Chương 50: Thiên Mệnh Chi Tử Muốn Bái Sư

꧁༒• Dịch: hunglv •༒꧂

----------------------------------------

Nhìn Phương Giác Minh đang quỳ trước mặt mình, An Dật có chút bối rối.

Lấy lại tinh thần, An Dật nhìn tiểu tử này, không nhịn được hỏi: “Ngươi đang muốn bái ta làm sư phụ sao?”

Phương Giác Minh không đứng dậy, cúi đầu sát đất, cắn răng nói: “Sư phụ ở trên, xin nhận đồ đệ cúi đầu!”

An Dật thản nhiên đáp: “Tại sao muốn bái sư?”

Ánh mắt Phương Giác Minh kiên định, từng chữ phát ra đầy chân thành: “Ta muốn học Thiểm Quyền! Xin nhận lấy ta!”

An Dật: "......"

Học Thiểm Quyền sao?

Hắn đây, chính là học Thiểm Quyền từ ngươi, giờ ngươi lại muốn bái ta làm sư phụ để học chính quyền pháp đó sao!

Không thể không thừa nhận, An Dật, người nắm giữ Hệ Thống, chỉ cần tích lũy đủ ác lực trị là có thể thăng cấp và học kỹ năng. Không cần phải luyện tập hay tự mình khám phá như người khác.

Còn Phương Giác Minh, chỉ có thể học Thiểm Quyền do tổ tiên truyền lại và tự mình tìm tòi, dù ngộ tính cao, hắn cũng chỉ lĩnh hội được đến quyền thứ tư và chưa hoàn thiện.

Làm sao có thể so với An Dật, người có thể học nhanh chóng, chỉ cần nắm bắt sơ qua, sau đó thông qua thăng cấp để hiểu thấu chiêu thức, không cần phải luyện tập vất vả!

Dù Phương Giác Minh rất kiên quyết trong việc bái sư, nhưng An Dật hoàn toàn không có ý định nhận đệ tử.

Nói đùa sao! Nhận đệ tử có lợi ích gì đâu, lại còn là một đệ tử nam!

An Dật định từ chối, nhưng lúc này, Hệ Thống bỗng nhiên vang lên.

"Keng! Thiên Mệnh chi tử (chưa thành) [Phương Giác Minh] có muốn đặt vào phe mình không?"

Lông mày An Dật giật nhẹ.

Ngọa tào, tên tiểu tử này có Thiên Mệnh trị lên tới 80, quả nhiên là Thiên Mệnh chi tử!

Điều này không phải quá hiển nhiên sao? Nếu đặt hắn vào phe mình, nhiệm vụ Nghịch Thiên Cải Mệnh sẽ hoàn thành 2/9!

Nghĩ đến đây, An Dật cảm thấy phấn khích. Nhưng ngay khi chuẩn bị tiếp nhận, khóe mắt hắn thoáng thấy hai chữ "chưa thành".

Chưa thành?

An Dật thắc mắc, liền mở ra xem.

"Hệ Thống nhắc nhở: [Phương Giác Minh] đang trong giai đoạn trưởng thành, chưa thành nhân vật chính! Nếu đặt vào phe mình, hắn sẽ mất tư cách trở thành Thiên Mệnh chi tử!"

Trong khoảnh khắc, An Dật toát mồ hôi lạnh. May mà hắn đã nhìn kỹ.

Hoàn thành nhiệm vụ Nghịch Thiên Cải Mệnh vốn đã khó khăn, nghĩ lại vụ của Bảo Tiêu họ Lâm và Trương Phàm hắc hóa là đủ đau đầu rồi!

Bọn chúng ỷ vào việc mình có hào quang nhân vật chính, hành động kiêu ngạo không biết trời đất. Làm việc thì tự tung tự tác, hễ thấy phản diện là đánh, hễ gặp mỹ nữ là muốn mập mờ.

Muốn thu phục loại người này, nói thì dễ, làm thì khó!

