Xe buýt “Xịch” một tiếng, dừng lại trong sân ga.
Một thiếu nữ mặc váy màu lam nhạt đứng lên. Cô có một mái tóc dài, mềm mại như tính cách của cô vậy, khuôn mặt nhỏ cỡ chừng bàn tay, trong cặp mắt hạnh tròn tròn tất cả đều là vẻ không rành thế sự.
“…… Xuống xe chứ?”
Người đàn ông béo lùn dẫn đầu nhảy xuống xe buýt: “Em gái nhỏ à, không xuống xe chốc nữa em sẽ bị ép thành thịt vụn đấy.”
Trên sân ga loa đang réo vang ——[ đã đến trạm ‘ Cổ trạch ’, mời tất cả hành khách xuống xe! Thời gian xe dừng có hạn. Cảnh cáo, mời tất cả hành khách xuống xe!
Cô gái nhỏ lúc này mới bước xuống xe, thấy người đàn ông béo lùn đã đi xa liền vội đuổi theo: “Đại ca, em tên Cố Hề Lịch, anh tên gì nha ?”
“Tôi là Lý Khả, đại ca gì chứ! Tầm tuổi này tôi có thể làm chú cô đấy.”
Lý Khả nghĩ thầm, vừa nhìn đã biết cô gái này không phải chủ động báo danh tham gia 《kế hoạch thoát khỏi địa cầu 》rồi, hơn phân nửa là may mắn bước lên xe buýt khi vụ ăn mòn tăm tối giáng xuống. Loại đại tiểu thư được dưỡng trong l*иg son thế này, ở trong Vong Linh Lĩnh Vực không sống qua nổi một ngày.
Cố Hề Lịch kịp thời sửa miệng: “Chú Lý, chúng ta hiện tại sắp phải tiến vào Lĩnh Vực sao?”
Lý Khả cụp mắt, bộ dáng uể oải ỉu xìu: “Cánh cửa vào Lĩnh Vực sẽ không mở cho đến khi có đủ du khách, nếu vận khí không tốt có khi chúng ta phải chờ vài ngày ở trước cửa vào mất. Tiểu Cố, sao cái gì cháu cũng không biết thế! Cháu là chủ động báo danh tham gia 《 kế hoạch thoát khỏi địa cầu 》 sao?”
Cố Hề Lịch ánh mắt phiêu phiêu, không được tự nhiên trả lời : “…… Là…… Cháu là trộm gạt trong nhà báo danh.”
Cố Hề Lịch thanh âm ngọt mềm, thoạt nhìn nhỏ xinh nhu nhược, thế nên Lý Khả phỏng chừng đoán sai tuổi cô rồi. Đủ 22 tuổi người địa cầu mới có thể báo danh tham gia 《 kế hoạch thoát khỏi địa cầu 》, bề ngoài cô thoạt nhìn quá non, ban đầu Lý Khả còn tưởng rằng cô chưa đầy 18 tuổi. Nếu số tuổi không đủ, không đạt điều kiện báo danh.
Người chủ động báo danh tham gia 《 kế hoạch 》 mới chân chính là người mới, có thể sử dụng ba lần hộ thuẫn có thể ngăn cản quỷ quái tập kích, có thể cho mình dùng, cũng có thể cho người khác dùng. Còn về kẻ may mắn bước lên xe buýt, tuy cũng là lần đầu tiên tiến vào Vong Linh Lĩnh Vực, nhưng lại không có ba cái kim bài miễn tử này.
Biết Cố Hề Lịch là chủ động báo danh, thái độ Lý Khả đối với cô nhiệt tình hơn nhiều, ít nhất mắt cũng chịu nâng lên nhìn cô.
Gạt người nhà báo danh?
Không cần hỏi, Lý Khả tự nhận cũng có thể đoán được hơn phân nửa thân thế của cô. Một vị đại tiểu thư tại mạt thế còn dưỡng đến kiều quý thế này người nhà làm sao yên tâm để cô báo danh tham gia 《 kế hoạch 》! Cô như con cừu non lọt vào bầy sói hai ba ngụm đã bị gặm đến cả cặn cũng không còn.
