Chương 12

Editor: Mèo yêu Cá

"Đây là số điện thoại cá nhân của tôi. Nếu Phó Trừng có chuyện gì thì có thể liên lạc với tôi." Anh nói.

"Vâng." Thẩm Dịch nhận lấy điện thoại di động lúc đầu ngón tay hai người chạm vào nhau, không biết có phải là ảo giác của Phó Dư Hạc không, Thẩm Dịch cố ý dừng trên đầu ngón tay của anh ba giây rồi mới cất điện thoại.

Sau khi bọn họ chia tay, Thẩm Dịch lên lầu.

"Đây là gì?" Phó Trừng nhìn chiếc túi trong tay cậu.

Thẩm Dịch: "Đồ ăn bên ngoài."

Phó Trừng lẩm bẩm: "Cửa hàng này có thể ship về nhà được à? Mình nhớ là họ không giao hàng..."

*****

Chủ nhật là sinh nhật của Phó Dư Hạc, hôm nay lịch trình của anh không nhiều lắm. Buổi tối có một buổi tiệc, trong buổi tiệc là một số bạn bè có lợi ích qua lại.

Nếu muốn mọi việc làm ăn đều thuận lợi thì việc xã giao là điều không thể tránh khỏi. Ngày thường đám thiếu gia công tử này giỏi nhất là chơi bời, trên bàn cơm uống rượu, lại chuyển hướng đến đặt bàn ở quán bar.

Phó Dư Hạc uống mấy ly rượu, không ở lại lâu, mặc kệ lời khuyên nhủ của họ, đứng dậy rời đi.

Lúc tài xế đưa anh về nhà, cơn say của anh mới muộn màng dâng lên, anh bước xuống xe, vào biệt thự, lúc đẩy cửa chính ra, hai tiếng "Bùm bùm" vang lên, pháo giấy đủ màu từ trên trời rơi xuống.

Anh ngẩng đầu lên đối diện với khuôn mặt đỏ bừng của Phó Trừng.

"Chúc mừng sinh nhật anh hai!"

Phó Dư Hạc gảy miếng giấy lấp lánh trên tóc.

Ý tưởng này chắc chắn không phải Phó Trừng nghĩ ra. Phó Dư Hạc quay đầu sang, bên phải cửa là Thẩm Dịch, cùng với Phó Trừng một trái một phải giống như thần giữ cửa.

Thiếu niên đứng thẳng, bàn tay cầm đàn vi - ô - lông, hơi nghiêng đầu về phía đàn vi - ô - lông, cụp mắt xuống, bộ dáng lịch lãm đẹp đẽ, sau đó đèn trong biệt thự vụt tắt.

Theo tiếng đàn vi - ô - lông gần bên tai, Phó Trừng bưng bánh ngọt được thắp nến đi tới chỗ Phó Dư Hạc.

Một khúc "Sinh nhật vui vẻ" kéo xong, bên tai Phó Dư Hạc truyền đến giọng nói của Thẩm Dịch: "Sinh nhật vui vẻ nha, anh Phó."

"Ý tưởng của cậu?" giọng Phó Dư Hạc có chút khàn khàn, anh ấn ấn Thái dương đang đau nhói.

"Uh - huh." giọng của thiếu niên mang theo lười biếng.

Phó Dư Hạc bình luận: "Không được tốt lắm."

Thẩm Dịch: "Có không khí là được rồi, nếu khoa trương thì anh cũng không thích đâu."

Cậu nói câu này với giọng điệu khẳng định như vậy, như thể cậu rất hiểu Phó Dư Hạc, khiến Phó Dư Hạc có chút ngứa răng.

Anh nheo mắt, đưa đầu lưỡi chạm vào má mình, quay đầu lại, ở trong bóng tối bắt gặp được bóng dáng Thẩm Dịch, anh không thấy rõ nét mặt của cậu, nhưng anh cảm thấy có lẽ đối phương đang cười.

Thẩm Dịch vốn định làm cho nó "náo nhiệt và khoa trương" hơn một chút, muốn phá vỡ vẻ mặt lạnh lùng trước sau như một của Phó Dư Hạc. Có điều ngày hôm qua Phó Dư Hạc đã gửi tín hiệu hòa giải với cậu, Thẩm Dịch suy nghĩ lại, cảm thấy mình cũng nên hợp tác với anh.

