- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Nhẫn Trong Tay
- Chương 2
Nhẫn Trong Tay
Chương 2
2.
Tôi đoán được Phó Tĩnh Châu đang khó xử chuyện gì.
Một ngày nọ vào nửa năm trước, tôi tình cờ nghe được nhân viên công ty trò chuyện nhà vệ sinh.
"Tống tổng gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, tại sao lại nuôi tiểu bạch kiểm như Phó Tĩnh Châu chứ? Dù trông đẹp trai, nhưng vào công ty được hai năm rồi, nếu không có Tống tổng chống lưng, làm gì anh ta có được mấy hợp đồng lớn như vậy!"
"Đừng nói nữa, dù gì Phó Tĩnh Châu người ta cũng có tầm nhìn, gặp được Tống tổng vào lúc cô ấy nghèo rớt mồng tơi!"
"Nhưng tôi nghe nói họ đã biết nhau từ lâu rồi..."
......
Những lời tương tự, ở nhà WC nam còn nghe được nhiều hơn.
Vì vậy, mọi chuyện đều có nguồn gốc.
Sau khi tốt nghiệp, Phó Tĩnh Châu có tham vọng, nhưng trước tất cả thành công của cậu ta đều có dấu vết của tôi, vì vậy cậu ta cảm thấy giá trị của mình bị phủ định, những người khác chỉ coi cậu ta là sản phẩm phụ thuộc vào tôi.
Theo thời gian, cậu ta không thể trút giận lên những người râu ria, nên cuối cùng đã chĩa súng vào tôi.
Chuyện này cũng giải thích tại sao, nửa năm trước, lúc công ty và các công ty khác đang đấu thầu, người vốn bình tĩnh trầm ổn, lại xảy ra tranh chấp với đối phương vào thời khắc mấu chốt, khiến công ty bỏ lỡ một dự án lớn.
Vì để cậu ta ghi nhớ, tôi đã ngừng tất cả công việc của cậu ta, để cậu ta tự suy ngẫm lại.
Kết quả là, cậu ta thật sự tức giận chạy ra nước ngoài để thư giãn, sau đó Tạ Lộ Dao xuất hiện.
Nhưng bọn họ quen biết nhau chưa đầy nửa năm, lại có thể trực tiếp gạt bỏ mười bảy năm của Phó Tĩnh Châu và tôi.
Vào năm thứ ba tôi ở trại trẻ mồ côi, Phó Tĩnh Châu bảy tuổi được gửi đến.
Cậu ta nhỏ hơn tôi sáu tuổi.
Lúc mới gặp, cậu ta gậy thấp như mầm đậu, khuôn mặt khô vàng không thích nói chuyện, ngày nào khuôn mặt cũng nhăn nhó, chỉ lộ ra một đôi mắt ảm đạm và yên tĩnh.
Ở đâu có người thì ở đó có bè phái, nên người càng ít nói, khó gần thì càng dễ bị tập thể t.ẩ.y ch.a.y, b.ắ.t n.ạ.t.
Lúc đó, tôi mười ba tuổi, vì là người giỏi xem mặt đoán ý, tích cực chăm chỉ nên tôi được viện trưởng cô nhi viện thích.
Có rất nhiều người thích thu hút sự chú ý của người khác, đặc biệt là ở trại trẻ mồ côi.
Họ rất muốn được viện trưởng thích, thế nên trong mắt họ, chỉ cần họ gần gũi với tôi, họ có thể giành được sự ưu ái của viện trưởng.
Cho đến một ngày, tôi bị viện trưởng nhốt.
Trong căn phòng tối, tôi bị bỏ đói ba ngày.
Vào ban đêm, lúc tôi sắp không chịu đựng được nữa, một bàn tay nhỏ bé đưa vào qua khe hở của cửa sổ, đưa cho tôi ba cái bánh bao vừa lạnh, cứng lại bẩn.
Sau đó mới biết được, đó là bữa trưa Phó Tĩnh Châu dành dụm trong ba ngày.
Trong cô nhi viện, tôi thấy được nhiều bản chất của con người, ngay cả trẻ con cũng có bản năng tìm kiếm lợi ích và tránh bị tổn hại, trong ba ngày bị giam giữ, những người từng chơi thân với tôi đã cố tình tránh tôi vì sợ bị liên lụy, chỉ có Phó Kinh Châu lo lắng cho tôi suốt ba ngày.
Những người bạn xung quanh bạn có tốt hay không, đừng nhìn vào khoảng thời gian huy hoàng của bạn, mà hãy xem cách họ phản ứng như thế nào khi bạn nghèo túng.
