Chương 151:

Thái độ ngập ngừng cùng ánh mắt né tránh người đối diện khiến Gia Hân có thể khẳng định Như Ly đang nói dối về việc mang thai.

Hiểu ra mọi chuyện, Gia Hân hạ con dao xuống bàn hít một hơi thật sâu, nói:

‘‘Cô có biết hậu quả khi dám phá hoại hạnh phúc gia đình anh tôi là thế nào không?’’

Như Ly sợ hãi nhìn Gia Hân. Hai tay cô bấu víu vào ghế sofa như đang cố giữ lại một chút bình tĩnh, giọng nói run rẩy nhưng vẫn tỏ ra bình ổn:

“Tôi không phá hoại hạnh phúc của bất kỳ ai. Tôi chỉ dành lại những gì thuộc về mình thôi.”

“Không có bất kỳ thứ gì trong Trần gia thuộc về loại người đê tiện như cô bao gồm cả anh tôi.”

“Tại sao không? Chị dâu cô không vô dụng thì anh Phong đã không ra ngoài tìm phụ nữ khác. Nếu cô ta biết chiều chuộng chồng mình thì mọi chuyện đâu đến mức này. Tất cả là lỗi của cô ta. Để chồng ra ngoài nɠɵạı ŧìиɧ thì phải xem lại bản thân mình trước.”

“Bằng chứng nào cô nói anh trai tôi nɠɵạı ŧìиɧ. Chắc gì anh ấy đã lên giường với cô? Có bằng chứng không mà nói.”

“Cô muốn bằng chứng thì về hỏi chị dâu yêu quý của mình. Tôi không có nghĩa vụ phải cung cấp bằng chứng cho cô. Nhân tiện nói luôn với cô ta nếu không giữ chồng cẩn thận thì có ngày sẽ bị tôi ᴄướρ mất đấy.”

Như Ly nói với giọng điệu đầy thách thức. Thái độ của cô ta càng khiến cho Gia Hân tức giận. Gia Hân thở gấp cố giữ bình tĩnh nhưng không được. Cô ta không những bịa đặt chuyện Vương Đình Phong qua lại với mình mà còn dám lên mặt thách thức chính thất.

Gia Hân nắm chặt tay thành hình quả đấm, cô nghĩ có lẽ 4 năm học trên giảng đường cách kiềm chế cảm xúc đã không còn.

Gia Hân đứng dậy trừng mắt nhìn Như Ly, gằn giọng nói:

“Ả đàn bà đê tiện! Hôm nay tao sẽ cho mày biết thế nào là cái giá phải trả khi dám chen chân vào gia đình của người khác.”

Cảm nhận được chuyện chẳng lành, Như Ly lập tức lùi về sau lắp bắp hỏi:

“Cô…Cô định làm gì?”

“Làm gì á?”

Gia Hân cười khinh:

“Chặt cụt đuôi hồ ly của mày chứ làm gì.”

Dứt lời, Gia Hân túm tóc Như Ly rồi đẩy ngã cô ta xuống đất. Bị va đập mạnh, Như Ly loạng choạng nhưng vẫn cố gắng chạy thoát. Không ngờ Gia Hân nhanh tay kéo cô ta đứng dậy lôi thẳng một mạch xuống nhà bếp.

Như Ly vùng vẫy la hét:

“Con điên! Bỏ tao ra! Mau bỏ tao ra.”

“Hôm nay tao phải rửa lại cái nhân cách thối nát của mày để sau này không dám đi phá hoại hạnh phúc gia đình nhà người khác nữa.”

Kéo lê Như Ly xuống bếp, Gia Hân lấy vòi nước trong bồn chuyển sang chế độ lạnh rồi tạt nước vào người Như Ly.

Cô ta điên cuồng la hét, vùng vẫy nhưng không làm được gì chỉ biết chịu đựng từng gáo nước đổ vào người. Sau khi thấy người Như Ly ướt nhẹp, Gia Hân mới dừng tay. Cô hất tay Như Ly ra khỏi người mình khiến cô ta vô lực ngã xuống đất.

Chưa dừng lại ở đó, Gia Hân còn tiến đến chỗ đựng dao lấy ra một con dao nhỏ từng bước tiến lại gần Như Ly. Nhìn thấy con dao trên tay Gia Hân, Như Ly bất giác lùi về sau. Trải qua một trận đánh cảnh cáo, cô ta thân tàn ma dại bây giờ lại thêm con dao khiến tinh thần càng hoảng loạn.

‘‘Mày…mày tính làm gì hả?’’

Gia Hân cúi người xuống đưa con dao kề sát mặt Như Ly, nở một nụ cười đầy quỷ dị:

‘‘Cô nghĩ thế nào nếu gương mặt xinh đẹp này có thêm một vết sẹo? Hử?’’