Lý Khả trịnh trọng nói: “Chúng ta có duyên ngồi chung một chiếc xe, cháu là người mới, chú đã thành công thông qua hai cái Vong Linh Lĩnh Vực, là tiền bối nên có vài tuyệt chiêu bảo mệnh muốn chỉ cho cháu đây. Thứ nhất, đừng xúc động; thứ hai, không được phạm sai lầm; thứ ba, không nên tham.”
Những tuyệt chiêu bảo mệnh này thoạt nghe có vẻ rất quan trọng, đều là cực kì chính xác, thế nhưng khi cẩn thận ngẫm lại, những dặn dò này hình như có nói cũng như không.
Cố Hề Lịch: “Chú Lý, cháu không hiểu.”
Lý Khả: “Cháu không cần hiểu, chỉ cần nhớ kỹ lời nói của chú là được. Đồng hồ cháu đeo bên tay trái là tài xế xe buýt cấp đi? Đó chính là dụng cụ dùng để livestream, chú kiến nghị cháu nên ẩn đi. Còn việc muốn mở livestream hay không thì tùy cháu. ”
Cố Hề Lịch sờ sờ đồng hồ. Chiếc đồng hồ điện tử này thiết kế vô cùng đơn giản, tổng cộng chỉ có hai nút bấm. Nút màu xanh lá là nút che giấu, ấn vào nút này có thể lựa chọn ẩn đi đồng hồ hay không, nút màu đỏ có thể mở livestream. Cô ấn vào cả hai nút, Lý Khả ở bên cạnh nhìn, ánh mắt lóe lóe, nhưng cuối cùng không nói gì, thái độ đối với Cố Hề Lịch càng thân thiện hơn.
Nơi này chỉ có một con đường, đi về phía trước.
Lý Khả đốt một điếu thuốc, Cố Hề Lịch phát hiện ông ta ra sức hút lấy hút để, như thể để giải toả bớt nỗi lo lắng khi sắp tiến vào Vong Linh Lĩnh Vực. Thực mau, điếu thuốc đã cháy hết, Lý Khả bật lửa đốt tiếp điếu thứ hai, khiến Cố Hề Lịch bị khói hun sặc đến ho khan.
Lý Khả cười nhạo: “Tiểu Cố à! Cháu thoạt nhìn thật không giống như người đang sống tại ‘ mạt thế ’.”
Cố Hề Lịch hơi lộ ra vẻ không vui, thoáng dịch ra xa.
Không biết có phải Lý Khả muốn giữ mối quan hệ tốt với cô hay không, thấy chuyển biến thì ngừng, ông ta vứt điếu thuốc trong tay đi, nhưng cũng không kéo lại gần khoảng cách giữa hai người.
Đã tới cửa vào.
Ở cửa đứng mười người, có nam có nữ, hiển nhiên chờ đã lâu. Hai người bọn họ vừa tới liền lập tức trở thành tiêu điểm.
Lý Khả nghiêng đầu liếc mắt nhìn Cố Hề Lịch hạ giọng dặn dò : "Chốc nữa đi theo chú.”
Cố Hề Lịch gật gật đầu, theo bước chân của cô giày da ma sát trên sàn nhà trơn bóng phát ra tiếng cộp cộp. Trong tiếng ma sát vang vọng ấy, cửa “Cạch” một tiếng mở ra, đám người đứng chờ ở cửa trước sau tiến vào.
Một mảnh tối đen, duỗi tay không thấy ngón.
Cố Hề Lịch có thể xác định cô là người cuối cùng vào cửa. Sau khi cô bước vào, cổng sân ga liền đóng lại. Mới vừa đi hai bước, cô liền nhíu mày, có thứ gì đó đυ.ng nhẹ vào cô. Chỗ bị đυ.ng vào ở phía sau eo, cô duỗi tay sờ thử, nơi đó có cảm giác nhớp nháp.
Trong bóng tối, vẻ hồn nhiên không rành thế sự trong mắt cô đã được rút đi.
Thực mau, bóng tối bị ánh sáng xua tan, trong phòng có mấy giá cắm nến, đồng thời được châm lên. Căn phòng này thoạt nhìn như là một phòng chứa đồ, đủ loại dụng cụ bị bày bừa ngổn ngang. Chính giữa đặt một cái bàn hỏng trông không hợp với nơi này, trên bàn là một lư hương ngã chỏng chơ, tro tàn vương vãi khắp nơi.
