Chương 14

Editor: Mèo yêu Cá

Gian phòng không kéo rèm cửa, ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ, để lại quầng sáng trên mặt đất. Thẩm Dịch tắm rửa xong xuôi rồi nằm ở trên giường, thật lâu sau, cậu xoay người ngồi dậy từ trên giường, không bật đèn, dưới ánh trăng đi tới ghế sô pha bên kia, lấy một chiếc hộp từ ba lô ra, loay hoay hồi lâu.

Cậu mở món đồ đặt ở đầu giường ra.

Trần nhà bất chợt chiếu rọi một bầu trời đầy sao như thật, Thẩm Dịch nằm ở trên giường, đệm chăn lún xuống một chút, tay chân mảnh khảnh của thiếu niên dang ra, nheo mắt nhìn trần nhà.

Món quà này... có nên tặng không?

Phó Dư Hạc rất đặc biệt, anh có thể mang cho cậu những cảm xúc mà người khác không thể cho cậu. Cho nên Thẩm Dịch ở lại đây, không chỉ bởi vì anh là nhân vật chính, mà là bởi vì người này, rất đặc biệt.

Đặc biệt đến nỗi Thẩm Dịch sẽ hào hứng bừng bừng chuẩn bị cho anh một món quà, nhưng sau khi mang quà đến, chẳng biết tại sao cậu lại không tặng luôn.

Trong lòng cậu đang do dự, mà nguyên nhân do dự, cậu không biết, chỉ cảm thấy món quà này không thích hợp lắm.

Kết cục của Phó Dư Hạc trong truyện gốc, vì thể hiện mục đích của nhân vật chính "Cao xử bất thắng hàn(*)", cho nên mọi người bên cạnh anh đều rời đi, còn anh sẽ lẻ loi ở lại một mình, đắc ý trên thương trường, nhưng cuộc sống lại không hẳn như vậy.

(*) Cao xử bất thắng hàn - xuất xứ từ bài Thủy điệu ca đầu của Tô Thức có nghĩa là ở trên cao không thắng nổi lạnh lẽo (ở vị trí cao hơn người thì không tránh được cô đơn, lạnh lẽo)

Mà từ khi Thẩm Dịch nhìn thấy Phó Dư Hạc, anh không còn chỉ là những con chữ trên giấy nữa. Những trải nghiệm trong quá khứ của Phó Dư Hạc, đã dần dần mài giũa anh thành con người hiện tại. Anh là một nhân vật thật sự tồn tại.

Những thủ đoạn tàn nhẫn quyết đoán đó Thẩm Dịch chưa từng tận mắt nhìn thấy, nhưng cậu có thể cảm nhận được khí chất mạnh mẽ khác thường toát ra từ trên người anh.

Thẩm Dịch không khỏi nghĩ, là khí chất của kẻ mạnh này đang hấp dẫn cậu sao?

Chẳng lẽ... mình thức tỉnh ý thức bản thân còn kèm theo thuộc tính tiềm ẩn là thích sự mạnh mẽ?

Thẩm Dịch như có điều suy nghĩ.

Mười phút sau, cửa phòng khách mở ra, ánh sáng trong phòng xuyên qua cửa, kéo dài bóng dáng của Thẩm Dịch, cậu đi đến cửa phòng Phó Dư Hạc, vừa mới gõ cửa thì cửa đã mở ra, bên trong không có ai.

Cậu đợi ở cửa đợi vài giây, khi đang đinh quay về phòng thì nghe thấy tiếng ly thủy tinh rơi xuống đất ở tầng dưới. Bước chân cậu dừng lại, đổi phương hướng.

Phó Dư Hạc nằm trên sô pha ở lầu một, một cánh tay buông thỏng xuống đất, trên người mặc một cái áo choàng tắm, buộc lỏng lẻo, cổ áo mở rộng, làn da từ xương quai xanh đến l*иg ngực như ẩn như hiện.

Đèn chớp nháy quấn quanh cầu thang vẫn còn sáng, ánh sáng yếu ớt xuyên thấu đến nơi này.

Thẩm Dịch đặt chiếc hộp lên bàn trà, nửa ngồi xổm xuống, cậu ngắm dáng vẻ đang ngủ của người đàn ông.

Đường nét trên khuôn mặt của Phó Dư Hạc rất đẹp trai, đường nét sắc bén như dao, đôi mắt mở ra thâm thúy và âm trầm, lúc này nhắm lại lại có hơi... có hơi giống cậu em trai Phó Trừng.

