Vì Andel phải tham gia buổi diễn tập cho quá trình phát biểu nên Hà Ninh tìm một góc ngẫu nhiên ngồi xuống. Ở đây có rất nhiều bạn học, tất cả đều đến để xem sự phấn khích của tân sinh viên. Hà Ninh không muốn tham gia cùng bọn họ nên chỉ kiểm tra điện thoại di động.
Như mọi khi, người hướng dẫn của cậu sẽ hỏi thăm cậu trên WeChat về việc học của cậu. Hôm nay lại có vẻ hơi khác, người hướng dẫn còn giới thiệu cho cậu nhóm sinh viên quốc tế mới nhất, nói rằng có hơn chục người trong số họ sẽ đến học tại trường đại học mà Hà Ninh hiện đang theo học, đồng thời nhờ Hà Ninh chăm sóc họ.
Người hướng dẫn còn chuẩn bị chu đáo hình ảnh, thông tin của từng học viên vì sợ cậu không nhận ra đâu là người nhà.
Hà Ninh vừa xem vừa gật đầu, sinh viên năm nay quả thực là những hạt giống tốt, không chỉ có trình độ học vấn cao, có hiểu biết mà còn rất đẹp trai, chọn học những kiến
thức liên quan đến công nghệ tiên tiến, giống như Hà Ninh hiện đang học công nghệ máy tính vậy.
Dù sao thì cậu cũng sẽ không bị ảnh hưởng bởi bi kịch thế giới nên cậu phải giúp đỡ các du học sinh ở nước mình nhiều nhất có thể. Hà Ninh nghĩ sau hôm nay ký túc xá có thể sẽ thêm một người hoặc bớt đi một người, tốt nhất là nên rời khỏi ký túc xá sớm hơn để tránh xấu hổ.
Buổi lễ đón tân sinh viên sắp bắt đầu, Hà Ninh tắt điện thoại. Ban đầu anh không nghĩ mình sẽ buồn ngủ, nhưng không hiểu sao, ánh đèn mờ ảo dưới sân khấu và tiếng thì thầm của người khác khiến bầu không khí trở nên rất thích hợp để ngủ. Cơn buồn ngủ của Hà Ninh lại quay trở lại, vào lúc mắt cậu sắp nhắm lại, nhân vật chính của ngày hôm nay cuối cùng cũng khoan thai đến muộn.
Quả thực đó là một nam sinh nhìn rất được. Cậu ta đứng trên bục giảng, mỗi động tác đều có thể nhìn ra là con nhà gia giáo, khuôn mặt xinh đẹp bắt mắt, cách ăn nói nhẹ nhàng khiến người ta dễ chịu, từ góc nhìn thế giới quan, Eli thực sự rất hoàn hảo.
Chẳng trách đã chiếm được trái tim của Andel.
Sau khi nghe Eli phát biểu, Hà Ninh quyết định rời đi trước, đi dạo bên ngoài và nhận ra các sinh viên quốc tế ở Trung Quốc.
Sau khi cậu rời đi, Andel đã có bài phát biểu với tư cách là chủ tịch hội sinh viên.
Ánh mắt Andel kín đáo quét qua toàn bộ hội trường, tới khi không nhìn thấy người mình mong đợi mới thu hồi tầm mắt.
Hắn cụp mi xuống, trầm giọng nói: "Xin chào mọi người, tôi là Andel Lieer, hội trưởng hội sinh viên trường đại học Leines..."
Lúc này Hà Ninh còn chưa biết chuyện gì xảy ra, hắn vừa mới lẻn ra khỏi buổi lễ tân sinh, còn chưa đi được mấy bước đã đυ.ng phải một người nổi tiếng.
Eli, một khí vận chi tử của thế giới này, tình cờ bước ra khỏi cửa trước hội trường, Hà Ninh sững sờ đối mặt với cậu ta.
Không chào cũng không sao, chào cũng không sao, xuất phát từ phép lịch sự đối với sinh viên mới, Hà Ninh quyết định đứng lên chào trước: “Xin chào, đồng học."
Eli khẽ mỉm cười, thật thoả đáng: "Xin chào học trưởng."
Sau khi chào hỏi thông thường xong, Hà Ninh đang định bỏ chạy, không ngờ Eli đột nhiên ngăn cản: “Học trưởng, bây giờ anh phải quay về sao?”
“À, ừ, tôi phải đến gặp giáo viên trao đổi chút về luận văn.” Hà Ninh thận trọng trả lời. Không biết tại sao nhưng cậu có cảm giác như mình đang bị nhắm tới. Rõ ràng đây là lần gặp đầu tiên họ gặp nhau, nhưng ấn tượng đầu tiên mà Eli tạo ra cho Hà Ninh là: một con sói đội lốt cừu.
Có lẽ chính vì sự tiếp xúc đột ngột với nhân vật chính mà đã gây ra sự bối rối trong lòng cậu. Hà Ninh nghĩ vậy. Eli vẫn nheo mắt, cười vô hại, tiến lại gần một bước, đứng trước mặt Hà Ninh, nói: "Học trưởng, nếu không phiền, có thể dẫn em đi tham quan khuôn viên trường được không? Em vừa mới đến đây, còn nhiều thứ chưa quen, rất xa lạ.”