Căn phòng chỉ có một cánh cửa đang khép hờ.
Nương theo ánh nến mờ ảo Cố Hề Lịch quay đầu lại, đằng sau cô là một cái kệ, trên đó là một cái khung ảnh úp ngược. Cô lia một xuống thì chợt nhìn thấy một dấu tay màu đen ở phía sau eo mình, xuất hiện trên chiếc váy xanh có vẻ vô cùng đột ngột. Cố Hề Lịch nhấc khung ảnh lên, bên trong nguyên bản hẳn là có ảnh chụp, nhưng đã bị ai đó xé đi, chỉ còn lưu lại vài vết keo mờ loang lổ.
Lý Khả: “Tiểu Cố, không có việc gì chứ?”
Cố Hề Lịch: “…… Cháu hình như bị thứ gì đó sờ soạng.”
Đại tiểu thư đang phát run đây mà, Lý Khả thầm cười nhạo trong lòng. Thay vì tới gần cô, ông ta bảo cô xoay người lại, khi nhìn thấy dấu bàn tay màu đen kia, ông ta cũng không có ý đυ.ng vào, ngược lại cách xa cô hơn, miệng trấn an: “Không phải sợ, cháu là bị vong linh tập kích.”
Đây căn bản không phải an ủi, mà là đe dọa.
Dưới ánh nến, sắc mặt Cố Hề Lịch có vẻ phi thường tái nhợt, cô cứng đờ vỗ vỗ dấu tay màu đen trên quần áo như muốnvỗ rớt nó đi, nhưng vô dụng. Ngay lúc cô hoảng sợ bất an, một cánh tay cơ bắp đầy hình xăm đã đẩy cánh cửa khép hờ ở bên trái cô ra, đi thăm dò tình huống bên ngoài, Cố Hề Lịch thừa dịp này nhìn lên kệ, phát hiện bên hông kệ có treo một cái móc, trên cái móc là một chiếc chìa khóa.
“A a a!”
Tiếng hét bất ngờ khiến những du khách trong phòng tê dại cả da đầu, người đàn ông xăm tay cầm giá nến vội vàng quay trở về. Hắn đưa giá nến vào sát gã đàn ông đang ngồi xổm trên mặt đất kịch liệt thở dốc, xác định chung quanh không có gì dị thường, mới thấp giọng hỏi: “Hù chết lão tử rồi, mày la gì mà la?”
Gã đàn ông không ngừng run rẩy, ánh nến lafm gã hơi chút tìm về cảm giác an toàn. Thần sắc gã điên cuồng nói: “Có thứ gì đó vừa chộp lấy chân tôi ..."
Xung quanh cái gì cũng không có.
Tên đàn ông xăm tay trông thấy dấu tay màu đen trên mắt cá chân gã, thần sắc khẽ biến: “Câm miệng, la nữa lão tử lộng chết mày. ”
Tên đàn ông xăm tay trừng cặp mắt to như chuông đồng một đường đảo qua tất cả những người có mặt trong phòng : “Có chút việc cỏn con đã kêu la ỏm tỏi, đều đã tiến vào Vong Linh Lĩnh Vực rồi, chẳng lẽ không biết chỗ này có thứ gì sao? Tôi xem nơi này có không ít người mới, khuyên các người một câu đừng kéo chân sau, mạng là của mình.”
Mọi người đều tản ra, tránh xa gã đàn ông còn chưa đứng dậy nổi. Cố Hề Lịch nhìn gã một hồi, trên mặt lộ vẻ do dự, cuối cùng vẫn ngồi xổm xuống trước mặt gã: "Chào anh! ! Tôi tên Cố Hề Lịch, cũng là người mới. Ban nãy tôi cũng bị bị tập kích như anh, nhưng đến giờ vẫn không xảy ra chuyện gì, cho nên anh không phải sợ.”
Cố Hề Lịch để lộ dấu tay ở sau eo cô.
Rốt cuộc có người chịu để ý tới mình, gã cấp bách nói với Cố Hề Lịch: “Tôi là lần đầu tiên tiến vào Vong Linh Lĩnh Vực, tôi không biết gì hết, tôi không cố ý.”
“Không sao, gặp phải loại chuyện này sợ là bình thường, sẽ không có việc gì.”