Tiểu tử Phương Giác Minh này quả thực có tiềm năng trở thành Thiên Mệnh chi tử, nhưng hãy để đến khi hắn thực sự trở thành rồi thu phục cũng không muộn!

An Dật hiểu rõ tình thế. Hiện tại, việc Phương Giác Minh bái sư là một lựa chọn mang tính quyết định.

Nếu nhận hắn làm đệ tử, An Dật sẽ có thêm một đồ đệ, nhưng sẽ mất đi một Thiên Mệnh chi tử.

Nếu từ chối, tương lai Phương Giác Minh sẽ trở thành Thiên Mệnh chi tử thực thụ. Nhưng nếu đến khi đó, liệu tiểu tử này có chịu dưới trướng mình hay không?

“Đứng lên đi.” An Dật chắp tay sau lưng, nói ra đầy điềm nhiên.

Dù tuổi còn trẻ, nhưng cách hắn tỏ ra già dặn và điềm tĩnh khiến ai cũng phải nể phục.

Phương Giác Minh vui mừng đứng dậy: “Sư phụ, ngài đồng ý rồi?”

“Chuyện này để sau hãy nói!” An Dật đáp, rồi lấy ra vài cây ngân châm, nhanh chóng cắm vào ngực và cánh tay của Phương Giác Minh.

Ngay lập tức, Phương Giác Minh cảm thấy toàn thân tê liệt, không thể cử động được.

An Dật nói: “Ta đã điểm huyệt ngươi, bây giờ nửa thân người của ngươi sẽ tê liệt.”

Sau đó, An Dật tiến đến, kéo tay áo của Phương Giác Minh ra, xé toạc bộ quần áo rách nát.

Phương Giác Minh kinh hãi, mắt mở to nhìn An Dật xé rách áo mình.

Làm gì vậy? Tên này là đ·ồng t·ính sao?

“Ta chỉ băng bó vết thương cho ngươi thôi, nếu không mất máu quá nhiều, ngươi sẽ không bò về nổi đâu.” An Dật nghiêm túc nói.

Hắn dùng quần áo trắng đơn giản để băng bó lại vết thương do Hồng Độc gây ra.

Nghe xong, Phương Giác Minh thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn sư phụ!”

Với xuất thân từ gia tộc Cổ Võ, Phương Giác Minh nhận ra An Dật đang sử dụng thuật châm cứu cổ truyền, một kỹ thuật y học đã thất truyền từ lâu. Hiển nhiên, An Dật rất am hiểu về Y Thuật.

“Đừng gọi ta là sư phụ, tiểu tử, ta còn chưa đồng ý, và cũng chẳng có gì để dạy ngươi cả.” An Dật từ tốn nói.

Phương Giác Minh không khỏi tỏ ra bất mãn.

Không chỉ vì người này thực lực mạnh mẽ, riêng về Y Thuật thôi cũng đủ để vô số thầy thuốc khắp nơi phải chạy theo học hỏi.

“Ta muốn theo sư phụ học Thiểm Quyền!” Phương Giác Minh dứt khoát nói, trong ánh mắt non nớt hiện lên vẻ quyết tâm và nghiêm túc.

An Dật cười lớn: “Thiểm Quyền ấy hả, ta sẽ dạy cho ngươi!”

Phương Giác Minh nghe vậy, hô hấp trở nên gấp gáp: “Sư phụ, có thật không?”

Mỗi tông môn, mỗi gia tộc đều coi những bí kỹ của mình như báu vật. Để giữ gìn bí tịch, họ thường chỉ truyền cho con trai, không truyền cho người ngoài, sợ bị lộ bí mật.

Chính vì vậy, ngay từ đầu khi thấy An Dật biết Thiểm Quyền, Phương Giác Minh mới kinh ngạc đến vậy.

Không ngờ, An Dật lại sẵn lòng dạy hắn!

