục của Đồ Đao, thời gian trên bom hẹn giờ của Tần Dao bắt đầu nhảy vọt, tiếng “Tích Tích” báo hiệu nguy hiểm vang lên ngày càng nhanh.