Cố Hề Lịch an ủi nổi lên tác dụng, cô là người mới, cũng bị tập kích, hơn nữa không xảy ra chuyện gì. Gã đàn ông chậm rãi bình phục lại cảm xúc kích động, dần lấy lại cảm xúc.
Gã cảm kích nói: “Cảm ơn!”
Cố Hề Lịch cười cười với gã, rồi quay về bên cạnh Lý Khả.
Lý Khả mắt nhìn toàn bộ quá trình quá trình giao lưu của hai người: “Tiểu Cố, xen vào việc người khác không sống sót được trong Vong Linh Lĩnh Vực đâu.”
Cố Hề Lịch: “Chú Lý, thiên phú của cháu là lực tương tác, có thể ở thời khắc mấu chốt ổn định cảm xúc đồng đội. Chú xem bộ dáng này của cháu đi, phỏng chừng những chuyện khác đều làm không tốt, nếu ngay cả năng lực thiên phú cũng giấu đi không dùng, cháu còn có tác dụng gì nữa? "
Một kẻ không có giá trị, sẽ không được tôn trọng.
Lý Khả híp mắt, trong mắt lộ ra chút hâm mộ. Sau khi bị vong linh xâm lược, người trái đất sẽ xuất hiện một ít biến hóa mang chiều hướng tốt hơn. Người trái đất trước năm 22 tuổi có khả năng kích phát năng lực thiên phú. Nhóm người này tỉ lệ không cao, tỷ lệ gần như một phần một ngàn. Trước khi bùng phát sự kiện ăn mòn tăm tối, nếu đã quá 22 tuổi sẽ không thể nào kích phát thiên phú.
Người có được năng lực thiên phú xác thật có thể gia tăng khả năng sống sót trong Vong Linh Lĩnh Vực, ngay cả khi không phải là năng lực công kích, cũng có thể khiến người ta cực kỳ hâm mộ.
Lý Khả phát hiện ông ta đã xem thường Cố Hề Lịch, không chỉ vì cô có năng lực thiên phú, còn bởi vì cô không phải là một đóa hoa trắng nhỏ đung đưa trước gió. Tiểu cô nương này thoạt nhìn nhu nhu nhược nhược ,nhưng ở trong đám người mới tuyệt đối được xem như ưu tú, ít nhất lá gan cũng đủ lớn.
Lý Khả: “Năng lực này của cháu có hữu dụng với vong linh không?”
Cố Hề Lịch xấu hổ nói: “Cháu không biết, trước kia cháu chưa từng gặp qua vong linh…… Hơn nữa đây là năng lực bị động, cháu không có biện pháp khống chế.”
Lý Khả gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Cố Hề Lịch hỏi: "Giờ chúng ta phải làm gì?”
Lý Khả: “Tìm xem trong phòng có thể phát hiện manh mối gì không. Đừng chạm bậy bạ vào những thứ cảm thấy không có khả năng, bằng không có thể sẽ chọc giận vong linh.”
Tính cả hai người nhóm Cố Hề Lịch, tổng cộng có mười hai du khách vào cửa, hầu hết đều tìm kiếm manh mối trong phòng, còn lại một số ít theo gã đàn ông cơ bắp xăm tay rời khỏi phòng, đi thăm dò bên ngoài. Gã cơ bắp tên gọi Hoa Mông, những người đi theo sau gã có thể là những tay già đời đã qua cửa nhiều Vong Linh Lĩnh Vực, tài cao gan lớn.
Tên đàn ông cảm xúc hỏng bét ban nãy cũng tiến lại gần kệ, mặc dù hơn nửa ngày gã cũng không tìm thấy thứ gì.
Chiếc chìa khóa Cố Hề Lịch nhìn thấy kia rất nhanh đã bị phát hiện. Căn phòng chứa đầy những vật dụng linh tinh hàng ngày, vật duy nhất có thể xem như khác lạ chính là một sợi dây thừng dính máu nằm bên dưới kệ.
Lý Khả: “Đây có thể là đạo cụ quan trọng.”
Cố Hề Lịch: “Mặt trên có máu, cháu không dám lấy.”