“Chuyện nhỏ! Nhìn kỹ vào.” An Dật thong thả nói, chậm rãi bắt đầu diễn giải các chiêu thức mở đầu của Thiểm Quyền.

Hắn dạy rất cẩn thận, từng chiêu từng thức giải thích tỉ mỉ cho Phương Giác Minh.

“Hiện tại ta mới luyện đến đệ ngũ trọng, chờ ta nghiên cứu thêm, sẽ dạy ngươi các chiêu quyền kình còn lại.” Sau khi giảng giải xong, An Dật thu tay lại và nói.

Phương Giác Minh, đang chăm chú học hỏi, nghe xong thì sững sờ, không tin nổi: “Ngươi nói là, Thiểm Quyền còn có tới đệ bát trọng quyền kình sao?”

“Theo lý thuyết thì đúng vậy, nhưng nó rất khó.” An Dật nghiêm túc đáp.

Hệ Thống đã nâng Thiểm Quyền lên cấp 2, hiện tại hắn có thể đánh ra Đệ Ngũ Trọng Quyền Kình. Theo như 5 cấp độ là tối đa, thì khi đạt max cấp, chắc hẳn sẽ có thể đánh ra đệ bát trọng quyền kình.

Tuy nhiên, điều này tiêu tốn rất nhiều điểm ác lực.

Trong số các kỹ năng của An Dật, việc nâng cấp phiền phức nhất là Thiểm Quyền và Ngự Khí Thuật.

Sau khi Ngự Khí Thuật thăng lên cấp 2, hắn không dám tiếp tục nâng nữa, vì tiêu hao quá nhiều điểm ác lực, thực sự kinh khủng.

Ngoài ra, Y Thuật của hắn cũng cần rất nhiều điểm ác lực để nâng từ Lv4 lên Lv5, khiến hắn đau đầu.

Với tốc độ hiện tại của hắn trong việc tích lũy ác lực, việc thăng cấp không phải điều dễ dàng.

“Đa tạ sư phụ đã chỉ dạy, đệ tử sẽ ghi nhớ!” Phương Giác Minh cung kính ôm quyền cảm ơn An Dật.

“Đừng gọi ta là sư phụ, ta vẫn chưa nhận ngươi làm đệ tử.” An Dật có chút bất lực, nghĩ rằng mình không cần phải thu nhận đệ tử, vì chẳng có gì tốt đẹp từ việc đó. Thêm nữa, hắn không thích có đệ tử nam, trừ khi là nữ thì có thể suy nghĩ.

Nhìn lên đầu của Phương Giác Minh, An Dật sững người. Thiên Mệnh trị của hắn vậy mà tăng lên 85!

Có phải là do mình dạy hắn Thiểm Quyền không?

Dù sao đi nữa, An Dật cảm thấy hài lòng với những gì đã làm, và tin rằng việc thu phục tiểu tử này trong tương lai sẽ không quá khó.

Phương Giác Minh thắc mắc: “Vậy sao ngươi lại dạy ta Thiểm Quyền?”

Trong lòng Phương Giác Minh, An Dật là người mà hắn vô cùng kính trọng.

Không chỉ vì An Dật cứu mạng hắn trên lôi đài và đánh bại Hồng Độc để bảo vệ danh dự của Cổ Võ, mà còn vì đã hết lòng truyền dạy Thiểm Quyền tuyệt kỹ và băng bó vết thương cho hắn. Với ân tình lớn như vậy, Phương Giác Minh thật sự không biết phải báo đáp thế nào cho đủ.

“Ta thấy ngươi hợp ý, chúng ta rồi sẽ gặp lại. Hãy cố gắng lên, bảo trọng.” An Dật bỏ tay vào túi, quay người bước đi, phất tay chào tạm biệt. Hình bóng của hắn dần khuất xa.

Cái dáng vẻ tiêu sái ấy quả thực vô cùng phong độ.

Phương Giác Minh đứng đó, nhìn theo An Dật, rồi gật đầu thật trịnh trọng.

“Dạ, sư phụ!”