Chương 36: Ngoại truyện

Khi cậu nhóc được sáu tháng tuổi đã biết bò mà quậy phá khắp nơi. Nhiều lần Ngọc Nhi cũng bất lực. Chỉ có thể gọi điện cầu cứu chồng ở công ty.

Đến thời điểm hiện tại anh đã có thể đi đứng bình thường như một người chưa từng có bệnh. Vì vậy mà ngày ngày anh đều đến công ty làm việc. Bỏ lại cô và hai đứa nhóc ở nhà. Sầu Riêng là chị nên rất hiểu chuyện, còn thằng nhóc kia thì quậy phá đủ đường. Chỉ mới biết bò đã xới tung đồ đạc trong nhà lên. Nhiều lần cô vì quá tức giận là quát một tiếng. Cậu nhóc tuy còn rất nhỏ kia hiểu được mẹ mắng mình liền khóc oe oe. Cô đau đầu muốn khóc, sao lúc trước Sầu Riêng không bướng thế này nhỉ?

"Chồng, anh về mà dạy dỗ con trai anh"

"Được rồi, anh sẽ lập tức về nhà"

Anh đã quá quen với cảnh tượng này. Cứ mỗi lần thằng bé kia khóc to, cô dỗ dành không được thì liền gọi anh về.

Tuy nhiên, lịch trình của anh cô nắm rất kĩ. Mỗi lần anh có cuộc họp quan trọng hay có hợp đồng cần kí, cô tuyệt đối không làm phiền.

Mà nghĩ thật lạ, không phải con gái sẽ thích bố hơn còn con trai sẽ yêu mẹ hơn sao. Sao hai đứa con của cô đều nghe lời bố hơn thế này?

Chưa đến mười phút anh đã về đến nhà. Đến nhà, anh gặp lain cảnh tượng không thể quen thuộc hơn. Cậu nhóc kia mặt mũi lấm lem nước mắt đang dỗi mẹ. Mẹ đưa đồ chơi thì hất ra.

Anh vội tới bế cậu nhóc lên. Cậu nhóc thấy bố thì lập tức cười khanh khách, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Anh bế con trai lại nhìn bãi chiến trường do nó gây ra mà cảm thán "Ôi cục vàng của bố. Sau này con nhất định là thiên tài"

Và cậu nhóc thực sự là "thiên tài"

Năm cậu bốn tuổi, đang học ở trường mẫu giáo thì cô giáo gọi điện cho cô. Cô cấp tốc đến trường thì mới biết. Cậu nhóc đánh bạn vì bạn kia dám cướp đồ chơi của mình.

Cô chỉ có thể xin lỗi gia đình bạn nhỏ kia, mong sao họ không truy cứu.

Năm cậu nhóc mười hai tuổi. Gia đình lại nhận được giấy mời họp phụ huynh từ giáo viên chủ nhiệm. Lí do, Gia Khôi vừa đánh nhau ở trường.

Nhiều lần cô đi họp cho cậu nhóc mà thấy ngại. Sầu Riêng ngoan ngoãn, học giỏi bao nhiêu thì cậu lại tỉ lệ nghịch bấy nhiêu. Hai đứa đều do một mẹ sinh ra, cớ sao lại khác biệt thế này.

"Gia Khiêm, con đã lớn rồi. Sao còn động tí là đánh người như lúc nhỏ chưa biết suy nghĩ vậy?"

Lần này có mặt thành viên đông đủ ở nhà, cô phải chỉnh đốn thằng nhóc này mới được. Bao năm nay cứ được bố cưng chiều riết rồi lại quen. Học hành không đàng hoàng lại còn đánh nhau.

Sầu Riêng thấy em bị mẹ mắng thì không đành lòng, nhỏ giọng xin bố mẹ

"Bố mẹ, không phải Gia Khiêm thích đánh người. Là cậu nhóc kia trêu ghẹo con nên em nó mới đánh. Bố mẹ đừng trách em được không ạ"

Thì ra là như thế. Mà cậu nhóc thật cứng đầu, chẳng thèm giải thích với bố mẹ.

Lúc này anh nghe xong thì cười "Con trai làm vậy là rất đúng, phải bảo vệ chị hai, không có phép ai ức hϊếp chị hai"

"Anh im lặng để em dạy dỗ con. Anh nhìn đi có ai mà cưng chiều con như anh không?"