Tuy rằng rất trấn định, nhưng dù sao vẫn là một tiểu cô nương. Lý Khả không nói gì, kéo dây thừng ra đưa cho những người khác trong phòng xem, cho tới bây giờ, ông ta cảm thấy cái cô người mới này thật sự đặc biệt bớt lo, thậm chí so với lần đầu ông ta tiến vào Vong Linh Lĩnh Vực còn khiến người ta thích hơn nhiều.
Lý Khả: “Chúng ta đi ra ngoài nhìn xem.”
“A a a ——”
Cố Hề Lịch sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, tim đập thình thịch. Tiếng thét chói tai lại một lần nữa phát ra từ cùng một người —— tên đàn ông vừa mới bị tập kích kia.
Gã ôm lấy dấu bàn tay đen ở mắt cá chân, trên mặt biểu tình thập phần dữ tợn. Dưới con mắt của mọi người, trên người gã toát ra khói trắng, mùi máu thịt thối nát tràn ngập khắp phòng.
Kịch liệt đau đớn khiến gã mất đi năng lực kêu cứu, cuối cùng ngay cả tiếng rêи ɾỉ cũng mỏng manh gần như không thể nghe thấy. Lúc này không có ai mắng gã, đối với người bên cạnh mà nói chỉ là vài phút, nhưng đối với đương sự lại là sự thống khổ kéo dài. Cuối cùng, gã hóa thành một bãi nước đặc.
Giờ phút này, tất cả mọi người chứng kiến một màn này đều thở phào nhẹ nhõm, cuộc tra tấn tàn khốc kéo dài cuối cùng cũng hạ màn.
Thời gian tiến vào Vong Linh Lĩnh Vực quá ngắn, người đầu tiên tử vong ngay cả tên họ còn chưa rõ, thứ duy nhất chứng minh sự tồn tại của gã chính là một bộ quần áo bị ngâm trong bãi nước đặc trên mặt đất.
Yên tĩnh.
Lý Khả dẫn đầu phục hồi tinh thần lại: “Ôi, thẻ hội viên VIP của kẻ may mắn đã hết hạn rồi.”
Câu bông đùa thế này hoàn toàn không thể hòa hoãn không khí. Hoa Mông trở về khiến nỗi sợ hãi đang tràn ngập trong phòng càng thêm bành trướng, gã bịt mũi, liếc mắt nhìn bộ quần áo trên mặt đất, đồng tử co rút lại: “Chúng ta phải nhanh rời đi thôi, các người có tìm thấy manh mối gì trong này không?”
Dù là chết đi chăng nữa thì cũng không ai muốn chết theo cách này. Mọi người tích cực phối hợp, đều đưa dây thừng cùng chìa khóa cho Hoa Mông nhìn, gã nhẹ nhàng thở ra: “Thật tốt quá, từ chỗ này đi ra ngoài là một cái hành lang thông thẳng tới thư phòng. Cửa bên ngoài bị khóa, Đây chắc là chìa khóa để mở cửa. "
Ban nãy trong phòng tiếng kêu thảm thiết lớn như vậy, đám người Hoa Mông ở bên ngoài khẳng định có thể nghe thấy, nhưng không ai quay về nhìn một cái. Đám người bên ngoài đại khái xác định đã an toàn mới trở về.
Lý Khả phát hiện Cố Hề Lịch cứng đờ, mỉm cười an ủi: "Đừng sợ, cháu là chủ động báo danh tham gia 《 kế hoạch 》, không giống gã, cháu có thể tránh được ba lần tử vong.”
Lý Khả vừa nói, Cố Hề Lịch liền biết ông ta có ý gì. Vào thời điểm ký tên vào《 kế hoạch 》, hợp đồng có nói, trong lĩnh vực đầu tiên, người mới có được hộ thuẫn có thể ngăn cản ba lần công kích của vong linh.
Có hai khả năng có thể tiến vào Vong Linh Lĩnh Vực, một chính là chủ động báo danh tham gia 《 kế hoạch 》, đây là cách tự phát, tổ chức quản lý 《 kế hoạch thoát khỏi địa cầu 》 nằm trong khu an toàn, người sinh hoạt trong khu này đều có thể báo danh. Loại thứ hai chính là trong lúc kích phát ăn mòn tăm tối, bị cuốn vào kẽ hở không những không tử vong mà còn may mắn bước lên xe buýt, đi theo xe buýt đến các trạm, bị bắt tiến vào Vong Linh Lĩnh Vực.
