- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Nhanh
- Nhân Thiết Không Thể Băng
- Chương 26: Công viên giải trí (8)
Nhân Thiết Không Thể Băng
Chương 26: Công viên giải trí (8)
Rối gỗ ba ba vốn không ngăn được bọn họ, thân là một con rối gỗ, nó vốn dĩ không được tính là linh hoạt chứ đừng nói là bước xuống cầu thang. Thế nhưng lúc nó ném rìu về phía Bạch Hạo Vũ thì bị trượt chân, lăn lộc cộc xuống cầu thang. Con người xuống lầu chính là nhảy hoặc chạy, không ai trực tiếp lăn xuống cho mau như nó. Lúc này liền biến thành rối gỗ ba ba chắn ở trước mặt bọn họ, mắt thấy không tránh được, Cố Hề Lịch trực tiếp sử dụng bảo kính.
Rối gỗ ba ba bị ánh sáng của bảo kính chiếu một cái, liền bị định trụ, bảo kính mang ra từ cổ trạch xem ra đã mất đi năng lực trực tiếp tru sát quỷ quái.
Bạch Hạo Vũ phối hợp với cô vô cùng ăn ý, dùng sống dao đập mạnh vào các khớp gỗ trên chân rối gỗ ba ba. Sau khi cử động được, rối gỗ ba ba cũng không thể đi được, điều này không thể nghi ngờ là hành vi phi thường thông minh, làm mất đi sức chiến đấu của nó.
Bảo kính cũng hoàn toàn mờ đi, không còn chút ánh sáng, nếu không phải chiếc gương có bề ngoài bất phàm, thì sẽ chẳng thể nào nhìn ra được chỗ kỳ dị.
Có vẻ như chiếc gương này chỉ sử dụng được hai lần, nhưng có thể tái sử dụng, có thể đoán rằng thời gian làm lạnh CD rất dài. Về cơ bản chắc chắn rằng chiếc gương có thể được sử dụng hai lần trong một Vong Linh Lĩnh Vực, nếu bị buộc phải ở lại trong một lĩnh vực quá lâu, không chừng có thể sử dụng lần nữa. Điều này đã rất không tồi, dù sao phần lớn đạo cụ đều trở thành phế vật sau khi mang ra khỏi lĩnh vực nguyên bản, hiện tại bảo kính có thể sử dụng, thật sự là không thể chê trách nó được.
Những lúc có thể không cần bảo kính đập người, Cố Hề Lịch vẫn là muốn bảo hộ nó, nên đã cất đi.
Bạch Hạo Vũ thấy cô sử dụng bảo kính hai lần, nhưng cũng không hỏi gì, đây là sự ăn ý giữa các du khách.
Hiện tại đã xuống tới tầng bảy, cảm ứng linh năng khiến Bạch Hạo Vũ ra mồ hôi tận chóp mũi, lại có dự cảm mãnh liệt.
Lúc này có ba con rối lao vào cầu thang, không ngoài dự liệu của hai người. Ba con rối này đều là người quen, đã từng gặp một lần trong sơn động. Đây vốn là một gia đình, rối gỗ ba ba đánh trận đầu, hiện tại tới chính là rối gỗ mụ mụ, anh Tiểu Nhất, còn có em gái đứng thứ ba trong nhà.
Vốn tưởng rằng người nhà này sẽ là mỗi tầng một con, hiện tại lại như ong võ tổ tụ ở tầng bảy, xác thật gia tăng khó khăn khi đi xuống dưới. Cố Hề Lịch thật sự không thể nghĩ ra ngoại trừ rối gỗ, phía trước còn có thể có yêu ma quỷ quái gì.
Thời điểm ba con rối xuất hiện quá thích hợp để cản đường, bọn họ không thể vòng qua mà đi. Ở Vong Linh Lĩnh Vực có rất nhiều thời điểm gặp phải quỷ quái thì không thể trốn, ít nhất năng lực thiên phú của Cố Hề Lịch không phải loại chạy trốn, hơn nữa chạy trốn cũng không thể nhất lao vĩnh dật giải quyết vấn đề.
