Chương 45: Dùng Bỏ Trốn Luận Tội

Trở về từ hiệu cầm đồ Vĩnh Phúc, Thẩm Trường Thanh lại trở lại thời kỳ sinh hoạt nhàn nhã.

Đừng xem trấn thủ thành Lâm An, là một chuyện phiền phức.

Nhưng lúc tinh huyết của yêu ma chưa có thật sự xuất thế, thành Lâm An trái lại là yên tĩnh nhất.

Người của thế lực năm phương.

Thẩm Trường Thanh cũng lười để ý nhiều.

Về phần các tán nhân giang hồ khác, càng không có tư cách khiến hắn chú ý.

Cho nên trong mấy ngày nay, hắn đều ở trong phòng, hoặc là đi hiệu cầm đồ Vĩnh Phúc tìm hiểu tiến triển của tin tức, hoặc là ở trong nhà trọ, hay là đi thưởng thức phong thổ của thành Lâm An.

Nha môn sau khi Triệu Phương chết, bổ nhiệm của tri huyện mới chưa đến, dẫn đến hiện tại như rắn mất đầu, chỉ có chủ bộ cùng sư gia ở nơi đó miễn cưỡng chủ trì đại cục, khiến cho nha môn không đến mức triệt để hoang phế.

Đối với cái này.

Thẩm Trường Thanh cũng không đi nhúng tay, nhiệm vụ của hắn chỉ là cam đoan bách tính của thành Lâm An an toàn là được, nha môn loạn hay không cũng chẳng có liên quan gì đến hắn.

Triệu gia.

Trước cửa.

"Thẩm đại nhân, mấy ngày nay Triệu gia vẫn có người muốn chạy trốn, đều bị chúng tôi đuổi trở về, nhưng nhân thủ của nha môn rốt cuộc không đủ, nếu như trường kỳ tiếp tục như thế, khó tránh khỏi sẽ xảy ra một vài vấn đề."

Hồng Thành tạm thời thay thế chức bổ đầu, trên mặt hiện ra vẻ ngượng nghịu.

Không có mệnh lệnh đến, hiện tại người của Triệu gia giết lại không thể gϊếŧ, thả cũng khẳng định là không thể thả.

Nhưng nếu như có người của Triệu gia chạy trốn, vậy bản thân mình cũng sẽ gặp một phiền toái rất lớn.

Triệu Phương cấu kết yêu tà không phải bí mật, người của Triệu gia cũng rất rõ ràng.

Tội như vậy.

Nếu như phán quyết đến, rất có khả năng chính là kết quả tru cửu tộc.

Sắc mặt Thẩm Trường Thanh rất bình tĩnh, nhìn bức tường của Triệu gia: "Tin tức ta đã truyền về Trấn Ma ti, không cần bao lâu, phán quyết của Triệu gia sẽ xuống tới, trong lúc này nếu như có người chạy trốn, vậy cứ dùng bỏ trốn luận tội."

"Ý của Thẩm đại nhân là?"

"Giết!"

Thẩm Trường Thanh nghiêm giọng nói ra một chữ.

Trong lòng Hồng Thành chấn động, giết, đây là muốn mở sát giới với Triệu gia.

Đúng lúc này.

Cánh cửa đóng chặt đột nhiên được mở ra, mười mấy người hầu từ bên trong vọt ra, nhất thời liền có mấy người nha dịch rút đao chặn lại.



"Không có mệnh lệnh ở trên, một người của Triệu gia cũng không được phép đi!"

"Trở về, toàn bộ đều trở về cho ta, bằng không đừng trách đao của lão tử không nói tình cảm ... "

..................

"Chúng tôi chỉ là người hầu của Triệu gia, không có quan hệ gì với Triệu gia, Triệu Phương cấu kết yêu tà vì sao không cho chúng tôi rời đi!"

"Đúng vậy, dựa vào cái gì không cho chúng tôi đi!"

Mười mấy người hầu nhìn nha dịch rút vũ khí ra, trên mặt tuy rằng lộ ra thần sắc sợ hãi, nhưng phần lớn vẫn là điên cuồng.

Bọn họ cũng không phải kẻ ngu, Triệu Phương cấu kết yêu tà, người của Triệu gia là chết chắc rồi.

Đám người mình nếu như bây giờ không đi, đến lúc đó liền không đi được.

Không phải người của Triệu gia, dựa vào cái gì chôn cùng với người của Triệu gia.

Hồng Thành đang nói chuyện với Thẩm Trường Thanh ở cách đó không xa, thấy một màn như vậy, sắc mặt cũng biến đổi.

