Chương 6

Mọi người sợ tới mức cuống quýt chạy trốn, có mấy người hoặc vì sợ mềm chân hoặc vì trời quá tối nên té ngã.

Nữ thi vui sướиɠ định nhào sang một nam nhân gần nhất. Đúng lúc này, một tên khủng bố cao 2 mét chạy tới như bay, trong tay giơ cao một thứ quái dị. Chỉ thấy tay nàng vừa di chuyển, tiếng gầm rú vang dội lại xuất hiện.

Nữ thi cả kinh, nàng ta lập tức bỏ qua nam nhân để đứng dậy chạy trốn.

Nhưng lúc này vận may của nàng ta đã hết. Cùng với tiếng gầm rú không ngừng kia, một ánh sáng lạnh lẽo xẹt qua, đầu của nữ thi bay lên rồi rơi thật mạnh xuống đất.

Nhất thời, chung quanh một mảnh tĩnh mịch. Mọi người không dám nhúc nhích mảy may, ngay cả tiếng hét cũng bị nghẹn trong cổ, chỉ dám đứng dại ra nhìn bóng người kinh khủng cách đó không xa.

Dưới ánh trăng, con ác quỷ cao to cường tráng kia đi đến bên cạnh thi thể không đầu của nữ thi đạp cho vài cái, xích sắt to lớn trên người kêu loảng xoảng theo động tác của nàng.

Phát hiện nữ thi kia thật sự đã chết rồi, ác quỷ mới quay đầu nhìn về phía đám người đã bị dọa cho choáng váng, giọng nàng khàn đặc quỷ dị: “Nàng ta chết rồi. Các ngươi…”

Nàng còn chưa nói xong, không biết dây thần kinh yếu ớt của ai bị kí©h thí©ɧ, lập tức có người mất khống chế thét to ra tiếng: “A a a!”

“Ác quỷ!”

“Cứu mạng! Cứu mạng!”

Cả đám người co cẳng chạy tán loạn như một đám ruồi bọ mất đầu.



Lúc này, Cố Vân Sơ mới vô thức phát hiện “ác quỷ” trong miệng người dân là nói về mình. Nàng ngây ra một lúc, sau đó phát hiện người dân trong lúc hoảng loạn còn giẫm đạp lên nhau. Thấy một ông lão ngã trên đất bị đạp cho vài cái, nàng lập tức hô lớn một tiếng: “Không được chạy!”

Giọng nói hàm chứa sự tức giận vang lên như sấm như đang nói kẻ nào dám chạy thì nàng sẽ bổ một nhát xuống ngay. Cả đám người dừng chân theo bản năng, ai nấy đều run rẩy như chim cút. Có người nhát gan trực tiếp quỳ “thịch” xuống mặt đất, khóc cầu ác quỷ tha cho bọn họ một mạng.

“Cầu xin ngài tha cho chúng ta một mạng đi! Ta trên có mẹ già 80, dưới có con nhỏ 8 tuổi, ngay cả con heo Đại Hoa trong nhà cũng phải sinh con, bọn họ không thể không có ta!”

“Cầu xin ngài đại phát từ bi, bỏ qua cho chúng ta đi!”

“Chúng ta nhất định sẽ lập bài vị cho ngài, tế bái hằng năm, ngày ngày hương khói cống phẩm không ngừng!”

Cố Vân Sơ đần mặt, không hiểu tình huống hỗn loạn trước mắt ra làm sao.

Nhận ra đám người này rất sợ mình, nàng đành bất đắc dĩ nói: “Các ngươi không cần phải sợ, ta không phải là ác quỷ, cũng không có ý định hại các ngươi. Để tránh cho nàng ta gây hại đến mạng người nên ta mới phải ra tay.”

Nàng, công dân siêu siêu tốt bụng, hiểu hông?

Các thôn dân vừa nghe lời này thì thoáng thở hắt ra, nhưng nhìn bộ dạng quái nhân đáng sợ ở đối diện, bọn họ vẫn không quá yên tâm.

“Ta sẽ không ở lâu, ta phải đi rồi.”

Tầm mắt Cố Vân Sơ đảo qua mấy hán tử núp trong đám người, sau đó ánh mắt nàng chuyển qua nữ thi trên mặt đất.

“Để tránh hậu hoạn, các ngươi dựng giàn thiêu lên thiêu nàng ta đi.”



Nói xong, quái nhân cao 2 mét xoay người rời đi, xích sắt trên người nàng vang động, bóng dáng cao lớn dần tiến vào núi rừng tối tăm trông có chút cô đơn.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, sau một lúc lâu, cuối cùng bọn họ mới xác định không còn nguy hiểm.

Hình như đó thật sự không phải là ác quỷ?

Lão trưởng thôn chú ý tới nữ thi khủng bố trên mặt đất, ông nhanh chóng kêu người dọn củi lửa tới thiêu nàng ta sạch sẽ ngay tại chỗ. Không bao lâu sau, nơi đây ánh lửa ngút trời.

Lúc này mọi người mới miễn cưỡng thả lỏng, nhanh chóng tiến đến trước mặt mấy vị hán tử hỏi thăm quá trình cụ thể, ai cũng muốn biết rõ ràng hơn một chút.

Đám hán tử cũng không quá rõ ràng, người phát hiện nữ thi đầu tiên chính là Cố cô nương, người đánh thức bọn họ cũng là nàng, hơn nữa… Cái tên có bộ dạng ác quỷ kia hình như cũng là do Cố cô nương biến ra.

Một hán tử nói: “Ta cũng không biết là thế nào, trong nháy mắt, hình như cô nương kia đã biến thành bộ dạng đáng sợ đó. Dáng vẻ của nàng quá kinh khủng, bọn ta không nghĩ là nàng… Nhưng hình như bọn ta nghĩ sai rồi.”

Một hán tử khác thổn thức: “Bây giờ nhớ lại, hình như đúng là nàng không có hại chúng ta, ngược lại còn cứu Mạc thúc thúc một mạng.”

Hán tử trung niên gọi là Mạc thúc thúc nghiêm nghị lắc đầu.

“Không chỉ thế, các ngươi nghĩ lại mà xem. Nếu như không phải có Cố cô nương hỗ trợ, lúc ấy chúng ta ngủ say như chết, nữ thi kia muốn hại chúng ta không phải là dễ như trở bàn tay hay sao?”

Mọi người nghe thế, không chỉ là mấy hán tử nghĩ mà sợ, cả đám thôn dân cũng lạnh toát sống lưng. Theo lời đám hán tử, khi nữ thi kia còn đủ tay thì rất hung hăng. Nhỡ nàng ta hại mấy hán tử còn chưa đã thèm, sau đó còn chạy đến những nhà khác ở trong thôn thì không phải bọn họ cũng gặp vạ hay sao?!