Nếu bạn chưa chuẩn bị tâm lý thì đó đơn giản là một thảm họa, cho chính bạn, và cho cả người đồng hành cùng bạn.
Đối mặt với cái chết, đối với những du khách mà nói là một kiểu tra tấn tâm lý.
Các vong linh thường gọi những người tiến vào Vong Linh Lĩnh Vực là du khách, đương nhiên đây chỉ là một xưng hô hài hước. Cố Hề Lịch hiểu rất rõ cái xưng hô này, bọn họ không phải tới du ngoạn tham quan, mà là tới để giao thức ăn, thức ăn chính là bọn họ.
Cho đến khi mọi người đều rời khỏi phòng chứa đồ, Cố Hề Lịch vẫn không khởi động hộ thuẫn trên người. Cùng bị tấn công bởi vong linh, dấu tay hiện vẫn còn lưu tại sau eo Cố Hề Lịch, nhưng cô lại không xảy ra chuyện gì.
Cố Hề Lịch rất rõ ràng, sau khi tiến vào lĩnh vực cô không làm chuyện gì khác người khác. Cô gặp phải vong linh tập kích, một người khác cũng bị tập kích, theo lý mà nói gã vẫn chưa kịp làm gì khiến vong linh tức giận, sau đó hai người đều không làm chuyện dư thừa, hiện tại một người bị tập kích đã tử vong, cô còn sống.
Nhất định là gã đã làm sai cái gì đó, mà cô thì không.
—— là tiếng hét, hay nói đúng hơn là âm thanh có đề-xi-ben cao.
Lúc đi ngang qua hành lang, tầm mắt Cố Hề Lịch vừa tiếp xúc với những bức vẽ quỷ dị trên vách tường đã vội dời đi ngay.
Lý Khả: “Sao thế?”
“Cháu cảm thấy bức vẽ này không đúng, những cặp mắt vặn vẹo đó giống như sống vậy, đang nhìn chằm chằm người xem.”
Lý Khả không phải lần đầu tiên tiến vào lĩnh vực, ông ta cảm thấy những bức vẽ này quỷ dị thì có quỷ dị, màu sắc khiến cho người ta đặc biệt cảm thấy không thoải mái, hơn nữa hiện tại tòa nhà toàn dựa vào ánh nến chiếu sáng, khi đi lại trên hành lang này đặc thấm người. Nhưng ông ta chỉ nghĩ đó là vì để phù hợp với bối cảnh khủng bố trong lĩnh vực, nên không để ý nhiều, lúc này mới phát hiện đám tranh vẽ vặn vẹo kia ẩn tàng những đôi mắt.
Nếu để ý kĩ, những đôi mắt trong tranh vẽ hoặc lớn hoặc nhỏ, không khó phát hiện. Khi đối diện với những cặp mắt kia, Lý Khả lông tơ đều dựng đứng, cảm giác như thể nhất cử nhất động của họ đều đang bị giám thị.
Hoa Mông: “Không phải bức tranh nào cũng cất giấu đôi mắt, bức gần thư phòng kia không có.”
Hiện tại không ai biết những bức tranh này tượng trưng cho điều gì , nhưng không ai cho rằng chúng chỉ là phông nền, cũng không ai nguyện ý tới gần những bức tranh treo dọc hai bên hành lang, chi sợ trong tranh bỗng thò tay ra bóp chết bọn họ. Bên trong Vong Linh Lĩnh Vực, dù có xảy ra chuyện gì cũng đều không kỳ quái. Đây là nhà của vong linh, căn bản không phải nơi con người nên tới.
Cuối hành lang là một thư phòng vô cùng lớn, trên cánh cửa gỗ màu đỏ thắm treo một ổ khóa bằng đồng, Hoa Mông dùng chìa khóa tìm thấy ở phòng chứa đồ thử thử, không mở được ổ. Dây thừng hiển nhiên không phải dùng ở chỗ này.
Có người hỏi: “Không thể phá cửa à?”
Hoa Mông cười khẩy: “Mày giỏi thì phá thử xem?!”
Người mới khôn ngoan đương nhiên không dám phá, mọi người đều cảm thấy phá ổ khóa tương đương đi tìm chết.
