Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhân Vật Chính Không Phục, Ta Mặc Kệ

Chương 117: Mệnh Cao Quý? Như Vậy “Làm Thịt” Hẳn Rất Thoải Mái

« Chương TrướcChương Tiếp »
꧁༒• Dịch: hunglv •༒꧂

----------------------------------------

[Ngọc Nhan Dịch]

[Công dụng: Giúp dưỡng nhan, làm đẹp da, giúp da trắng mịn, ngăn ngừa lão hóa và yếu đi.]

An Dật suy nghĩ một chút, tiện tay cầm điện thoại lên và tìm kiếm vài thông tin liên quan đến mỹ phẩm. Kết quả làm hắn hoàn toàn bất ngờ và hoảng hốt!

“Ta … cmn! Những công ty mỹ phẩm này có giá trị thị trường thật khủng khϊếp, toàn trên trăm tỷ!!!”

Ngay trong khoảnh khắc đó, đầu óc An Dật đột nhiên bừng tỉnh, giống như vừa nhận ra điều gì quan trọng. Hắn bất giác nhớ lại một buổi học thời mới vào đại học, khi đó một vị giáo sư có nói một câu làm hắn ấn tượng.

Giáo sư đã nói rằng, theo thứ tự tiêu dùng mà xét: Phụ nữ > Trẻ em > Người già > Chó > Đàn ông! =)))

Phụ nữ chiếm khoảng bảy, tám phần tổng chi tiêu!

Hắn cứ thế mà không hề nhận ra điều này suốt bao lâu nay!

Thật sự không thể trách được, vì hắn mới đến thế giới này có hai năm, vẫn chưa hoàn toàn quen với lối sống và cách nhìn nhận mọi thứ ở đây, nên đã quên mất chi tiết quan trọng này.

Vị thế của phụ nữ trong xã hội này cao hơn nhiều so với những gì hắn từng tưởng tượng! Họ mới chính là lực lượng tiêu thụ chủ chốt, sức mạnh mua sắm cực kỳ lớn!

“Ngon nghẻ thật đấy!”

An Dật nhìn vào hệ thống, nơi có món “Ngọc Nhan Dịch,” mắt hắn sáng lên như bắt được vàng.

Hắn biết rất rõ rằng, mặc dù hệ thống này có hơi rác rưởi, nhưng những thứ mà nó thưởng cho hắn đều là hàng tinh phẩm, chất lượng miễn bàn!

Dĩ nhiên, ngoại trừ cái kỹ năng “Bạo Tẩu” đã khiến hắn mất mười năm tuổi thọ, thì những thứ còn lại đều rất hữu dụng!

Đã nói là dưỡng da, làm đẹp nhan sắc, hiệu quả chắc chắn không tệ được.

“Bạch chỉ mộc, rễ lan đen, cỏ long quỳ...” An Dật liếc qua công thức chế tạo, có chút suy tư. Hắn đã có Y Thuật cấp 4, hầu hết các nguyên liệu đều có thể mua được ở đời thực.

Chỉ có một loại nguyên liệu chủ đạo – Thiên Tinh Thảo, hắn không hề biết nó là cái gì, trước giờ chưa từng nghe thấy.

An Dật lại mở điện thoại ra và tìm kiếm suốt cả nửa ngày trời mà không hề tra ra được bất cứ thông tin nào liên quan.

“Thôi, chắc phải đến bệnh viện hỏi bác sĩ cho rõ.”

Nghĩ thế, An Dật không do dự nữa, nhanh chóng rời nhà và thẳng tiến đến bệnh viện Giang Bắc.

Có những việc, tốt nhất vẫn là nên hỏi trực tiếp người trong ngành thì mới hiểu rõ được.

---

“Bác sĩ, chồng tôi…”

Trong hành lang bệnh viện Giang Bắc, một người phụ nữ ngoài ba mươi, gắt gao nắm lấy tay một bác sĩ trẻ tuổi, gương mặt đầy vẻ lo âu và căng thẳng.

Bác sĩ trẻ mỉm cười gượng gạo, trấn an cô: “Yên tâm, bác sĩ trưởng của chúng tôi là viện trưởng Trịnh, ông ấy giỏi lắm, chắc chắn không có vấn đề gì đâu.”

Người phụ nữ khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong mắt vẫn ánh lên nỗi lo sợ không nguôi.

