Hà Ninh tỉnh lại, là bị giật mình doạ tỉnh.
Cậu bật dậy cái tách như con cá chép .
Cảnh tượng kiều diễm trong mơ dường như vẫn còn ở trước mắt, Hà Ninh trước tiên xác nhận, tay chân của cậuquả thực không bị trói, chiếc quần yêu quý của cậu vẫn còn trên người.
Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Andel, Hà Ninh không biết phải đối mặt với nhân vật chính khác trong giấc mơ như thế nào nữa, cậu chỉ có thể cảm thấy áy náy quay mặt đi, sau đó cười haha: “Tôi vừa gặp ác mộng, sau đó bị doạ tỉnh. "
“Bây giờ cậu ổn chứ?” Sự quan tâm trong mắt Andel là thật lòng. Nhưng bị hắn nhìn như vậy chỉ khiến trái tim Hà Ninh đập thình thịch, cậu sợ Andel thật sự nhớ lại chuyện đã xảy ra trong giấc mơ, trói cậu lại rồi cưỡиɠ ɧϊếp cậu.
Mày nghĩ đi đâu vậy! Hà Ninh! Mày không thể biến giấc mơ thành hiện thực!
Hà Ninh cảm thấy có chút áy náy, giọng cậu bất giác nhẹ đi chút: "Tôi không sao, cảm ơn cậu. Đúng rồi, tôi đã ngủ bao lâu rồi?"
"Nửa giờ, tôi vừa định đánh thức cậu." Andel nói.
Hắn tự nhiên đưa tay vuốt lại mái tóc ngắn ướt đẫm mồ hôi lạnh trên trán của Hà Ninh, không ngờ vừa chạm vào Hà Ninh, Hà Ninh lập tức ngả người về phía sau, tránh ngón tay của Andel. Phản ứng lớn đến mức cả Hà Ninh và Andel đều sững sờ trong giây lát.
...Rất tiếc, những gì xảy ra trong giấc mơ quá chân thực, khiến cơ thể Hà Ninh có phản xạ có điều kiện khi Andel chạm vào. Hà Ninh thầm nghĩ không ổn, nhưng ngoài mặt lại giả vờ thờ ơ, nhanh chóng thu dọn bộ quần áo nhăn nheo rồi nhảy ra khỏi giường.
“Cậu rốt cuộc…” Andel trông như thể rõ ràng muốn nói điều gì đó.
Nhưng Hà Ninh lại quay lưng về phía hắn, xỏ giày vào, làm bộ cái gì cũng không biết: “Sao thế?”
“Không có gì.” Andel nói.
Hà Ninh quay lưng về phía Andel nên không nhìn thấy được vẻ mặt của Andel lúc này.
Andel lớn lên có khuôn mặt đem tới cảm giác áp bách mười phần, nhưng chính việc duy trì tính cách dịu dàng mỗi ngày trước mặt Hà Ninh đã khiến Hà Ninh bỏ qua khía cạnh lạnh lùng và tàn nhẫn vốn có của hắn.
Lúc này, sắc mặt hắn vô cảm, đôi mắt màu lam như biển xanh cuồng nộ, khiến người ta không khỏi kinh hãi. Hai tay hắn buông thõng sang hai bên, nắm chặt thành nắm đấm, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, trông như sắp mất kiểm soát.
Hà Ninh mang giày vào với tâm trạng phức tạp, đứng dậy nhảy lên nhảy xuống như một đứa trẻ, sau đó quay người bổ nhào vào Andel: "Andel, chuẩn bị xong chưa? Chúng ta có thể đi dự lễ khai giảng!"
Đây là phương thuốc, ai có thể từ chối cái ôm của anh em chứ, tôi nói có đúng không, Andel?
Nhờ giấc mơ đó, Hà Ninh không những không còn cảm thấy buồn ngủ mà còn trở nên tràn đầy năng lượng hơn. Trong khi cậu tự cảnh báo mình không được biến giấc mơ thành hiện thực, cậu lại rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan vì có chút phản kháng với Andel.
Nhưng dù sao thì họ cũng đã là bạn thân được một năm - chưa kể hôm nay Andel sẽ gặp được chân mệnh thiên tử của mình nên bây giờ có nghĩ ngợi gì cũng là thừa!
Hà Ninh tự an ủi mình, đang muốn buông Andel đang ôm mình ra, không nghĩ tới đối phương, ôm chặt hơn, Hà Ninh thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của Andel phả vào sau gáy, khiến anh nhột nhột, Hà Ninh không khỏi rụt cổ lại.
“Ninh,” giọng Andel bị bóp nghẹt, khiến Hà Ninh, người đang chuẩn bị vùng ra khỏi vòng tay hắn im lặng.
"Cậu là ... người bạn tốt nhất của tôi, vì vậy xin đừng chống cự tôi." Andel nói điều này.
Andel có được giới thiệu trong thiết lập là một người mong manh như vậy không? Hà Ninh cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng anh thừa nhận hành vi vừa rồi của mình chỉ là biểu hiện tức giận, điều này thực sự không công bằng với Andel.
“Tôi xin lỗi, Andel.” Hà Ninh không có khả năng sẽ kể lại giấc mơ của mình rồi sau đó chỉ trích Andel trong thực tế về hành vi thô lỗ của Andel trong giấc mơ phải không? Nghe thế nào cũng thấy sai sai!
Bây giờ Andel lẽ ra vẫn là một chàng trai có xu hướng thích phái nữ, mãi cho đến khi gặp Eli bị ngày hôm nay, hắn mới bắt đầu nghĩ đến mông của những người đàn ông khác - tất nhiên đó chỉ là mông của Eli - vậy tại sao cậu lại có giấc mơ kỳ lạ như vậy?
Bây giờ cậu và Andel rõ ràng chỉ là tình bạn thuần khiết hữu nghị!