Những con rối gỗ có sức lưc vô cùng lớn, không sợ đau đớn, trong tay còn cầm hung khí, không dễ đối phó, nhưng có một điểm tốt chính là —— chỉ số thông minh của bọn chúng không cao.
Hai người liếc nhau, Cố Hề Lịch chỉ chỉ con rối gỗ nhỏ nhất, Bạch Hạo Vũ tỏ vẻ đã hiểu.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cả hai gần như cùng một lúc hợp lực chế trụ đứa em gái có thân hình nhỏ nhất trong ba con rối gỗ, đánh rớt con dao gọt hoa quả nó cầm trong tay. Cố Hề Lịch phát ra âm thanh thật lớn, linh hoạt chạy đi, dẫn hai con rối gỗ khác đi theo, Bạch Hạo Vũ nhân cơ hội này đập nát đầu gối của đứa em gái.
Quả thật rất mạo hiểm, nếu xảy ra một chút sai lầm, người bị chế ngự sẽ là hai người bọn họ. Bạch Hạo Vũ thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thế nhưng rối gỗ cũng không phải hoàn toàn không có trí tuệ, rối gỗ mụ mụ nhìn như đánh về phía Cố Hề Lịch, trên thực tế eo bà ta đột nhiên xoay phắt lại, chém thẳng về phía Bạch Hạo Vũ còn đang ngồi xổm.
Cố Hề Lịch lấy từ trong túi ra một lá bùa màu vàng, kêu to: “Cấp tốc nghe lệnh —— định.”
Máy đánh trứng đã sắp chọc vào gáy Bạch Hạo Vũ, hiện đã tước đi một dúm tóc nhỏ của cậu, nếu Cố Hề Lịch lại chậm đi một hai phân, óc cậu liền vỡ toang.
Bạch Hạo Vũ sợ tới mức toàn thân mềm nhũn, tay run rẩy như một ông già. vừa đi dạo bên bờ vực sinh tử một chuyến, không biết sức lực ở đâu ra, cậu còn có thể bò dậy đập vào đầu gối của rối gỗ mụ mụ. Nếu cầu thang rộng rãi hơn một chút, sẽ không phát sinh chuyện mạo hiểm như vậy.
Thấy tình hình ở đây không ổn, Tiểu Nhất “Oạch” một tiếng bỏ chạy, từ hành vi này liền biết, rối gỗ vẫn là có trí tuệ nhất định.
Bạch Hạo Vũ gian nan bò dậy, nhìn thấy trên người rối gỗ mụ mụ dán bùa vàng, ngưng thần kinh ngạc hỏi: “Đây chẳng lẽ chính là phù chú trong truyền thuyết, mặt trên viết cái gì nha?”
Chữ như gà bới, ngay cả Cố Hề Lịch cũng không biết mình vẽ cái gì lên đó.
Bạch Hạo Vũ hỏi xong cũng cảm thấy mình đã vượt quá quy tắc, chỉ là cậu chưa từng thấy qua, quá tò mò nên không nhịn được.
Cố Hề Lịch: “Nói cho cậu chẳng lẽ cậu sẽ hiểu sao?! Phù của tôi số lượng có hạn, vì cứu cậu mà bị mất trắng rồi đấy.”
Bạch Hạo Vũ lập tức vỗ mông ngựa: “Bán tiên chị tốt với em quá ~!”
Về năng lực thiên phú, nhân loại đã nghiên cứu nó từ rất lâu. Nghe nói chỉ có năng lực thiên phú na ná nhau, chứ không có năng lực thiên phú hoàn toàn tương đồng với nhau, giống như trên thế giới này sẽ không có hai chiếc lá giống hệt nhau. Năng lực thiên phú không thể dùng dụng cụ có số liệu cụ thể để biểu hiện, bởi vì bản thân chúng là một thứ rất khái quát, khi người dùng đến sẽ biểu hiện ở các phương diện. Thiên phú của Cố Hề Lịch có thể phân biệt cát hung, cô đã từng nói với Bạch Hạo Vũ, lão nhân trong nhà nguyên là xem bói bên dưới cầu vượt, vậy thì biết vẽ bùa cũng rất bình thường, mà sau khi cô có năng lực thiên phú, có lẽ là có thể điều khiển phù chú, đây là suy luận vô cùng hợp lý.