Sau khi đi ra, tôi lấy lòng viện trưởng và lấy lại được sự ưu ái của ông ta lần nữa, mà bạn bè duy nhất bên cạnh tôi là Phó Tĩnh Châu.
Tôi đã bảo vệ cậu ta khỏi bị bắt nạt, cố hết sức thu hoạch nhiều tài nguyên cho cậu ta, cậu ta cũng đủ tranh đua, đầu óc linh hoạt thông minh, giành được nhiều giải thưởng trong thành phố, sau đó trở thành ngôi sao sáng của trại trẻ mồ côi.
Nhiều tổ chức từ thiện và những người thành công nghe danh mà đến, viện trưởng có cả danh tiếng và tài sản.
Phó Tĩnh Châu có rất nhiều cơ hội rời khỏi đó, chạy đến vinh quang, nhưng cậu ta đã từ bỏ.
Mỗi lần tôi hỏi cậu ta, chỉ có một lý do là không muốn bị tách khỏi tôi.
Phó Tĩnh Châu không biết sinh nhật của mình là ngày nào, vì vậy sau khi chúng tôi gặp nhau, cậu ta bắt đầu tổ chức sinh nhật cùng ngày với tôi.
Ngày tôi tròn hai mươi bốn, cậu ta tròn mười tám, chúng tôi đã thực hiện một điều ước long trọng với chiếc bánh sinh nhật.
Gió đầu xuân không quá lạnh, hai má chàng trai đỏ thẫm, đôi mắt trong veo như nước rửa.
"Tương lai tôi muốn trở thành một người thật ưu tú, sau đó bảo vệ Tống Bạch, mãi mãi ở bên Tống Bạch!"
Tôi mỉm cười bôi bánh lên mặt cậu ta: “Điều ước nói ra sẽ không linh, nếu sau này chúng ta không thể ở bên nhau thì sao?"
Dưới ánh nến chói chang, ánh mắt Phó Tĩnh Châu tràn đầy tình cảm: "Tống Bạch, khi nào em tốt nghiệp đại học, chúng ta kết hôn đi!"
Tôi nói điều ước nói ra sẽ không linh, vì vậy cậu ta rất ngoan ngoãn, không hề ước nữa mà trịnh trọng thông báo với tôi.
Lúc đó, trong ánh mắt Phó Tĩnh Châu đều là tôi, làm sao cũng không thể tưởng tượng được một ngày nào đó trong tương lai, cậu ta sẽ giận chó đánh mèo với tôi vì người phụ nữ khác, thậm chí mất trí.
Tôi không rõ, dù có không yêu, người đã từng đồng cam cộng khổ nâng nhau từng bước vượt qua nghịch cảnh, vì sao đột nhiên lại hận tôi như thế!
Sau đó tôi mới hiểu được, lúc một người đàn ông thay lòng đổi dạ, bạn không cần phải tự nghi ngờ bản thân mình.
Không yêu chính là không yêu, không có lý do.
Trợ lý lo lắng đi tới giúp tôi: "Tống tổng, chị không sao chứ?"
Cho đến khi cảm giác chóng mặt biến mất, tôi hít sâu vài hơi: "Đưa Phó Tĩnh Châu đến phòng chờ, cậu ta không được phép ra ngoài khi chưa có sự đồng ý của tôi."
Thứ không thiếu nhất trên thế giới này chính là trò hề, có rất nhiều người đang chờ đợi để xem trò hề của tôi.
Nhưng khoảnh khắc trọng đại tối nay, tôi sẽ không bao giờ cho phép bất cứ ai làm hỏng nó.
Dưới sự xoa dịu của Tạ Lộ Dao, Phó Tĩnh Châu miễn cưỡng đi đến phòng chờ.
Tạ Trình lạnh lùng quan sát toàn bộ quá trình, trong mắt thậm chí còn có chút vui sướиɠ.
Tôi quét sạch tất cả những cảm xúc đang khuấy động: "Tạ Tổng có thể đến đây, đúng là vinh hạnh cho tôi."
Tôi không mời anh ta.
Mặc dù tôi vô cùng chán ghét người trước mặt, nhưng thế giới người lớn trừ thù hận ra, thì cũng liên quan đến rất nhiều vướng mắc lợi ích.
Không giống như Tạ Trình, người thừa kế công việc kinh doanh của gia đình, tôi không dễ dàng để có được ngày hôm nay, nếu tôi đi sai một bước, tôi sẽ mất tất cả.