Sinh nhật mà, huống chi Phó Trừng tin tưởng cậu như vậy, thì sao cậu có thể để cho em trai ngoan người ta thất vọng đây. Bầu không khí sinh nhật vừa đủ là dừng lại được rồi, nhưng sau đó không phải bất ngờ mà là sốc.

"Anh ơi, anh ước và thổi nến đi..." Phó Trừng ở bên cạnh thực hiện quy trình này, giống như một người dẫn chương trình chuyên nghiệp.

Phó Trừng rất cố chấp với việc tổ chức sinh nhật cho anh, cho nên sinh nhật hàng năm Phó Dư Hạc đều cố gắng dành thời gian rảnh rỗi, nhưng năm nào cũng rất đơn giản. Anh không thích ăn đồ ngọt, cho nên bình thường sẽ không mua bánh ngọt, đều là Phó Trừng nấu một bát mì với nước suông coi như mì trường thọ.

Những ngọn nến cắm trên bánh chiếu sáng khuôn mặt Phó Dư Hạc, một bên là ánh nến một bên là cái bóng.

"Đặt bánh lên bàn đi, lát nữa tắt nến coi chừng làm rơi bánh." Thẩm Dịch ở bên cạnh nói.

"Phải ha..." Phó Trừng xoay người trở về.

Ánh sáng dần dần rời xa anh, ngón tay Phó Dư Hạc khẽ cuộn lại, ngay sau đó, một bàn tay túm lấy cổ tay anh, kéo bước chân giống như thể bị đóng băng tại chỗ của anh.

"Đi thôi, anh Phó, Phó Trừng rất mong được ăn bánh đấy." Thẩm Dịch nói.

Phó Dư Hạc không thích ăn ngọt, nhưng Phó Trừng thích.

Có lẽ là uống rượu say, Phó Dư Hạc không so đo động tác nắm tay mình của Thẩm Dịch, để cậu kéo mình từng bước về phía ánh nến.

Anh trở về từ bên ngoài, cả người mang theo cảm giác lạnh lẽo, cổ tay lại chậm rãi bị bao bọc trong lòng bàn tay ấm áp của cậu, đi thẳng đến bên cạnh bàn, Thẩm Dịch buông tay ra, chỗ cổ tay Phó Dư Hạc bị bao bọc xúc cảm vẫn còn đó.

Anh cuộn các đầu ngón tay của mình lại.

Phó Dư Hạc còn nhớ rõ hôm qua lúc Phó Trừng ra ngoài, bỏ lại một câu "Em đi ra ngoài đây" và cũng không có ý định liên lạc với anh. Anh hỏi Phó Trừng đi đâu, Phó Trừng nói không cần anh quan tâm, có điều đáp án này thật sự rất dễ đoán.

Hôm nay Phó Trừng giống như vui vẻ với nhau quên đi toàn bộ thù hận, bỏ xuống tính khí nóng nảy muốn "Chiến tranh lạnh" đến cùng, bưng bánh ngọt thúc giục anh thổi nến, cười đến là rạng rỡ lại ngoan ngoãn.

Ánh mắt anh hơi khựng lại, khóe mắt liếc về phía Thẩm Dịch đang đứng cách mình nửa bước, rồi lại nhanh chóng thu lại. Anh giống như bất đắc dĩ khom lưng theo ý Phó Trừng, thổi nến.

"Không còn sớm nữa đâu, đi ngủ sớm đi." anh nói.

Lần này tiếp lời là Thẩm Dịch: "Anh Phó, anh còn chưa ăn bánh ngọt mà."

Thổi tắt nến, phòng khách lập tức mất ánh sáng, chìm vào trong bóng tối, Phó Dư Hạc không nhìn thấy biểu cảm của Thẩm Dịch, nhưng nghe thấy giọng điệu kéo dài của cậu, đầu ngón trỏ và ngón cái của Phó Dư Hạc xoa vào nhau.

"Bánh ngọt là em và Phó Trừng cùng làm đấy." Thẩm Dịch hạ thấp giọng: "Tràn đầy sự chân thành như vậy, anh Phó không cảm động sao?"

Phó Dư Hạc đột nhiên cong khóe môi, cũng hạ giọng y hệt: "Cảm động, sao lại không cảm động. Tôi nên báo đáp cậu thật tốt mới đúng."