Lý Khả lên tiếng : “Lĩnh vực là có quy tắc, du khách cần phải tôn trọng quy tắc nơi này.”
Thấy Lý Khả thái độ hiền lành, có người vội hỏi: "Có thể nói cho chúng tôi biết quy tắc được không?"
Lý Khả: “Cái này nói không rõ, mọi người trải qua mấy cái lĩnh vực sẽ biết.”
Cái lĩnh vực này có thể qua được hay không còn chưa biết đâu! Lại là cái loại nghe như nói rất có đạo lý, kỳ thật cũng chả làm được cái mẹ gì, Cố Hề Lịch không để trong lòng, vẻ mặt không chút thay đổi.
Hoa Mông: “Cái gì cũng phải dựa vào người khác nói cho biết, các cậu không có mắt để nhìn, không có tai để nghe sao? Thấy cửa có khóa thì phải tìm chìa khóa, đây là quy tắc.”
Trong thư phòng này đám người Hoa Mông đã tìm một lần, hiện tại không còn manh mối nào khác chỉ có thể tìm kiếm lại lần nữa. Vì tỏ vẻ công bằng, mỗi người được phân một khu vực, Cố Hề Lịch được phân tới kệ sách bên trái, danh mục sách không có gì đặc biệt, sách cô cũng lật qua một lần, bên trong không kẹp tờ giấy nào, thậm chí đám sách này cho cô cảm giác chưa từng được chủ nhân lật xem, chỉ dùng để trang trí.
Chỗ duy nhất còn chưa tìm chính là ngăn tủ phía dưới kệ sách.
Cố Hề Lịch kéo ngăn tủ thứ nhất ra, trống không.
Kéo ngăn tủ thứ hai, bên trong ngồi xổm một cậu bé mặt mày trắng bệch, cặp mắt không có tròng nhìn trực diện vào Cố Hề Lịch như đang nhìn vào linh hồn cô. Cô mặt mày vô cảm, bình tĩnh giống như khi đối diện với ngăn tủ đầu tiên, đóng cửa tủ thứ hai lại.
Lý Khả quan tâm hỏi: “Tiểu Cố, có phát hiện gì không?”
Cố Hề Lịch ngữ khí như thường: “Không có phát hiện a.”
=…… =
Trong những năm gần đây "Phòng phát sóng trực tiếp ở trái đất” đều thuộc về ngành sản xuất số 1 trong đủ loại phát sóng trực tiếp tại vũ trụ Liên Bang. Là một hành tinh vừa mới được phát hiện, đối với trái đất vũ trụ Liên Bang có mức độ chú ý cao bất thường.
Sự trợ giúp của vũ trụ Liên Bang đối với trái đất đã thu hút sự chú ý của công chúng.
“Phòng phát sóng trực tiếp ở trái đất” đã nắm bắt cơ hội và được ra đời như thế. Chủ yếu là tìm kiếm chủ bá mang người dân liên bang lãnh hội cuộc sống sinh hoạt trên trái đất. Trên thực tế trái đất gần như đã bị phá hủy ăn mòn, cho dù nó từng là một tinh cầu rất xinh đẹp, nhưng hiện tại đã mất đi giá trị. Người dân tinh tế thích xem chính là chủ bá ở trong Vong Linh Lĩnh Vực gian nan cầu sinh, bọn họ sẵn sàng tiêu tiền cho thú vui này.
Một số người xem bị thu hút bởi những người nổi tiếng trong ngành, số khác lại thích xem người mới lọng cọng, còn một số nữa lại thích tìm kiếm kinh hỉ trên trang chủ phát sóng trực tiếp.
Chủ bá lần đầu tiên mở ra phát sóng trực tiếp sẽ được treo ở trang chủ mười phút, trong nghề xưng là quải hồng. Dưới thể chế Liên Bang có mấy ngàn cái tinh khu, số lượng dân cư khổng lồ, trang đầu mở ra phát sóng trực tiếp liền sẽ xuất hiện ở giao diện chính, có thể tưởng tượng treo ở trang chủ mười phút có thể hấp dẫn bao nhiêu lưu lượng truy cập? Đây là cơ hội tốt nhất cho các chủ bá mới thể hiện, có thể nói có thể hot hay không liền dựa vào mười phút này.