Cho nên mỗi lần đối mặt với anh ta, trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ dần dần rõ ràng và bướng bỉnh, không lâu trong tương lai, tôi sẽ đạp người thừa kế cao cao tại thượng của tập đoàn họ Tạ dưới chân mình.
Để anh ta cũng giống như tôi, linh hồn và thể xác, tất cả đều thối rữa trong đống đổ nát.
Tạ Trình mỉm cười: "Tống Bạch, những gì cô nói có hơi dối trá."
Dối trá?
Tôi muốn nói, nụ cười của anh còn dối trá hơn.
Nhưng bây giờ tôi chưa thể xé rách mặt với anh ta.
Kéo chủ đề đi, cuối cùng rơi vào một số dự án lớn vào năm sau.
Nghe xong kế hoạch của tôi, ánh mắt Tạ Trình tràn đầy kinh ngạc và thưởng thức, anh ta nâng ly lên: "Tống Bạch, cô thật sự sinh ra là để làm ăn."
Tôi cụng ly với anh ta:"Việc đó vẫn cần anh Tạ hỗ trợ thêm."
Tạ Trình tự nhiên cầm ly rượu trong tay tôi:"Uống ít thôi, uống nhiều sẽ đau bụng."
Tôi mím môi và mỉm cười, làm theo ý của anh ta.
Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, tôi đã nhận ra Tạ Trình đối xử với tôi khác với những người khác.
Bỏ qua bộ lọc đạo đức giả vốn có của anh ta trong mắt tôi, người sáng suốt đều có thể nhìn thấy anh ta cẩn thận và quan tâm tôi, mặc dù đôi khi hơi độc miệng, nhưng không ảnh hưởng đến xu hướng nghiêng về phía tôi.
Dù sao thì so sánh Tống Bạch gầy và vàng khi còn ở cô nhi viện với tôi bây giờ, khác nhau như hai người, anh ta không nhận ra cũng là điều bình thường.
Vì vậy, tôi đang mong chờ xem anh ta sẽ phản ứng như thế nào khi anh ta biết tôi thực sự là ai.
3.
Lúc tôi về nhà, đèn trong phòng làm việc đã sáng.
Gõ cửa rồi bước vào, Đàm Tụng nâng khuôn mặt trắng nõn từ giữa hai cánh tay lên, thản nhiên nói: "Chị, mấy giờ rồi?"
Tất cả những khó chịu tối nay đã được chữa lành khi tôi nhìn thấy Đàm Tụng.
Tôi bước lên phía trước xoa xoa đầu cậu, giọng nói rất dịu dàng: "Sao em không về phòng ngủ đi?"
Đàm Tụng ngẩng đầu xoa bóp sau gáy, khi đứng dậy thì rõ ràng cậu đã cao hơn tôi nửa cái đầu.
Cậu mang lại cảm giác sạch sẽ, thuần khiết, tràn đầy năng lượng.
Nhưng lần đầu tiên tôi gặp Đàm Tụng, cậu đang nằm trong một trạm tái chế rác ở ngoại ô, phủ một lớp bùn khô bẩn thỉu.
Lúc đó, cậu sốt cao, cả người nóng đến mức sắp hỏng mất, nhưng vì quá yếu nên ngay cả tiếng khóc cũng yếu.
Sau đó, tôi đón cậu đưa cậu trở lại trại trẻ mồ côi, nhưng cậu và Phó Tĩnh Châu có tính cách hợp nhau hơn.
Suốt mười năm qua, chúng tôi đã phụ thuộc vào nhau, trở thành những người thân không có quan hệ huyết thống trên thế giới này.
Không biết sau này Phó Tĩnh Châu có thay đổi hay không
Sẽ trông như thế nào, nhưng ít nhất tôi vẫn còn Đàm Tụng.
Đàm Tụng khập khiễng gục đầu lên vai tôi, buồn ngủ: "Chị, anh em đâu?"
Trái tim tôi thắt lại: "Chị không biết."
Lúc này Phó Tĩnh Châu có thể đang ở đâu đó, phàn nàn với Tạ Lộ Dao về sự cường thế của tôi, và cách tôi làm cậu ta không thể thở nổi.
Hiện giờ đối với Phó Tĩnh Châu, tôi chỉ có thất vọng.
Đàm Tụng thấy sắc mặt tôi không tốt, cũng không hỏi thêm.
"Chị, mấy ngày nữa là sinh nhật của chị và anh, chị tính thế nào?"
Tôi thật sự không có tâm trạng: "Gần đây công việc của chị khá bận, chị chưa nghĩ tới, để nói sau đi."
Ban đêm, tôi ngủ không yên.
