Vương Đình Phong vừa nói vừa đập tay vào cửa. Chợt, cánh cửa đột ngột mở ra Nhã Ân nhìn anh bằng ánh mắt hình viên đạn. Thấy cô, anh vội lao đến ôm chầm vào lòng nhưng rồi nhận lại sự hắt hủi của cô.
‘‘Vợ cho anh vào nhà nhé?
Anh dè dặt hỏi. Cô không đáp, chỉ gật đầu một cái. Anh mừng rỡ định ôm lấy cô liền nhận lại cái liếc mắt nên đành thôi.’’
Vào trong nhà, anh đặt vội món gà tần xuống bày biện ra bàn nói:
‘‘Anh đã phải đi một quãng đường rất xa để mua cho vợ đấy. Vợ mau ăn đi, ăn lúc nóng mới ngon.’’
Nhã Ân không để tâm tới món ăn mà anh mua. Điều cô cần bây giờ là sự thật, không chỉ cho cô mà còn cho đứa con trong bụng cô sau này.
Cô tiến lại gần ngồi xuống kế bên anh, nghiêm túc hỏi:
‘‘Anh với cô ta thực sự không có gì?’’
Anh dừng lại hành động đang làm quay sang đối diện với cô, nói:
‘‘Thực sự là không có.’’
‘‘Vậy còn những cô gái trước đây thì sao? Anh qua lại với nhiều người như vậy làm sao tôi có thể tin sau này anh không như thế?’’
‘‘Anh biết bây giờ anh có thề thì em vẫn nghi ngờ. Nhưng anh chắc chắn những cô gái anh từng quen trước đây chưa một lần đi quá giới hạn. Anh chỉ giúp họ cởϊ áσ…’’
‘‘Cái gì???’’
‘‘À không, ý anh là giúp họ làm những chuyện họ nhờ thôi. Ngoài ra tuyệt đối không động vào người họ. Anh hoàn toàn trong trắng đến khi gặp em.’’
‘‘Thế còn những cô gái làm việc trong nhà mình trước đây thì sao? Không phải anh từng nói bản thân đã từng qua lại với mấy cô đó hả?’’
‘‘Nếu anh nói anh bị mấy người đó dụ em có tin không?’’
Nhã Ân nheo mắt đầy nghi ngờ. Ai mà tin được mấy lời nói đó có khi anh đi dụ ngược người ta thì đúng hơn.
‘‘Em đừng nhìn anh bằng ánh mắt đó. Anh bị họ dụ thật mà tại bác Lâm cứ nghĩ anh dụ họ thôi. Anh cũng có giá của anh chứ!’’
Nhìn thái độ của Vương Đình Phong, Nhã Ân không nhịn được mà bật cười.
Chuyện của Như Ly, Gia Hân đã giải quyết xong xuôi. Chính miệng cô ta cũng khai rằng bản thân bịa đặt chuyện hai người qua lại nên cô có thể yên tâm.
Hơn hết điều quan trọng cô cần nghĩ tới bây giờ là đứa con trong bụng. Cô muốn con mình sinh ra có đủ cả bố và mẹ, muốn nó có một tuổi thơ trọn vẹn.
Sự im lặng của Nhã Ân càng khiến Vương Đình Phong bối rối hơn. Anh nói:
‘‘Anh chỉ nói dối em một lần, đó là giả vờ mất trí nhớ để bảo vệ em. Ngoài ra, anh có thể khẳng định bản thân chưa một lần làm chuyện có lỗi với em.’’
Nhã Ân nhìn Vương Đình Phong một lượt rồi lấy trong ngăn kéo ra một tờ giấy. Đưa cho anh rồi nói:
‘‘Xem đi!’’
Vương Đình Phong nhận tờ giấy từ tay Nhã Ân, cẩn thận xem xét từng chút một. Hai mắt anh mở to, vẻ mặt ngạc nhiên đến vui sướиɠ.
‘‘Vợ…em…em đang mang thai sao?’’
‘‘Đúng vậy!’’
‘‘Thế là anh sắp lên chức ba rồi.’’
Vương Đình Phong vui sướиɠ ôm chầm lấy Nhã Ân. Có lẽ chẳng có lời nào có thể miêu tả được niềm hạnh phúc của anh lúc này.
Nhã Ân mỉm cười, ban đầu cô còn lo lắng về chuyện mang thai còn giờ khi thấy thái độ của anh thì suy nghĩ đã thay đổi hẳn.
‘‘Bây giờ anh sắp làm ba rồi. Vậy nên đừng làm em và con thất vọng.’’
‘‘Anh sẽ không để em và con chịu khổ.’’
Nhã Ân tựa đầu vào пɡựᴄ Vương Đình Phong cảm nhận được hơi ấm từ anh truyền đến. Đã không biết bao nhiêu lần cô phải hối hận vì sự lựa chọn của mình. Đã từng có lúc bản thân muốn buông xuôi và không thể tiếp tục.
Nhưng dù có sai bao nhiêu đi chăng nữa thì quyết định bên anh vẫn là điều cô không bao giờ hối hận.
Vương Đình Phong áp sát tai vào bụng cô, vừa xoa vừa nói:
‘‘Con của ba mau lớn nhé! Sau này phải làm đồng minh của ba đấy chứ mẹ bắt nạt ba quá à!’’
‘‘Này này, ai bắt nạt ai chứ.’’
‘‘Thì vợ bắt nạt anh nên anh mới cần tìm đồng minh nè. Con mau lớn nhé. Nhưng mà vợ phải sinh con gái không được sinh con trai.’’
‘‘Tại sao?’’
‘‘Sinh con gái mới dễ nuôi, sinh con trai sau này nó ᴄướρ vợ anh của thì sao?’’
‘‘Tào lao!’’
Nhã Ân bật cười đánh vào người Vương Đình Phong mấy cái. Còn anh vẫn toe toét áp sát vào bụng cô nói mấy câu bông đùa với con.
Đối với cô, anh có thể là một người không hoàn hảo, luôn có nhiều phụ nữ vây quanh. Anh đối xử tốt với họ thậm chí khiến họ nghĩ anh có tình cảm với mình rồi gây hiểu lầm. Nhưng cô hiểu rõ, anh vẫn luôn giữ giới hạn bởi nếu anh không làm vậy thì cô đã không đi cùng anh đến bây giờ.
Tình yêu cần sự tin tưởng, đặt đúng chỗ sẽ là châп áɪ, đặt sai chỗ sẽ là thoáng qua. Và cô tin bản thân đã trao niềm tin đúng người.
Vương Đình Phong ôm Nhã Ân vào trong lòng nhẹ nhàng hôn lên tóc cô nói:
‘‘Chúng ta hãy quên đi quá khứ. Tin anh, anh sẽ cho em một mái nhà.’’