Chương 28: Tiên tử hạ phàm 2

Có người lập tức nói.

“Đương nhiên không phải, người ta chính là tiên tử!”

Nam nhân gật đầu, tỏ vẻ trẻ nhỏ dễ dạy.

“Đúng vậy, người ta là tiên tử, đó đương nhiên là lấy cớ để nàng giả làm người phàm vào Trần phủ. Vì thế lúc ấy tiên tử không nói một lời, chỉ nhìn tiểu thư Trần gia với đôi mắt dịu dàng như nước. Trong mắt nàng như có thiên ngôn vạn ngữ nhưng cuối cùng vẫn không nói một câu. Nếu không phải duyên phận có từ kiếp trước thì sao tiên tử phải đối xử tốt với tiểu thư Trần gia như thế? Tiên tử đã chính miệng nói rằng nhị lão gia không cần cảm tạ nàng mà phải cảm tạ ông ta có một chất nữ tốt! Tiểu thư Trần gia cũng là người thông tuệ nên tất nhiên đã hiểu rõ tất cả, bấy giờ nàng cười rơi lệ rồi nói rằng ân đức như thế, kiếp sau sẽ kết cỏ ngậm vành để báo đáp!”

Tài ăn nói của nam nhân không tồi, từng câu nói liên tục đạt đến cao trào, từ tiên tử hạ phàm đến ác quỷ ăn người, sau đó còn lật ngược thật ra có hai ác quỷ. Tất cả chuyện xưa cực kỳ có sắc thái huyền ảo khiến mọi người sửng sốt không thôi.

Lúc này, một lão nông dân đứng bên ngoài quán trà lúc lâu bỗng nhiên nói.

“Hình như ta biết vị tiên tử mà các ngươi vừa nói!”

Ông lão vừa cất lời đã lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Lão nông dân thành thật nói.

“Ta là người thôn Tiểu Liên, lão thê tử của ta là người thôn Tiểu Lĩnh. Mấy ngày trước bà ấy về nhà mẹ đẻ, nghe nói thôn Tiểu Lĩnh có yêu ma và đúng là có một vị tiên tử đã chém gϊếŧ yêu ma, cứu mạng cả thôn bọn họ!”

Sau đó ông ta kể lại những chuyện nghe được, từ chuyện mấy hán tử buôn hàng gặp được cô nương thất lạc người nhà ở ven đường, sau đó tìm nơi ngủ trọ ở thôn Tiểu Lĩnh, cuối cùng là gặp nữ thi tập kích người.

Trùng hợp là, cô nương trong chuyện xưa này cũng họ Cố, cũng lấy cớ cầu người là lạc người nhà, cuối cùng cũng biến thành thiên binh hung ác chém gϊếŧ nữ thi tập kích người kia. Toàn bộ chuyện xưa đều là người có ý tốt, được tiên tử cứu trợ, bảo vệ tính mạng dưới tay yêu ma!

Mà đặc biệt hơn là, hôm sau người thôn Tiểu Lĩnh tế bái tiên tử ở chân núi phía xa, cảm nhớ ân đức cứu người của nàng thì không lâu sau, cống phẩm đã không cánh mà bay! Người trong thôn đều nói là thần tiên hiển linh!

Hai chuyện xưa liên hợp hoàn mỹ với nhau nên nhất thời, mọi người cảm thấy việc này không tin được cũng phải tin, vị cô nương họ Cố chắc hẳn là thần tiên hạ phàm!

Có lão nhân nhanh chóng chạy ra ngoài cửa sổ vái lạy trời một cái.

“Xem ra vị tiên tử kia cũng coi như đã cứu mạng chúng ta, nếu không thì để hai con quỷ Họa Bì kia tùy ý gây sự, thôn trấn chúng ta chắc chắn không chỉ chết mấy người kia! Chúng ta phải hương khói cho tốt, cúng bái để báo đáp!”

Một người bên cạnh buồn rầu nói.

“Chỉ là không biết danh hào của tiên tử kia…”

“Cái này đơn giản! Không phải tiên tử đã nói tên của mình với Trần phủ sao?”

Một thư sinh vỗ tay.

“Họ Cố ta không biết có huyền cơ gì nhưng không phải hai chữ Vân Sơ này đã nói cho ta đáp án sao?”

Bạn của thư sinh lẩm nhẩm hai câu, ánh mắt bỗng nhiên sáng lên.

“Đúng rồi, Vân Sơ, Vân Sơ, mây mới bay lên gọi là gì? Không phải chính là ánh bình minh sao? Đó chắc chắn là Triều Hà tiên tử!”

Mấy người còn lại nghĩ một lúc rồi đều vỗ đùi hô đúng là như thế!

Cùng lúc đó, Cố Vân Sơ hoàn toàn không biết mình đã siêu tiến hóa thành Triều Hà tiên tử mà đang đi tới thôn trấn bên cạnh. Thời cổ đại hoang vắng, lúc này nàng đang đứng ở giữa rừng núi hoang vu mờ mịt, suy nghĩ đêm nay đến cùng thì mình nên ngủ trong hang đá hốc cây hay là ngủ gầm cầu.

Sau nửa canh giờ, “Triều Hà tiên tử” đi đường vất vả nhìn ngôi miếu hoang phía xa chảy nước mắt cảm động, trong lòng nghĩ cuối cùng tối nay cũng không cần ngủ đất hoang rồi!

Tác giả có lời muốn nói:

Mọi người: Gọi là Vân Sơ, đây chắc chắn là tín hiệu mà tiên tử cố ý lưu lại, nàng chính là Triều Hà tiên tử!

Cố Vân Sơ lấy tên này hai đời cũng không biết còn có cách nói này:... Não bổ* là bệnh, uống thêm sáu viên thuốc bồi bổ một chút đi.

*Não bổ (脑补): Là thuật ngữ mạng, chỉ việc nghĩ nhiều, tự thêm thắt một số tình tiết trong đầu.

Lúc này đây trăng sáng vắng sao.

Ở nơi đồng không mông quạnh này có một ngôi miếu hoang, hình như đã lâu lắm rồi không có ai ngó ngàng tới, không chỉ cỏ dại mọc um tùm mà trần nhà cũng hỏng gần một nửa, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy trăng sao trên trời.

Mặt ngoài của bức tượng thần bằng đất đã xuất hiện vết nứt, ở chỗ góc cạnh và cả phần đầu tượng thần đều bị mạng nhện mỏng giăng chằng chịt.

Thoạt nhìn là sự hoang vu đập vào mắt, nhưng tối nay ngôi miếu hoang nhỏ này lại náo nhiệt lạ thường.