Xung quanh, một vài người mặc đồ cứu hộ, trên thân thể đầy bụi bặm, mệt mỏi, cũng tiến lên trấn an cô.

“Chị dâu yên tâm, anh Vũ chắc chắn sẽ không sao đâu.”

Ở phía đối diện hành lang, có một nhóm thanh niên trẻ, vì đã đợi quá lâu nên bắt đầu tỏ ra mất kiên nhẫn.

“Chúng tôi còn nhiều việc lắm, có thể nào về trước được không?” Một thanh niên đeo kính, nhìn qua có vẻ nhã nhặn nhưng hơi xảo quyệt, lên tiếng hỏi.

“Về á? Tất cả là do các cậu, lũ nhóc khốn kiếp các cậu! Nếu không vì các cậu, anh Vũ đã không ra nông nỗi này!” Một thành viên trong đội cứu hộ, không kìm nén được cơn giận, lao lên định đánh tên thanh niên đeo kính.

“Anh Trần, bình tĩnh! Đừng đánh người!”

“Anh Trần, chúng ta không thể manh động thế được!”

Mấy đồng đội của anh Trần nhanh chóng lao tới, cố gắng ngăn cản anh đang tức giận đến đỏ bừng mặt.

Đúng vào lúc này, người đàn ông bị thương nặng - anh Vũ, đã được đẩy ra từ phòng cấp cứu.

“Bác sĩ Trịnh, chồng tôi sao rồi…” Người phụ nữ thấy nét mặt u ám của bác sĩ Trịnh, trong lòng lập tức dâng lên một dự cảm chẳng lành.

Bác sĩ Trịnh lưỡng lự mãi, rồi với giọng khô khốc, nói: “Anh Vũ đã qua cơn nguy kịch, nhưng vì bị chấn thương sọ não nghiêm trọng, tổn thương não bộ cấp tính, nên... rất có khả năng sẽ...”

“Có phải sẽ... trở thành người thực vật không?” Giọng nói người phụ nữ run rẩy, tràn ngập sợ hãi, lắp bắp hỏi trong sự hoang mang tột độ.

Viện trưởng Trịnh không nói gì, chỉ im lặng hồi lâu. Cuối cùng, ông khó nhọc gật đầu, đôi mắt nặng trĩu, dường như không nỡ trả lời.

Người phụ nữ chỉ cảm thấy mọi thứ xung quanh như sụp đổ, đầu óc quay cuồng như thể trời đất đảo lộn. Cả cơ thể bỗng trở nên mềm nhũn, không còn chút sức lực nào, và cô đã ngất lịm từ lúc nào không hay.

"Chị dâu!"

Các thành viên trong đội cứu hộ hoảng loạn, nhanh chóng đỡ người phụ nữ dậy, không để cô ngã xuống sàn.

“Bác sĩ, có còn cách nào khác không?” Anh Trần, gương mặt đầy vẻ lo lắng, vội vã hỏi.

Viện trưởng Trịnh thở dài, đôi vai như trĩu nặng thêm vì nỗi bất lực.

“Nếu như hắn Trương Phàm còn ở đây, có lẽ vẫn còn một chút hy vọng sống sót.”

Nhưng mà...

Nói đến đây, sắc mặt Viện trưởng Trịnh trở nên tối sầm, đôi tay ông run rẩy, cả cơ thể như căng thẳng tột độ khi nhắc đến cái tên ấy.

“Thật sự, ta đã mù quáng, làm sao có thể tin tưởng một kẻ như hắn được chứ! Một tên khốn như thế!”

“Thành thật xin lỗi, chúng tôi không thể ngờ rằng mọi chuyện lại dẫn đến kết quả đau lòng như vậy.” Chàng trai đeo kính, nhẹ nhàng đẩy gọng kính lên sống mũi, miệng thì nói lời xin lỗi, nhưng trong ánh mắt không có chút gì gọi là hối lỗi hay áy náy cả.

“Tất cả là do các ngươi!” Anh Trần, không thể chấp nhận được sự thật rằng người anh em thân thiết của mình đã trở thành người thực vật, toàn thân run rẩy vì sự phẫn nộ đang sôi sục trong lòng.