Bạch Hạo Vũ sẽ không kinh ngạc, chỉ là cảm thán mình thật sự ôm được một cái đùi vàng, quả nhiên năng lực thiên phú của cậu không lừa cậu. Nhưng cậu không biết rằng năng lượng của Cố Hề Lịch rất khó có thể tồn trữ, khi sử dụng lại như nước chảy, ào một cái, tốc độ giảm đi nhanh tới nỗi khiến cô đau cả tâm can.
Có tác dụng đương nhiên không phải phù chú, mà là Cố Hề Lịch muốn rối gỗ định trụ.
Cố Hề Lịch: “Cậu nên tập thể dục nhiều hơn, nếu không sớm muộn gì cậu cũng chết vì chân ngắn cùng phản ứng chậm.”
Bạch Hạo Vũ thật cẩn thận hỏi: “Bán tiên, chị đây là đang phê mệnh cho em sao?”
Cố Hề Lịch: “Tôi cho rằng trong lòng cậu tự biết chứ.”
Bạch Hạo Vũ: “……” Cái này hình như xác thật không cần phê mệnh, có thể nhìn ra được a.
Nam nữ bởi vì bẩm sinh điều kiện bất đồng, thể chất chênh lệch quá lớn. Cố Hề Lịch là một cô gái, tính linh hoạt bỏ xa Bạch Hạo Vũ thì không nói, sức chịu đựng cũng tốt hơn cậu, tố chất thân thể rõ ràng là vượt xa cậu, ban nãy nếu rối gỗ mụ mụ hướng về phía Cố Hề Lịch, dù cô không thể tránh thoát, cũng có thể nhận thấy được nguy hiểm.
Tuy hai người nói chuyện, nhưng động tác cũng không hề chậm lại.
Chạy suốt đến tầng hai cũng không còn gặp được bất kỳ sự kiện thần quái nào nữa.
Cố Hề Lịch: “Tầng một khẳng định có vấn đề.”
Thế nhưng tới tầng một rồi lại vẫn gió êm sóng lặng, giống như cô đã nghĩ quá nhiều rồi.
Cố Hề Lịch rất rõ ràng, đây chỉ là cảnh tượng giả, tầng chín cùng tầng bảy đều ứng nghiệm, không có đạo lý tầng một không có vấn đề.
Bạch Hạo Vũ đi tới kéo cánh cửa cầu thang đang đóng, lại bị một thứ gì đó từ trên trời rơi xuống nắm chặt tay, nhìn sơ qua thì thấy đó là một con búp bê nhỏ bằng vải, trông không khác gì con búp bê bị Cố Hề Lịch phanh thây kia. Cậu hơi sửng sốt, vô thức ngẩng đầu nhìn lên trên cầu thang, phát hiện bên trên chen chúc dày đặc toàn là búp bê, tất cả đều đang cười toe toét với cậu.
“Mẹ mẹ mẹ nó!”
Bạch Hạo Vũ sợ tới mức hét lên.
Cố Hề Lịch kéo hắn, đạp tung cánh cửa rồi nhanh chóng đóng cửa nhốt đám búp bê kia ở bên trong.
“Đi, đi mau!”
Kỳ thật Bạch Hạo Vũ có thể nói là nhân vật tiêu biểu cho việc thời thời khắc khắc đều sợ hãi, nhưng chưa bao giờ hét lên như thế này. Chỉ là lần này, cô không trào phúng cậu ta, mà chỉ nhắc nhở: “Cẩn thận chút.”
Bạch Hạo Vũ kinh hồn chưa định, cuống quít gật đầu.
Bên ngoài là đại sảnh của tòa nhà, Bạch Hạo Vũ vừa đẩy cửa kính ra, một bóng đen liền nhào về phía cậu ta, là anh trai rối gỗ, rõ ràng nó đã nấp ở bên ngoài rất lâu. Cố Hề Lịch phản ứng rất nhanh, cây kéo của cô gần như chọc thẳng vào mắt anh trai rối gỗ, nhưng nó không hề né không tránh, gắt gao áp chế Bạch Hạo Vũ.