"Thẩm đại nhân xin lỗi không tiếp ngài được nữa!"

Vội vã nói một câu, ông ta liền lập tức đi đến bên kia.

"Yên tĩnh!"

Một tiếng gầm lên, tình cảnh nhất thời yên tĩnh xuống.

Mấy người nha dịch cúi đầu: "Hồng bổ đầu!"

Hồng Thành khẽ gật đầu, ánh mắt chợt nhìn sang mười mấy người kia, sắc mặt lạnh lùng: "Đại nhân của Trấn Ma ti có lệnh, phàm là một người bên trong Triệu gia cũng không thể rời đi, ta mặc kệ các người có phải người của Triệu gia hay không, trước khi phán quyết của Triệu gia xuống đây, đều ngoan ngoãn quay vào cho ta.

Ai dám tự ý xông ra, liền chỉ có một con đường chết!"

Dứt lời.

Trong mười mấy người kia, một người trung niên dẫn đầu thoạt nhìn tương đối khỏe mạnh mở miệng nói: "Hồng bổ đầu, mọi người đều là người quang minh không cần nói sau lưng, cấu kết yêu tà là tội danh gì, tất cả mọi người rất rõ ràng.

Chúng ta và Triệu gia không có quan hệ gì, các người muốn gϊếŧ người của Triệu gia đó là chuyện của các người, nhưng chúng tôi ngày hôm nay không thể không đi."

"Không sai, chúng tôi ngày hôm nay nhất định phải đi!"

"Ở chỗ này chính là chờ chết, đi cũng chết không đi cũng chết, không bằng liều mạng với ông!"

"Đúng đúng ... "

Những người khác đều lớn tiếng kêu lên, rất có vẻ muốn trực tiếp xông ra.

Sắc mặt của Hồng Thành nhất thời xấu xí xuống.

Lực lượng nha môn của thành Lâm An không mạnh, cho nên tính tổng cộng nha dịch, cũng chỉ hơn mười hai người mà thôi.



Ngoại trừ người canh giữ trước cửa Triệu gia, những nơi khác của Triệu gia, cũng cần phải có người gác, tránh cho xuất hiện tình huống leo tường chạy trốn.

Mười mấy người này.

Nếu thật sự muốn xông ra, dựa vào số nha dịch hiện tại, không nhất định có thể ngăn được.

Ngay lúc Hồng Thành khó xử, Thẩm Trường Thanh đã đi tới.

"Thẩm đại nhân!"

"Bái kiến Thẩm đại nhân!"

Đối với Thẩm Trường Thanh, những nha dịch này vô cùng quen thuộc, vội vã khom mình hành lễ.

Thẩm Trường Thanh hơi xua tay: "Các người lui ra đi."

"Ặc, vâng!"

Mấy người nha dịch ngẩn ra, nhưng vẫn thành thật lui ra.

Đợi sau khi nha dịch rút lui về sau.

Trường đao bên hông của Thẩm Trường Thanh ra khỏi vỏ, lưỡi đao chỉ đất, chân khí Thuần Dương bám vào bề mặt, nhất thời có đao khí phụt ra.

Dùng sức vạch một đường.

Một vết đao liền hiện ra rõ ràng ở trước mặt mọi người.

Làm xong tất cả, trường đao một lần nữa vào vỏ.

"Mệnh lệnh phong tỏa Triệu gia là ta ra, trước khi phán quyết xuống đây, bất luận kẻ nào cũng không được rời khỏi Triệu gia, ta mặc kệ các ngươi là người hầu của Triệu gia cũng tốt, hoặc là không có một chút quan hệ với Triệu gia cũng được.

Phàm là người vào cửa Triệu gia, hiện tại không thể rời đi, nếu ai tự ý bước ra khỏi đường vẽ này nửa bước, gϊếŧ chết bất luận tội!"

Giọng điệu của Thẩm Trường Thanh vô cùng lạnh lùng.

Từ trong ngôn ngữ, làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo.

"Vị đại nhân này nói chuyện cũng quá bá đạo!" Im lặng nửa ngày, người dẫn đầu làm sắc mặt xấu xí.

Thẩm Trường Thanh im lặng không nói.

Tình cảnh nhất thời giằng co.

Một vết đao đơn giản, ở trong mắt của mười mấy người này, dường như chính là sự khác biệt giữa sống và chết.

Hồi lâu.

Rốt cục có người không nhịn được.

"Đừng nghe hắn nói nhảm, tôi cũng không tin hắn thật sự dám ra tay, hiện tại không đi chúng ta sớm muộn gì cũng chỉ có một con đường chết!" Trong đám người, có người lớn tiếng kêu lên một câu.