Chương 150:

Vương Đình Phong quay đầu lại nhìn bóng dáng Vũ Đình khuất dần vào phòng liền nở một nụ cười bất lực. Anh nghĩ có một người bạn thế này cũng không tồi. Dù sao trong lúc khó khăn Gia Kiệt không bỏ mặc anh.

————

Sáng hôm sau.

Chung cư xxx.

Phòng 403.

Gia Hân khoác lên mình chiếc áo blazer đen kết hợp với quần tây cùng chiếc kính râm đen đầy quyền lực. Cô đi theo địa chỉ đã được điều tra mà tới nơi Như Ly ở.

Đứng trước cửa phòng, Gia Hân điềm tĩnh đưa tay lên bấm chuông. Từ bên trong nhà vọng ra giọng của một người con gái:

‘‘Ra ngay đây!’’

Cánh cửa vừa, Gia Hân liền nở một nụ cười thật tươi:

‘‘Đã lâu không gặp!’’

Nhìn thấy Gia Hân đứng trước cửa nhà, Như Ly có chút hoảng loạn. Cơ miệng cứng, cổ họng như có thứ gì chắn ngang mãi mới thốt ra thành lời:

‘‘Cô…Cô đến đây làm gì?’’

‘‘Tất nhiên là đến đây để thăm cô rồi. Nghe nói cô đang mang thai con của anh tôi phải không? Tôi có mua một chút quà đến bồi bổ cho cháu mình.’’

Gia Hân vừa nói vừa giơ giỏ trái cây mới mua ra trước mặt Như Ly . Chẳng hiểu sao khi nhìn thấy Gia Hân tim cô ta đập liên hồi, sắc mặt xanh xao nhợt nhạt.

Đẩy giỏ trái cây trên tay Gia Hân sang một bên, Như Ly nói:

‘‘Cô không cần thiết phải làm thế. Hơn nữa chúng ta không thân thiết gì. Mời cô về cho.’’

‘‘Sao lại không thân thiết? Chẳng phải cô vẫn luôn muốn làm chị dâu tôi à? Bây giờ trong bụng cô còn mang thai con của anh tôi với cương vị là một người cô, tôi phải đến thăm cháu mình. Tôi đã cất công mua trái cây đến đây rồi để tôi vào gọi cho cô ăn.’’

Dứt lời, Gia Hân đẩy Như Ly sang một bên trực tiếp đi thẳng vào trong nhà. Như Ly thấy vậy vội vàng đi theo.

Hai người đi tới phòng khách, Gia Hân nhàn nhã ngồi trên ghế sofa lấy dao gọt hoa quả còn Như Ly đứng nhìn cô, miệng không ngừng xua đuổi:

‘‘Cô mau ra khỏi nhà cho tôi. Nếu không tôi sẽ kiện cô tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp.’’

Gia Hân nhìn Như Ly với vẻ mặt cô cùng ngạc nhiên:

‘‘Sao tự nhiên lại đi kiện em chồng của mình? Với lại tôi có 4 năm học ngành luật, cô không cần phải dạy tôi về điều này. Mà tội phá hoại hạnh phúc gia đình người khác, có quan hệ với người đã có gia đình, hình như trong bộ luật hôn nhân và gia đình có quy định xử phạt thì phải. Cô có cần tôi đọc cho cô nghe không?’’

Gia Hân nhướn mày nhìn Như Ly. Nhắc đến luật, cô là người hiểu rõ bởi cô làm trong ngành lâ năm vậy nên tốt nhất không nên lấy luật pháp ra doạ.

Như Ly tức giận đến nỗi không nói lên lời. Cô ta đành phải ngậm miệng ngồi xuống tiếp chuyện với vị khách không mời.

Gọt xong trái cây rồi bày ra đĩa, Gia Hân lấy một miếng xoài đưa cho Như Ly , nói:

‘‘Cô ăn đi! Tôi nghe nói phụ nữ mang thai thường rất thèm những thứ này.’’

Như Ly cảnh giác thận trọng lấy miếng xoài từ tay Gia Hân. Cô ta xem xét mọi thứ thật kỹ lưỡng để đảm bảo bên trong không có độc rồi mới dám ăn. Vừa cắn một miếng, mặt mày Như Ly đã nhăn nhó lại.

Cô ta vội vứt miếng xoài sang một bên, kêu than:

‘‘Sao nó chua như vậy?’’

‘‘Cô không ăn được chua? Phụ nữ mang thai rất thích đồ chua đấy hay là cô mang thai giả?’’

Như Ly câm nín không nói được lời nào nhận ra bản thân đã mắc bẫy của Gia Hân. Vốn dĩ cô ta không hề mang thai, que thử thai kia chỉ là công cụ để gạt người. Không ngờ hôm nay lại bị Gia Hân nắm thóp.