Khí chất mạnh mẽ của anh rất dễ dàng làm cho người ta tự động lướt qua khuôn mặt điển trai này của anh.

Có vẻ như ngủ không thoải mái, Phó Dư Hạc cau mày, Thẩm Dịch giơ tay lên, nâng tay lên trán anh, một lát sau, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào trán anh, tiếp theo, cổ tay của cậu đã bị bắt được.

"Nhìn lâu như vậy, nhìn ra gì rồi?" giọng Phó Dư Hạc khàn khàn, mắt vẫn nhắm lại.

Thẩm Dịch: "Đẹp trai."

Lông mi Phó Dư Hạc khẽ run, mở mắt ra, con ngươi sâu không thấy đáy nhìn chằm chằm vào cậu vài giây, rồi mới ném tay cậu ra, nhếch khóe môi, giọng điệu thâm sâu: "Đáng để cậu đặc biệt xuống xem?"

"Đương nhiên không phải..." Thẩm Dịch nói: "Chẳng qua là em quên tặng quà cho anh."

Phó Dư Hạc: "Ồ?"

Anh ngồi dậy, cổ áo choàng tắm càng mở rộng hơn chút, Phó Dư Hạc vẫn chưa nhận ra, nhìn về phía "món quà" trên bàn: "Là gì vậy?"

Thẩm Dịch mở quà ra, lấy món đồ từ bên trong ra, làm mẫu một lần cho anh xem, nơi này không phải tối hoàn toàn, nhưng hình chiếu bầu trời đầy sao cũng rất đẹp.

"Sinh nhật vui vẻ..." Thẩm Dịch nói.

Phó Dư Hạc thu hồi tầm mắt, ánh mắt dừng ở những ngón tay khớp xương rõ ràng của cậu, có vẻ như rất mạnh mẽ, yết hầu anh trượt lên trượt xuống, không đúng lúc nhớ tới xúc cảm chạm vào cổ tay lúc trước.

"Tại sao lại tặng tôi cái này?" Anh thuận miệng hỏi.

"À..." Thẩm Dịch nghĩ ngợi chốc lát, nói: "Bởi vì muốn ngắm sao cùng với anh đó!"

Phó Dư Hạc dừng lại, ánh mắt thoáng chốc thâm trầm hơn rất nhiều. Anh bắt được yếu điểm của câu nói này, ngắm sao cùng với mình, ý của cậu là muốn ngủ trên giường của mình sao?

Ồ, lắm mánh khóe đấy.

Nét mặt anh thản nhiên nói: "Cậu dựa vào đâu cho rằng tôi sẽ ngắm cùng cậu?"

Anh không phải người dễ bị quyến rũ, cũng không phải người tùy tiện ngủ với người khác. Dựa vào đâu Thẩm Dịch lại nghĩ rằng anh sẽ ngủ với cậu?

"Anh Phó." Thẩm Dịch nghiêng người về phía trước.

Phó Dư Hạc không nhúc nhích, ngược lại muốn nhìn xem cậu muốn làm gì.

Thẩm Dịch giơ tay lên, cách áo choàng tắm khoác lên vai anh, đẩy anh về phía sau. Ánh mắt Phó Dư Hạc tối sầm lại, thuận theo lực đó anh trở về tư thế cũ khi nằm trên ghế sô pha, anh giơ tay lên, đang chuẩn bị tóm lấy bàn tay đang quậy phá kia.

Thẩm Dịch rút tay ra trước một bước, rút đệm ra và ngồi xuống bên cạnh ghế sô pha.

"Anh xem, đây chẳng phải là ngắm cùng nhau sao..." Cậu hơi đắc ý nói.

Trên vách tường phản chiếu hình ảnh của dải Ngân Hà, nhẹ nhàng chuyển động, Phó Dư Hạc nằm ở trên ghế sô pha, sững sờ chớp mắt, sau đó mới lấy lại tinh thần Thẩm Dịch đã làm gì và nói gì đó.

Trong lòng anh dồn nén.

Bàn tay của anh dừng một chút, rơi xuống bụng.

Lại là cố ý sao?

Đôi mắt sẫm màu của Phó Dư Hạc dường như có ánh sáng lưu động, có hơi ngứa răng. Anh khẽ liếʍ liếʍ môi, tối nay anh uống rượu, vì khát nước nên anh xuống đây uống nước giải khát, nhưng có vẻ như nước không có tác dụng lắm.