Mặc dù biết việc làm của con không sai, nhưng đánh người là sai rồi. Không thể việc gì cũng giải quyết bằng bạo lực, như vậy sẽ trở thành thói quen.

Anh biết cô là đang muốn dạy con cái thật tốt. Mà bao lâu nay anh cũng đã quá cưng chiều hai đứa con. Anh im lặng lắng nghe, sau đó nói một câu công bằng

"Gia Khiêm đã lớn, có thể tự suy nghĩ việc mình làm là đúng hay sai. Đừng để bố mẹ phải lo lắng hơn cho con, được chứ"

Cậu nhóc cúi đầu nhận lỗi, đầy vẻ ăn năn "Con xin lỗi bố mẹ, con biết lỗi rồi"

....

"Bà xã, anh không muốn gã Sầu Riêng đi một chút nào"

"Ông xã à, anh nghĩ em muốn sao?"

Chỉ còn vài ngày nữa là Sầu Riêng theo về nhà chồng. Anh với cô có chút không nỡ. Con gái nuôi hai mươi sáu năm, nay sắp bị cướp mất, có cha mẹ nào cam lòng?

Sầu Riêng nghe thế chỉ có thể cười "Bố mẹ à, nhà chồng con rất gần đây. Hơn nữa ngày ngày con đều làm ở công ty bố. Hai người lo lắng gì chứ"

Gia Khiêm nghe thế thì bổ sung một câu "Bố mẹ à, chị hai sắp lấy chồng thì hai người vẫn còn con. Con sẽ ở với hai người suốt đời"

Anh và cô nghe thế thì thở dài "Con đó, bố còn chưa nói đến. Tốt nghiệp đại học xong thì bố giao công ty lại cho con. Bố với mẹ con muốn đi chu du thiên hạ, chẳng muốn làm lụng vất vả nữa"

"Dạ, hết năm nay là con tốt nghiệp. Bố mẹ cứ an tâm mà giao công ty lại cho con với chị hai, an tâm mà đi du lịch hâm nóng tình cảm"

Cô lườm thằng nhóc "Con chẳng được chuyện gì, chỉ có suy diễn là giỏi"

Sầu Riêng góp vui một câu "Đúng đấy bố mẹ"

"Được rồi. Chúng tôi già cả rồi chẳng thể nói lại anh chị"

Sau đó cả nhà lại ha ha cười.

....

"Bà xã, em còn nhớ bãi biển này không?"

Anh và cô nắm tay nhau đi dạo bãi biển đẹp mà họ từng có một khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng rất đẹp ở đây

"Nhớ chứ, nơi anh đã tỏ tình với em"

Sau đó cô lại nhìn anh "Thật muốn nghe anh hét to với biển lớn anh yêu em như ngày trước"

Anh nhìn cô hắng giọng "E hèm, sao đột nhiên cổ họng đại đau thế này"

Cô cười, đã hơn năm mươi cả rồi, cớ sao anh vẫn còn như trẻ con thế này.

Cô chủ động ôm anh "Ông xã, em yêu anh, dù là ba mươi năm trước hay thời điểm hiện tại"

Anh cũng ôm chặt lấy cô "Bà xã, cảm ơn em đã yêu anh"

Cuộc đời này dài như thế. Họ gặp được nhau là một điều tuyệt vời mà tạo hóa đã ban tặng.

Anh hét to "Bà xã, anh yêu em"

Cô cười hạnh phúc "Ông xã, em cũng yêu anh"

Anh và cô cứ lặng lẽ ôm nhau trước biển lớn.

Cuộc đời cô, điều kì tích nhất là được gặp anh.

Cuộc đời của anh, hạnh phúc nhất là được gặp cô. Cảm ơn cô đã ở bên cạnh anh, sinh cho anh hai đứa con đáng yêu.

Sau này, dù là bao nhiêu năm nữa họ cũng sẽ yêu nhau. Yêu nhau đến khi già nua, đến khi cả hai không còn không còn trên cõi đời này nữa.

Cuộc đời, chỉ cần gặp được một tình yêu đơn giản mà hạnh phúc là đủ rồi.