‘‘Mày đừng có doạ người. Nếu mày làm thật tao sẽ báo cảnh sát!’’
‘‘Cứ việc báo! Từ trước đến nay tôi chưa sợ điều gì. Báo đi, tôi hầu toà.’’
Như Ly tái xanh mặt mày khi nghe câu trả lời đầy tự tin của Gia Hân. Lúc này cô ta mới nhận ra bản thân đã động sai người. Không còn cách nào khác để bảo vệ bản thân mình, Như Ly quỳ xuống van xin Gia Hân.
‘‘Xin cô! Xin cô đừng làm vậy với tôi. Tôi biết lỗi rồi. Tôi biết lỗi rồi, tôi hứa sẽ không bao giờ quấy rầy gia đình Nhã Ân nữa. Tôi cũng sẽ không có bất kỳ quan hệ với Đình Phong hay bịa đặt chuyện của tôi và Đình Phong nữa. Xin cô hãy cho cho tôi. Làm ơn!’’
Gia Hân nở một nụ cười đầy thỏa mãn khi thấy Như Ly van xin dưới chân mình. Cô ném con dao trên tay sang một bên rồi Ьóρ mạnh cằm Như Ly. Đôi mắt trừng lên đáng sợ, gằn giọng nói:
‘‘Đây là lời cảnh cáo của tôi đối với cô. Nếu như cô còn tiếp tục dựng chuyện để phá hoại hạnh phúc gia đình anh tôi thì mọi chuyện không đơn giản chỉ dừng lại ở đây đâu. Hi vọng cô có thể giữ đúng lời hứa của mình. Nên nhớ, Vương Gia Hân này cái gì cũng dám làm.’’
Dứt lời, Gia Hân phủi tay chỉnh sửa lại quần áo tiến đến phòng khách lấy túi xách rồi rời đi trong hả hê.
Như Ly vẫn còn bàng hoàng sau những gì vừa xảy ra. Cô ta ngồi co ro một góc gào thét đập phá đồ đạc trong căm hận tủi hờn. Nhưng dù cô ta có tức giận đến mức nào thì cũng không có cơ hội quay lại Vương gia một lần nữa.
————
Bệnh viện Bác Ái.
Dạo gần đây Nhã Ân cảm thấy trong người có nhiều hiện tượng lạ. Cô thường xuyên khó chịu trong người, cứ ngửi thấy mùi tanh là lại buồn nôn không những thế còn ăn rất nhiều đồ chua.
Ngoài ra, cô còn hay đau đầu mặc dù trước đây chưa từng mắc những triệu chứng này bao giờ. Cuối cùng vì không thể chịu đựng được, cô đành phải tới bệnh viện kiểm tra.
Do đã hẹn gặp từ trước, Nhã Ân đi thẳng tới phòng bác sĩ trưởng khoa. Cô gõ cửa ra hiệu rồi đẩy cửa bước vào trong. Lần này bác sĩ trưởng khoa được thay thế bằng một người khác, còn bác sĩ Trương đã bị cắt chức từ hai tháng trước.
Bác sĩ Hạ ra hiệu cho cô ngồi xuống ghế rồi bắt đầu nói:
‘‘Tôi đã nghe qua những triệu chứng của cô cô qua điện thoại ngày hôm qua và tôi cũng đoán được bệnh mà cô đang mắc là gì.’’
Nhã Ân tròn xoe mắt ngạc nhiên. Cô không ngờ chỉ bằng một cuộc điện thoại mà bác sĩ đã có thể đoán ra được vậy. Cô sốt sắng hỏi:
‘‘Vậy tôi bị bệnh gì vậy bác sĩ?’’
Bác sĩ Hạ mỉm cười đáp:
‘‘Chúc mừng cô, cô đang mang thai.’’
Nhã Ân tròn xoe mắt ngạc nhiên,vừa mừng vừa bất ngờ:
‘‘Bác…bác sĩ nói thật sao? Tôi đang mang thai?’’
‘‘Phải! Vì cô mang thai lần đầu nên không nhận ra. Tùy thuộc vào cơ địa của mỗi người mà các triệu chứng mang thai sẽ khác nhau. Có thể khi có những triệu chứng này, cô nghĩ mình mắc bệnh khác. Nhưng cô yên tâm, tôi có thể khẳng định cô đang mang thai. Chúc mừng cô.’’
‘‘Dạ, cảm ơn bác sĩ.’’
‘‘Bây giờ cô có thể đến phụ khoa để khám sức khỏe và xem tình hình thai nhi.’’
‘‘Vâng.’’
Nhã Ân mỉm cười cúi đầu cảm ơn bác sĩ lần nữa rồi quay người ra khỏi phòng theo hướng dẫn mà đến phụ khoa.
Sau khi khám xong, Nhã Ân rời khỏi bệnh viện với tờ giấy xét nghiệm trên tay. Đi dọc con đường nhỏ trên vỉa hè, trong đầu cô có nhiều suy nghĩ ᴍôпɡ lung.
Bây giờ cô đang mang thai, đáng lẽ cô nên vui mừng mới phải nhưng lòng vẫn có nhiều lo âu.