Một thanh niên tóc vàng đứng bên cạnh tên đeo kính bĩu môi, hờ hững đáp: “Anh ta tự trượt chân rơi xuống vách núi, chuyện này có liên quan gì đến chúng tôi đâu?”

“Mày…” Sắc mặt anh Trần đỏ bừng lên vì giận dữ, cơn giận như dâng lên tới đỉnh điểm, nhưng anh cố kìm nén.

Những thành viên khác trong đội cứu hộ cũng không thể che giấu được sự tức tối. Cả nhóm, ai nấy đều cảm thấy khó chịu khi phải đối diện với tình cảnh này.

Nhóm thanh niên kia chính là một đám sinh viên.

Ngày hôm trước, họ nhất quyết đòi đi thám hiểm một vùng núi đầy hiểm nguy. Kết quả là sau khi leo lên đến đỉnh, họ không thể tìm được đường xuống và bị mắc kẹt trên núi. Cuối cùng, họ buộc phải gọi đội cứu hộ tới giải cứu.

Khi đội cứu hộ đến nơi, nhóm sinh viên này cứ than thở rằng họ không có nước uống, vừa đói vừa khát, khiến đội cứu hộ phải chia sẻ một nửa số nước dự trữ ít ỏi của mình cho nhóm sinh viên.

Anh Vũ, do không còn nước để bổ sung, cộng thêm thời tiết nắng nóng khắc nghiệt, đã bị say nắng trong lúc thực hiện nhiệm vụ, rồi trượt chân ngã xuống, bị thương nghiêm trọng!

Sau khi hoàn tất nhiệm vụ cứu hộ, khi quay lại, đội cứu hộ phát hiện nhóm sinh viên này đang thoải mái ăn uống ngoài trời, vui vẻ dã ngoại. Trong ba lô của họ, đầy ắp nước uống và đồ ăn vặt.

Không chỉ không thiếu nước, họ thậm chí còn đang pha trà, vui vẻ như không có chuyện gì xảy ra!

Cô gái duy nhất trong nhóm sinh viên, với vẻ mặt tự tin, lên tiếng giải thích: “Chúng tôi chỉ chuẩn bị phòng trường hợp khẩn cấp thôi mà. Trời nóng thế này, nếu không đủ nước thì làm sao sống sót qua được?”

“Đó là công việc của các anh, nếu xảy ra sự cố trong lúc làm việc, thì cũng đừng đổ lỗi cho chúng tôi được chứ?”

“Đúng vậy, chuyện anh ta trở thành người thực vật chẳng liên quan gì đến chúng tôi cả. Thẳng thắn mà nói, đây là do các anh không chuyên nghiệp trong công việc thôi!”

"......"

Nghe những lời nói vô trách nhiệm từ nhóm sinh viên, sắc mặt anh Trần và các thành viên trong đội cứu hộ đều trở nên khó coi.

Hắn thanh niên đeo kính tiếp tục bĩu môi, vẻ mặt lãnh đạm, như đã quá mệt mỏi với việc xin lỗi. Hắn lạnh lùng, dứt khoát nói:

“Tất cả chỉ là mấy việc vặt vãnh giúp đỡ những kẻ thuộc tầng lớp dưới đáy xã hội mà thôi. Các người có biết chúng tôi là ai không? Chúng tôi là sinh viên của Đại học Đông Hải! Các người có biết Đại học Đông Hải là gì không? Đó là ngôi trường danh tiếng hàng đầu! Chúng tôi mới là những người tương lai sẽ làm rường cột của xã hội! Mạng sống của chúng tôi đương nhiên quý giá hơn rất nhiều so với các anh, những kẻ lính quèn chẳng có giá trị gì. Việc cứu chúng tôi là hoàn toàn đúng đắn!”

*Bốp!*

Chẳng ai hay biết từ lúc nào, An Dật đã xuất hiện lặng lẽ từ phía sau tên thanh niên đeo kính.

Một cú đá mạnh mẽ từ phía sau đập thẳng vào lưng hắn, khiến tên đeo kính ngã sấp mặt, đập thẳng xuống đất như một con chó bị quăng đi, mạnh mẽ nện vào tường. An Dật đứng đó, nhếch môi cười đầy ác ý, tựa như một con quỷ vừa xuất hiện.

“Mệnh cao quý? Như vậy "làm thịt" hẳn rất thoải mái!”
« Chương TrướcChương Tiếp »