Chương 156: Ngoại truyện 2

Bước vào trong nhà, ai nấy đều vui mừng khi nhìn thấy cô. Có vẻ như sau 3 tháng không gặp mọi người đều háo hức ngày cô về. Vương phu nhân đi đến ôm chầm lấy cô, nói:

‘‘Mừng con trở về! Mới đi có ba tháng thôi mà trông người gầy rộc thế này. Lần này về nhất định phải bồi bổ.’’

Cô cười gượng:

‘‘Dạ, con vẫn vậy mà mẹ.’’

Một cô nhóc từ trên lầu chạy xuống mỉm cười nói:

‘‘Cháu chào bác!’’

Thì ra đó là bé Linh Chi, con gái của Lâm Đình Viễn và Gia Hân. Sau khi Bảo Bảo được 1 tuổi, Lâm Đình Viễn và Gia Hân cũng chính thức làm đám cưới. Hiện giờ, họ đã có với nhau một đứa con gái rất xinh đẹp.

Hôm nay gia đình đều có mặt đông đủ. Có ông ngoại, ba mẹ, bác Lâm và gia đình Lâm Đình Viễn.

Gặp được cô, Gia Hân mừng rỡ hai chị em cứ xích lại gần nhau nói chuyện không thôi. Ông ngoại thì vui mừng vì cuối cùng cô cũng chấp nhận qua Mỹ ngần ấy thời gian để chăm sóc cho ba mình. Khung cảnh gia đình đầm ấm, vui vẻ.

Ông Vương đưa mắt nhìn đồng hồ, thấy đã muộn liền lên tiếng:

‘‘Mọi người vào ăn cơm thôi. Chắc là Nhã Ân cũng đói rồi.’’

Tất cả đều gật đầu đồng ý rồi cùng nhau vào nhà ăn. Không khí đầm ấm tràn ngập căn phòng đầy ắp tiếng cười tiếng nói. Sau bao nhiêu chuyện xảy ra cuối cùng thì họ cũng có được những phút giây hạnh phúc.

Bữa cơm gia đình kéo dài hơn một tiếng. Dọn dẹp xong xuôi đâu đó họ lại ra phòng khách ngồi quây quần bên nhau nói chuyện rôm rả đến khi nhận ra thì đã gần khuya. Mọi người bắt đầu chia tay nhau trở về.

Vương Đình Phong lại tiếp tục làm tài xế riêng cho hai mẹ con.

Về đến nhà, Nhã Ân vội vàng lên phòng tắm rửa cho thoải mái.

Trong phòng khách bây giờ chỉ còn lại Vương Đình Phong và Bảo Bảo. Hai người ngồi đối diện với nhau, mặt mày đằm đằm sát khí tay khoanh trước пɡựᴄ, thái độ chẳng mấy vui vẻ. Vương Đình Phong ho lên mấy tiếng bắt chuyện:

‘‘Bây giờ mẹ về rồi, hai ba con mình nói chuyện như những người đàn ông đi.’’

‘‘Từ trước đến nay con vẫn luôn nói chuyện với ba như những người đàn ông trưởng thành.’’

Thằng bé đáo để thật, mới có tí tuổi đầu mà đã trả lời cứng rắn như vậy.

Vương Đình Phong cũng không kém cạnh, anh trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:

‘‘Tối nay con muốn ngủ ở đâu?’’

‘‘Con sẽ ngủ với mẹ.’’

‘‘Không được!’’

Vương Đình Phong kịch liệt phản đối, anh nói tiếp:

‘‘Con lớn rồi phải ra ngủ phòng riêng không được ngủ chung với ba mẹ.’’

‘‘Không thích! Con chỉ muốn ngủ với mẹ thôi.’’

‘‘Cái thằng này!’’

Vương Đình Phong tức giận muốn cú vào đầu Bảo Bảo một cái cho nó chừa cái tật tranh sủng nhưng rồi vẫn phải kiềm chế. Anh từ tốn hỏi:

‘‘Thế bây giờ Bảo Bảo muốn có em không?’’

Bảo Bảo gật đầu đáp:

‘‘Tất nhiên là con có. Có thêm em, con sẽ có thêm đồng minh.’’

‘‘Nếu vậy thì con phải sang phòng khác thì mới có em được.’’

‘‘Ba vô lý vừa thôi. Chuyện con ngủ ở đâu thì có liên quan gì đến việc có em.’’

‘‘Tất nhiên là có liên quan rồi. Mày ngủ ở phòng ba, làm vật kỳ đà cản mũi thì sao ba làm nên cơm cháo gì được. Nói tóm lại là hôm nay à không từ giờ trở đi con phải ngủ phòng riêng.’’

Bảo Bảo chỉ nghe không đáp. Nó trầm ngâm một hồi hệt như đang suy nghĩ. Đột nhiên, nó đứng phắt dậy nói:

‘‘Còn lâu con mới nghe lời ba! Lêu lêu!’’

Nó lè lưỡi trêu chọc anh rồi nhanh chân chạy lên trên lầu. Vương Đình Phong tức muốn xì khói rồi cũng đi theo Bảo Bảo.

Vào trong phòng, anh đã thấy nó ngồi chễm chệ trên chiếc giường của hai người. Đúng lúc này cô từ trong nhà tắm bước ra, thấy Bảo Bảo xuất hiện ở đây, cô hỏi:

‘‘Muộn rồi sao con không đi ngủ?’’

‘‘Hôm nay con ngủ với mẹ được không?’’

Lại là tuyệt chiêu ánh mắt đáng thương. Mỗi lần Bảo Bảo làm trò ấy là y như rằng đêm đó anh thất sủng. Nhã Ân ngồi lên giường ôm Bảo Bảo vào lòng nói:

‘‘Tất nhiên là được rồi!’’

‘‘Vậy thì con sẽ nằm giữa ba và mẹ để tránh trường hợp có thú giữ muốn rình rập ăn thịt thỏ con.’’

Bảo Bảo vừa nói vừa đưa mắt nhìn về phía Vương Đình Phong hệt như đang ám chỉ anh. Vương Đình Phong đứng khoanh tay trước пɡựᴄ, cười không ra tiếng, miệng lẩm bẩm:

‘‘Sinh được thằng con mát lòng ghê!’’

Thấy Vương Đình Phong vẫn đứng im một chỗ, Nhã Ân lên tiếng:

‘‘Anh còn không mau tắt điện đi ngủ. Em mệt lắm rồi!’’

‘‘Anh biết rồi!’’

Vương Đình Phong với tay tắt điện phòng rồi lững thững tiến đến phía giường. Ba tháng không gặp vợ, anh thực sự rất nhớ cô chỉ muốn hai người có không gian riêng nhưng cuối cùng lại bị con kỳ đà mang tên Bảo Bảo chen chân vào.

Trong đêm tối anh nghe được tiếng thì thầm bên tai mình:

‘‘Con sẽ không để ba làm chuyện xấu đâu.’’

""Ờ! Để ba xem mày sẽ làm được gì."

Hai ba con nhìn nhau mỉm cười rồi quay lưng về phía nhau, mệnh ai nấy ngủ. Vương Đình Phong nghĩ nếu cứ tiếp tục để Bảo Bảo ở nhà chắc chắn anh sẽ không thể lại gần Nhã Ân. Thế rồi trong đầu bỗng chốc nảy ra một ý tưởng.

Khóe môi Vương Đình Phong khẽ cong lên nở một nụ cười đầy đắc ý.