Tối Cường Thực Vật Đại Chủy Hoa đổ bộ phòng phát sóng trực tiếp trái đất, tùy ý click mở cửa sổ treo ở trên cùng của trang chủ. Hắn là người dùng VIP cấp cao trong phòng phát sóng trực tiếp trên trái đất, có sở thích sưu tầm người mới, hôm nay click mở cửa sổ trống này hoàn toàn là do quá nhàm chán.
Tối Cường Thực Vật Đại Chủy Hoa: 【…… Chỗ này quả nhiên thật vắng vẻ, Ồ?! Chủ bá không phải đồ ngốc chứ?! Mới xuống xe đã mở livestream. Ôi đệt, mười phút hoàng kim liền cứ như vậy lãng phí! 】
Người mới đưa tin: 【 ma mới đưa tin, chủ bá thực đáng yêu a ~】
Tối Cường Thực Vật Đại Chủy Hoa sắp đóng giao diện lại, cảm thấy xem chủ bá ngốc bức thật lãng phí thời gian. Hiện tại nhìn đến tiểu ma mới, lưu lại thuần túy là vì đùa giỡn.
Tối Cường Thực Vật Đại Chủy Hoa: 【 đã lâu không thấy được loại ngốc bạch ngọt như thế này, mới đến trạm liền mở livestream. Người thông minh nên mở livestream sau khi tiến vào lĩnh vực, một khi livestream được mở ra chính là mạo hiểm hình ảnh mới có thể hấp dẫn lưu lượng. Hiện tại chủ bá nhiều như vậy, phải biết cách thu hút sự chú ý ngay từ đầu mới có thể hot a, ai kiên nhẫn nghe mấy người tám nhảm vô nghĩa chứ. 】
Lúc này [ Phòng phát sóng trực tiếp của Cố Hề Lịch ] vừa mới treo lên trang chủ, người vào xem còn rất ít. Đoạn chat của Tối Cường Thực Vật Đại Chủy Hoa chiếm cứ nửa cái màn hình, quan điểm này vẫn là có người phụ họa.
Tối Cường Thực Vật Đại Chủy Hoa: 【 dạy cô làm bé ngoan nè, dù cô có thể đánh giỏi thế nào đi nữa, khi tiến vào Vong Linh Lĩnh Vực cũng chỉ như cái bình hoa, choang một tiếng liền nát, chết thê thảm đến mức cô phải hoài nghi nhân sinh. Nhìn xem, đối với người xa lạ không hề phòng bị, bị dỗ đến ngu người, ta cược chủ bá này ở trong lĩnh vực chỉ được một ngày. 】
Chiến thần: 【 Cược gì? 】
Một hàng chữ kim quang lấp lánh lơ lửng trên màn hình. Số lượng người xem trong phòng livestream không thể thống kê, nhưng có được chữ vàng tổng số tuyệt không quá một trăm, không cùng một cấp bậc với thành viên VIP. Dự cảm phía sau chữ hoàng kim này là một nhân vật không phú cũng quý, Tối Cường Thực Vật Đại Chủy Hoa nhất thời không dám tranh luận, liền thấy một hàng chữ vàng khác xuất hiện trên màn hình.
Chiến thần: 【 hiện tại SB mở phòng livestream đều không xem qua thông tin cơ bản của chủ bá sao? 】
Bình hoa nữ chủ bá cái gì ?
Tới khôi hài sao?
Tối Cường Thực Vật Đại Chủy Hoa tay run lên, mở ra giao diện thông tin cơ bản của chủ bá, vừa thấy liền trợn tròn mắt.
Họ tên: Cố Hề Lịch *
Tuổi: 20 tuổi *
Thiên phú: Nói dối *
Giới thiệu thiên phú: Cô là một kẻ lừa đảo, trong miệng không có một câu nói thật *
Ghi chú bằng chữ đỏ: Do năng lực đặc thù của chủ bá, hạng mục đại biểu số liệu đánh dấu * không nhất định là đúng.
“Bốp”
Tối Cường Thực Vật Đại Chủy Hoa giống như bị ăn một cái tát, mặt mày đau nhức. Tung hoành phòng phát sóng trực tiếp trái đất nhiều năm như vậy, hắn vẫn chưa thấy qua tư liệu kì lạ thế này, chủ bá này có độc đi!