Rối gỗ này sức lực rất lớn, hoàn toàn không có cách nào nhấc nó lên được.
Cố Hề Lịch nắm lấy cổ tay anh trai rối gỗ để ngăn nó dùng búa đập nát đầu Bạch Hạo Vũ, nhưng không có cách nào chế ngự được nó, chỉ có thể lại dùng phù chú. Cho đến nay, tất cả năng lượng thu được từ Bạch Hạo Vũ, toàn bộ đều dùng lên người cậu ta.
Nhanh chóng chế ngự anh trai rối gỗ, Cố Hề Lịch uể oải không vui nghĩ thầm: Đây là mệnh a!
Liên tiếp gặp nguy hiểm nhiều lần như vậy, tim cũng muốn rớt ra ngoài luôn rồi!
Phía trước chỉ có một con đường, ước chừng đi đến cuối con đường này chính là lối ra nhà ma. Bạch Hạo Vũ trải qua cuộc hành trình chạy trốn này gần như đã hư thoát, Cố Hề Lịch kéo cậu từ trên mặt đất lên: “Đi mau!”
Nếu cứ như vậy nằm xuống không đứng dậy nữa, tương đương với việc tặng không một cái mạng nhỏ.
Bạch Hạo Vũ hốt hoảng gắng chống đỡ chạy theo Cố Hề Lịch, vừa mệt vừa đói, cậu muốn rời khỏi ngôi nhà ma ngay lập tức để ăn một chút gì đó và đánh một giấc ngon lành biết bao nhiêu. Thế nhưng trời không chiều lòng người, cậu dự cảm được phía trước lại có thứ gì đó. Thật là hoàn toàn đi không được, chân nhũn ra, khó chịu.
Con đường này chỉ có một ngọn đèn, hai bên đều là sương mù tối như mực, nếu ra khỏi đường có đèn chiếu sáng mà đi vào sương mù tối đen kia thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện không hay, không thể nào mạo hiểm được.
Thứ ở phía trước kia, hai người muốn tránh cũng không thể tránh.
Đó là một cô bé, bọn họ đã từng nhìn thấy trong tấm ảnh chụp gia đình - Tiểu Nhị.
Cố Hề Lịch kinh hãi phát hiện, Tiểu Nhị không có bóng. Hít một hơi thật sâu, cô không giảm tốc độ, trong quá trình này, Tiểu Nhị vẫn luôn không ra tay với bọn họ, cho đến khi họ gần như bước đến trước mặt Tiểu Nhị.
Tiểu Nhị cuối cùng cũng động, nó giang hai cánh tay ra, cản bọn họ lại.
“Hì hì hì”
Tiếng cười thật ngây thơ và trẻ con…… “Anh ơi, chị ơi, em đáng yêu không?”
Cố Hề Lịch nắm một đạo phù cuối cùng trong túi, hiện tại năng lượng còn dư lại là do cô chắp vá lung tung tích cóp được trong Khu Phục Vụ, sau khi dùng lá bùa này, cô sẽ không còn chút năng lượng nào. Nếu có thể, một chút năng lượng cô đều không muốn dùng. Năng lượng càng trữ nhiều, cô càng có cảm giác an toàn.
Oan gia ngõ hẹp, Tiểu Nhị rõ ràng có thể trực tiếp ra tay, hỏi vấn đề này làm gì? Đây là sở thích ác ý của quỷ quái, hay đây là vấn đề phải hỏi, không thể không hỏi.
Cố Hề Lịch đánh cược đó là loại thứ hai, trong Vong Linh Lĩnh Vực, ngay cả lĩnh chủ nếu muốn gϊếŧ người cũng phải tuân theo quy tắc trong lĩnh vực, Tiểu Nhị hiển nhiên cũng cần phải làm thế. Cô quay đầu hỏi Bạch Hạo Vũ: “Cậu đã nghe qua câu chuyện Khẩu Liệt nữ chưa?”
Bạch Hạo Vũ: “Hả?”