Lúc tôi đứng dậy uống nước, cánh cửa phòng sách vẫn chưa đóng, và có ánh sáng tuôn ra từ bên trong.
Tưởng Đàm Tụng quên tắt đèn, trước khi tay chạm vào tay nắm cửa, tôi nghe thấy giọng nói của Phó Tĩnh Châu.
Tôi nghĩ cậu ta sẽ không trở lại, ít nhất là không sớm như vậy.
Giọng nói tức giận của Phó Tĩnh Châu truyền đến: "Em nghĩ kĩ rồi nói!"
Đàm Tụng tức giận nói: "Anh ơi, đừng ép em."
"Đàm Tụng, em quên trước đó em đã phàn nàn với anh thế nào sao? Em chê chị ta quản nhiều còn tự cho là đúng, em nói chị ta ép em ghi danh vào đại học mà em không thích, em nói em muốn đi du học chỉ vì muốn thoát khỏi chị ta, chẳng lẽ em quên hết rồi sao?"
Lúc này, tôi dường như đã hiểu hai người họ đang tranh cãi về ai.
Tim tôi co giật và đau đến mức khó thở, chân tôi mềm nhũn dựa vào tường thật lâu, nhưng trái tim tôi vẫn rất trống rỗng, như thể ai đó đã khoét một lỗ lớn.
Tầm nhìn trước mặt mờ mịt, nước mắt chảy khắp khuôn mặt.
Tôi không thể hiểu rốt cuộc tôi đã làm sai gì, mà khiến những người tôi từng trân trọng liên tục muốn thoát khỏi tôi.
Đàm Tụng dường như bị thuyết phục: "Anh ơi, để em suy nghĩ đi, được không?"
Phó Tĩnh Châu không cho cậu cơ hội: "Tối nay em đi với anh, hoặc là ở lại sống với chị ta, anh sẽ không trở về."
"Nhưng anh, không phải anh thích chị ấy sao?"
"Đàm Tụng, anh không thích chị ta chút nào, lúc trước nói muốn cưới chị ta chỉ là tuổi trẻ không hiểu chuyện, nhầm lẫn biết ơn với tình yêu, anh chỉ kết hôn với Dao Dao thôi. Bên cạnh đó, tuổi tác bọn ánh kém nhau nhiều vậy, người khác sẽ nghĩ gì về anh nếu anh thực sự ở bên chị ta! Không phải em cũng nói người đã xảy ra chuyện kia như chị ta, không xứng với anh sao?"
Đàm Tụng im lặng, như đang nhớ lại điều gì đó: "Lúc chị ấy ép em chọn đại học, sắc mặt chị ấy quả thật khá xấu xí, hơn nữa lúc ở cô nhi viện còn bị người ta..."
Tôi đứng lặng lẽ bên ngoài cánh cửa tựa vào tường, chỉ cảm thấy từng tấc cơ thể mình run rẩy và co giật.
Ngôi nhà này là nơi thứ hai tôi có thể gọi là nhà, nhưng tối nay nó đã trở thành lò mổ của tôi.
Cánh cửa bị đẩy mạnh mở ra, Phó Tĩnh Châu nhất thời bối rối và chột dạ khi nhìn thấy tôi.
Tôi mỉm cười và lau nước mắt trên mặt, giọng run rẩy khi tôi nói: "Tôi rất tò mò, lúc mới quen nhau cậu không biết chúng ta cách nhau 6 tuổi à?"
Phó Tĩnh Châu muốn lên tiếng, nhưng tôi ngắt lời: "Đúng vậy, tôi quên mất, lúc đó cậu quá ngây thơ, nhầm lẫn lòng biết ơn với tình yêu, vì vậy sau này cậu có trăm lý do để phá hủy mọi thứ giữa chúng ta. Nhưng Phó Tĩnh Châu, cậu cũng có trăm cách để thoát khỏi tôi, nhưng cậu lại dùng cách làm tôi ghê tởm nhất."
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Phó Tĩnh Châu sẽ tàn nhẫn phơi bày chuyện xấu hổ không thể chịu đựng trước đây của tôi cho người khác, mà người này, người mà tôi từng coi là người thân, đã biến nó thành một con dao găm sắc nhọn và đâm vào tôi.
Phó Tĩnh Châu biết tôi đang nói cái gì, môi tái nhợt, sắc mặt xấu xí.
"Chị!" Đạm Tụng cau mày: "Mặc dù anh nói như vậy hơi quá, nhưng cảm tình không thể ép buộc, nếu không thể làm người yêu chúng ta vẫn là người thân!"
