Như Ly đặt tay Vương Đình Phong lên пɡựᴄ mình, thậm chí cô ta còn cố tình ấn mạnh tay xuống. Vương Đình Phong vẫn không hiểu chuyện mình đang làm là sai trái ngược lại ngây ngô hỏi:
""Cô bị đau chỗ này sao?""
Như Ly gật đầu lia lịa:
""Phải! Em đau lắm. Cậu chủ làm em đau nên phải có trách nhiệm với em đấy.""
""Tôi...tôi biết rồi. Cô đừng nói cho vợ tôi biết, nếu không vợ sẽ buồn.""
Nụ cười trên môi Như Ly dần trở nên gượng gạo. Cứ mỗi lần Vương Đình Phong nhắc đến Nhã Ân, cô ta cảm thấy không vui thậm chí còn vô cùng khó chịu.
Nhưng những cảm xúc đó đều phải che giấu bởi chẳng phải bây giờ, cô ta đang đạt được mục đích của mình hay sao? Sẽ thế nào nếu ngày mai, nội bộ công ty lan truyền tin đồn con trai trưởng của chủ tịch có mối quan hệ mập mờ với thư ký. Đến lúc đó, không cần biết bọn họ nhìn cô ta bằng ánh mắt gì. Như Ly chỉ biết, bọn họ chắc chắn phải dè chừng.
""Cậu chủ! Em đau quá à! Cậu làm hời hợt vậy sao hết đau được?""
""Tôi...tôi xin lỗi!""
Vương Đình Phong cuống cuồng xin lỗi rồi vội vàng xoa пɡựᴄ cho cô ta. Trong đầu anh bây giờ chỉ hiện lên một suy nghĩ, anh va phải người ta, làm người ta bị thương thì anh phải chịu trách nhiệm. Đây chính là những gì bố anh căn dặn. Hơn nữa, anh cũng sợ Nhã Ân phát hiện chuyện này.
Tối qua, trước khi đến đây anh đã hứa với cô không được làm chuyện ảnh hưởng đến công ty. Bây giờ cô mà biết anh làm nhân viên bị thương, chắc hẳn sẽ giận anh lắm. Anh không muốn cô buồn, cũng không muốn cô giận mình nên đành phải giấu diếm.
Như Ly mặc một chiếc áo bó sát cổ vuông khá to, vốn dĩ đã hở bạo. Sau khi lừa được Vương Đình Phong, cô ta cố tình cởi chiếc áo khoác bên ngoài xuống hờ hững, vô tình kéo áo bên trong xuống cùng để lộ ra nhiều hơn. Nếu như không phải Vương Đình Phong bị ngốc thì mọi chuyện đã đi xa hơn giới hạn chứ không chỉ dừng lại ở chuyện tạ lỗi.
...
Buổi họp kết thúc khá sớm, Nhã Ân liền vội trở về phòng. Cô nghĩ chắc giờ này anh cũng đã đến để anh đợi lâu cũng không phải chuyện hay. Có điều, cánh cửa phòng mở ra, điều đón chờ cô là khoảng không tĩnh lặng, không một bóng người cũng không một tiếng nói.
Kỳ lạ! Không phải khi nãy tài xế đã thông báo với cô rằng anh đến công ty rồi sao? Vậy mà bây giờ lại không thấy đâu. Cô loay hoay trong phòng một lúc rồi bắt đầu ra ngoài tìm anh. Hiện tại vẫn đang trong giờ hành chính, nếu anh có đến chỗ làm chắc chắn nhân viên sẽ thông báo đằng này lại không thấy gì, có thể anh đã đi đâu đó cũng nên.
Nhã Ân đi dọc dãy hành lang, vừa tìm kiếm vừa lo lắng cho anh. Thế mà chỉ vừa đi được một đoạn ngắn, cô đang nhìn thấy anh đang đứng cùng một cô gái. Nhìn từ sau, vóc dáng ấy khiến cô nhớ đến một người nhưng lại không thể đoán ra là ai. Nhã Ân bước gần hơn, nhẹ nhàng cất tiếng:
""Đình Phong!""
Nghe thấy tiếng cô, anh giật mình hoảng hốt. Còn Như Ly lại mừng thầm trong lòng nhưng vẫn phải giả bộ bất ngờ. Cô ta quay đầu lại, tay vẫn nắm chặt lấy tay anh mà đặt lên пɡựᴄ mình.
""Phó... phó giám đốc!""
Như Ly lắp bắp vài chữ nhưng tay cô ta không chịu buông. Phải đến khi đôi lông mày của Nhã Ân khẽ nhíu lại trước đôi bàn tay đặt lên пɡựᴄ cô ta mới đẩy tay anh ra vội vàng mặc áo chỉnh tề.
Như Ly di chuyển dần xuống phía sau lưng Vương Đình Phong rồi cúi đầu kính cẩn. Trong hai người họ bây giờ chẳng khác gì đang bảo vệ nhau.