Cố Hề Lịch: “Chuyện quỷ đội khăn đỏ thì sao?”
Bạch Hạo Vũ vẻ mặt mộng bức, không rõ vì sao trong tình hình căng thẳng thế này Cố Hề Lịch đột nhiên hỏi những vấn đề đó.
Trên người Tiểu Nhị toát ra một luồng khí đen, lạnh lùng nhìn hai người: “Tao sắp tức giận rồi, mau trả lời tao đi!”
Bạch Hạo Vũ bị con ngươi trợn tròn của Tiểu Nhị dọa sợ, chợt thấy cô bé này toàn thân xanh trắng không giống người sống, trong mắt tràn đầy ác niệm, vô cùng đáng sợ…… Trực giác mách bảo không thể chọc giận nó, thế nhưng trực giác nói cho cậu biết, không thể mở miệng. Hắn phát hiện đại lão hoàn toàn làm lơ Tiểu Nhị, mặc kệ Tiểu Nhị có phải đang sắp nổi bão hay không, dù sao một chút cũng không bị nó ảnh hưởng, cậu đột nhiên cũng không còn quá sợ hãi nữa.
Cố Hề Lịch: “Tôi phát hiện trong rất nhiều truyền thuyết về quỷ quái, luôn có những đoạn quỷ bắt lấy người để hỏi chuyện. Ví dụ như Khẩu Liệt nữ, ả ta tóm được người liền hỏi ‘ tôi có đẹp không? ’, trả lời ‘ không đẹp ’ thì gϊếŧ chết người này, trả lời ‘ đẹp ’, thì xẻo miệng để họ cũng xinh đẹp như mình. Còn rất nhiều câu chuyện tương tự nữa, và trường hợp này cũng vậy.”
Khuôn mặt bé gái đột nhiên xuất hiện những cục mủ lở loét xanh mét, trông rất quái dị và ghê tởm, nó cúi đầu, âm trầm hỏi lại: “Anh ơi, chị ơi, em đáng yêu không?”
Bạch Hạo Vũ ngó trái ngó phải, phát hiện Tiểu Nhị đang chặn đường trước mặt mình cùng đại lão ở bên cạnh căn bản chính là ở hai thế giới khác nhau. Trong thế giới Tiểu Nhị có đại lão hay không thì không biết, nhưng đại lão rõ ràng xem nó như không tồn tại.
Mỗi một câu, Cố Hề Lịch đều giống như đang nói với Bạch Hạo Vũ, hoàn toàn không có ý muốn nói cho Tiểu Nhị nghe.
“Mỗi khi nhìn thấy những câu chuyện này, tôi luôn nghĩ ...”
Cố Hề Lịch trời sinh mang một gương mặt cười với làn môi hơi nhếch lên, lúc này trông cô rất bình tĩnh, từ tốn nói: “Nếu không trả lời, thậm chí làm lơ nó, có phải nó sẽ không thể hại người không?”
Tiểu Nhị: “……”
Tôi không phải, cô không trả lời tôi cũng hại được cô, cô đừng nói nhảm!!!
=…… =
【 Vì sao bán tiên biết ở tầng một có cái gì đó? 】
【 Tòa nhà này có mười ba tầng, người ở tầng thứ nhất tầng thứ bảy còn có tầng thứ chín đều đã chết sạch. 】
【 Không chỉ câu này được tiết lộ vào lúc đó, mà cũng có thể dùng ở chỗ này ~】
【 666, tôi quên manh mối tìm được ở khối vuông trận này rồi! 】
……
【 Chúc mừng Cố tiểu thư đạt được danh hiệu Kẻ hủy diệt chuyện ma, vỗ tay ~】
【 Bốp ~ bốp ~ bốp ~ bốp 】
【 Không ngờ tôi lại có chút đồng tình với Tiểu Nhị, liệu tôi có phiêu quá không? 】
Tác giả có lời muốn nói: Chúc mừng đại lão đạt được danh hiệu Kẻ hủy diệt chuyện ma ~ vỗ tay vỗ tay!
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Nhanh
- Nhân Thiết Không Thể Băng
- Chương 26: Công viên giải trí (8)