Nhìn vào Đàm Tụng, người mà tôi coi là một sự cứu rỗi tâm linh vào vài giờ trước, tôi đột nhiên cảm thấy mệt mỏi và mỉa mai.
Tôi cười chế giễu: "Người thân? Tôi có thực sự nghi ngờ các cậu có từng xem tôi là người thân không? Một người làm tôi xấu hổ trước công chúng vì Tạ Lộ Dao, một người làm lơ ý tốt của tôi vì người phụ nữ khác, thậm chí còn không thích tôi, ở sau lưng và coi thường tôi, tình yêu của các cậu cao thượng quá, cho nên các cậu không tiếc hạ thấp mọi thứ xung quanh, để phụ trợ cho tình yêu tốt đẹp của các cậu.”
Phó Tĩnh Châu và Đàm Tụng đều lớn lên cùng tôi, nhưng Đàm Tụng và Phó Tĩnh Châu khác nhau.
Đàm Tụng giống như một đứa trẻ tôi từng bước nuôi lớn, mối quan hệ giữa tôi và Phó Tĩnh Châu là tình cảm, Đàm Tụng là trách nhiệm.
Tôi đã cứu Đàm Tụng đang hấp hối và dẫn cậu ta theo tôi, tôi phải chịu trách nhiệm cho từng bước đi của cậu ta.
Vì vậy, khi cậu ta muốn vào một trường đại học có điểm chuẩn thấp hơn điểm của mình nhiều vì một người phụ nữ, tôi đã ngăn cậu ta lại.
Tôi nghĩ rằng sớm muộn gì cậu ta cũng sẽ hiểu được ý tốt của tôi, nhưng tôi không ngờ rằng sẽ đổi lại sự oán hận của cậu ta.
Như thể chạm vào vảy ngược, Phó Tĩnh Châu đẩy tôi: "Tống Bạch, chị có oán khí gì thì phát tiết với tôi, đừng nhằm vào Đàm Tụng!"
Tôi không thể chịu đựng được nữa trở tay tát cậu ta.
Đàm Tụng hoảng hốt chặn lại trước mặt hắn: "Chị, anh nói đúng, chị lớn tuổi hơn anh ấy rất nhiều, tuổi già tàn tạ, chị nên tự hiểu lấy mình.Hơn nữa, năm đó chị còn bị..."
"Chát", lần này không phải tôi, mà là Phó Tĩnh Châu giơ tay tát Đàm Tụng.
"Câm miệng!"
Đàm Tụng phản ứng lại những gì cậu ta nói, ánh mắt hoảng sợ.
Tôi đứng tê liệt, trái tim như thể có thứ gì đó đập vào, sau đó tan vỡ.
"Cậu muốn nói cái gì?Nói năm đó tôi đã bị c.ưỡ...ng hi....ế...p sao? Phó Tĩnh Châu nói cho cậu biết, đúng không?"
Tôi tự nhận mình không thẹn với lương tâm đối với hai bọn họ, nhưng tôi không thể nghĩ ra nguyên nhân làm hai bọn họ hợp lực tra tấn tôi, nhục nhã tôi.
Nhớ lại quá khứ
Tất cả những điều này, nghĩ về những gì tôi đã trả giá vì họ, tôi cho rằng mình sẽ không cam lòng, hối hận vì đã trả giá, nhưng không có.
Chỉ có nhẹ nhõm.
Để mang lại cuộc sống giàu có cho họ, những năm qua tôi không dám thư giãn dù chỉ một chút, trở thành một người nghiện công việc, một người phụ nữ mạnh mẽ, một cỗ máy làm việc lạnh lùng trong mắt người khác.
Mọi người trong vòng vừa ngưỡng mộ khả năng của tôi, vừa ghét bỏ xuất thân của tôi.
Tin chắn tôi còn trẻ mà đã có thành tựu thế này, tất nhiên đã dùng loại thủ đoạn không sạch sẽ gì đó.
Chính họ trằn trọc dưới cống ngầm, tin rằng không có người sạch sẽ trên thế giới này.
Sống dưới cái nhìn của người khác quá mệt mỏi.
Tôi di chuyển bàn tay đã đánh Phó Tĩnh Châu, đánh quá mạnh, lòng bàn tay lúc này vẫn còn hơi tê.
"Hai người thực sự đã dạy cho tôi một bài học rất quan trọng trong cuộc sống!"
Một người có thể có điểm yếu, nhưng khi điểm yếu trở thành gánh nặng, chúng nên được loại bỏ.
Đã đến lúc thay đổi lối sống của bạn theo những gì bạn thích.
Sống cho chính mình.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Nhẫn Trong Tay
- Chương 2