Hà Ninh: "...Thật ra thì tôi cũng không quen đường lắm, vì tôi thường ở trong ký túc xá. Trên hệ thống ứng dụng có một APP của trường đại học này. Sinh viên có thể tự tải xuống, trong đó có sơ đồ mặt bằng của trường học."
"Vậy sao? Cảm ơn tiền bối." Eli cũng không có bận tâm nhiều, sau đó lễ phép bước sang một bên, nhường đường cho Hà Ninh rời đi.
Cậu ta hành động như thể đang tìm ai đó để dẫn cậu ta đi tham quan, nhưng Hà Ninh từ chối tiếp xúc không cần thiết với các nhân vật chính nên cậu lập tức rời đi.
Eli nhìn bóng lưng Hà Ninh vội vàng biến mất ở góc đường, nụ cười trên môi lập tức tắt ngấm.
Tốt lắm, mọi chuyện vẫn diễn ra như kiếp trước, cậu ta được nhận vào Đại học Raines và phát biểu với tư cách là đại diện tân sinh viên. Cậu ta cũng đã gặp Andel - anh chàng này vẫn lầm lì như ngày nào.
Tai Eli đỏ bừng. Nhưng không sao cả, Andel ở kiếp trước đã yêu cậu ta từ cái nhìn đầu tiên, kiếp này cũng phải như vậy. Họ cũng nên tìm hiểu nhau và yêu nhau như kiếp trước, cùng nhau vượt qua cơn khủng hoảng tài chính rồi sống một cuộc sống hạnh phúc.
…Hạnh phúc sao? Không, câu trả lời là không hạnh phúc.
Andel thậm chí còn không chạm vào cậu ta sau khi họ kết hôn.
Nắm tay? Đừng nghĩ đến việc nắm tay, Andel thực sự đeo găng tay khi nắm tay cậu ta trong buổi hẹn hò hàng ngày chứ đừng nói đến việc hôn nhau.
Eli từng nghĩ đến việc giả vờ phạm lỗi, vào phòng tắm trong lúc Andel đang tắm, lúc này hẳn là sẽ phòng tắm play đi, không ngờ Andel lại vô cùng thờ ơ đuổi cậu ta ra ngoài, nói một cách vô cảm: "Tôi hy vọng lần sau sẽ không còn "sai lầm" như thế này nữa đâu."
Họ là tình nhân à? Hay là người yêu? Cộng sự? Eli không biết. Cậu ta bắt đầu ghét Andel, người đàn ông hoàn hảo không tì vết này, rõ ràng bọn họ đã kết hôn, tại sao lại không yêu cậu ta.
Yêu từ cái nhìn đầu tiên? Những lời nói ngọt ngào? Ôi chúa ơi, giờ nghĩ lại, Andel là kẻ nói dối.
Có lẽ ông trời thật sự nghe thấy tiếng oán hận của Eli nên sau khi tỉnh dậy, Eli đã trở lại năm mười tám tuổi, năm đó anh vừa vào đại học Laines và vừa gặp Andel.
Đến bây giờ vẫn không có gì thay đổi…
Ngoại trừ sinh viên nước ngoài đó.
Andel đời trước sống trong ký túc xá sinh viên, làm gì có bạn cùng phòng? Vậy tại sao bây giờ Andel lại sống trong một căn hộ sinh viên bình thường với một du sinh? Ở chung phòng, phòng tắm hay thậm chí là ngủ chung giường với hắn?
Hà Ninh, Hà Ninh là biến số duy nhất.
Nhưng Eli rất bao dung trước sự thiếu hiểu biết và liều lĩnh ban đầu của người yêu, bởi vì cậu ta biết rằng sau ngày hôm nay, Hà Ninh sẽ chuyển ra khỏi ký túc xá, hoặc Andel sẽ đề nghị đến sống cùng cậu ta.
Cậu ta hy vọng Hà Ninh thực sự chỉ là một sinh viên nước ngoài bình thường.
Đầu bên kia, Hà Ninh đang đi trên hành lang đột nhiên hắt hơi.
Cậu xoa mũi, lẩm bẩm: “Chắc là bị cảm rồi.” Sau đó quay về ký túc xá, nhanh chóng cởi giày rồi quăng mình lên giường…
Trước khi kịp cảm nhận được sự mềm mại của chiếc giường, cậu đã thoáng nhìn thấy khung ảnh đặt trên bàn làm việc được sắp xếp gọn gàng của Andel.
Trong khung ảnh là bức ảnh của Hà Ninh và Andel, họ cùng nhau đến một quán bar đơn thuần để uống rượu, Hà Ninh sau ba ly rượu trở nên bối rối, cậu nhờ Andel, người mà cậu đã quen được nửa năm, chụp ảnh chung.
Andel không từ chối, ngược lại còn rất chu đáo đỡ cánh tay của Hà Ninh đang không cầm được điện thoại vì uống rượu, giúp cậu chụp được bức ảnh hết sức tầm thường này.
Sau đó Andel đã in bức ảnh ra và l*иg vào khung ảnh.
Hà Ninh đã buồn ngủ rồi, cậu mơ hồ nhớ tới sau khi chụp ảnh mình đã bất tỉnh, cuối cùng là Andel bế cậu về.
Ngày hôm sau cậu ngủ mãi đến khi mặt trời lên cao mới dậy, sau khi uống rượu cơ thể luôn cảm thấy vô cùng mệt mỏi, đặc biệt là phần eo, như bị ai ấn lại, lăn sờ nhiều lần, mỗi khi đi lại đều cảm thấy khó chịu.