Hôm sau.Quách Đạm thức dậy thật sớm, chuẩn bị đi Kim Ngọc lâu đàm phán, nhưng vừa mới ra khỏi tiểu viện của mình, liền gặp phải quản gia Khấu Nghĩa."Cô gia, ngài đây là muốn đi đâu?"
Khấu Nghĩa dò hỏi.
"Đi Kim Ngọc lâu đàm luận mua bán a!" Quách Đạm cười ha hả nói.
Khấu Nghĩa vội vàng nhắc nhở: "Cô gia, ngài không phải đàm luận mua bán, ngài chỉ là đi học tập kinh nghiệm."
Ha ha, tên quản gia này thật đúng là chuyên nghiệp, là một quản gia tốt. Quách Đạm cho max điểm đối với tố chất nghề nghiệp của Khấu Nghĩa, hơn nữa xét thấy hành động lúc trước của Quách Đạm, hắn cũng có thể lý giải loại lo lắng này của Khấu Nghĩa, cười gật đầu nói: "Đúng đúng đúng, ta chỉ là đi học tập."
Khấu Nghĩa lại nói: "Nhưng lúc này còn sớm nha!"
Quách Đạm nói: "Ta mấy ngày nay ở nhà buồn bực, muốn thuận tiện ra ngoài đi dạo một chút."
Khấu Nghĩa a một tiếng, lại có chút không yên lòng nói: "Cô gia, đến lúc đó ngài. . . ."
"Ta biết, nghe nhiều nói ít."
Quách Đạm mang theo ánh mắt "ta biết" vỗ vỗ bờ vai Quách Nghĩa, sau đó đi tới đại môn.
Khấu Nghĩa không hiểu lắm ánh mắt và cái vỗ vai này, chờ gã lấy lại tinh thần, Quách Đạm đã ra đến cửa.
Dinh thự của cái Khấu gia này là tại khu vực phồn hoa nhất thành Nam, ra đến đại môn, đi qua hai cái hẻm nhỏ, Quách Đạm liền tới khu phố vô cùng náo nhiệt, mặc dù bây giờ còn sớm, nhưng lúc này trên đường đã là ngựa xe như nước, cửa hàng, lầu các hai bên đường nối tiếp nhau san sát, nhìn qua thật giống thời kỳ thịnh thế, nhưng nhìn từ tiến trình lịch sử, bây giờ đã là ở thời kỳ cuối của Minh triều.
Quách Đạm đối với lịch sử cũng không phải cảm thấy quá hứng thú, hắn trước kia chỉ có hứng thú nồng hậu với tiền tài, nhưng hắn cũng đọc qua sách lịch sử, vẫn có chút hiểu biết, vì lẽ đó hắn càng cảm thấy mới lạ, hắn vô cùng muốn biết các vị tổ tiên sinh hoạt như thế nào, tâm tính hắn lúc này không phải là đi hành nghề, mà giống như là đến du lịch hơn.
Kết quả làm hắn cảm thấy có chút kinh ngạc, bởi vì hắn phát hiện thương nghiệp Minh triều vô cùng phát đạt, trong chợ cái gì cũng có bán, mặc dù chưa nói tới cái gì chủ nghĩa tư bản, nhưng kinh tế hàng hoá xem như đã rất phát đạt rồi.
Đi dạo nửa ngày, Quách Đạm thấy thời gian cũng xê xích không nhiều, lúc này mới đi về hướng Kim Ngọc lâu.
Đi hết thời gian đốt một nén hương, hắn đi vào một tòa lầu cao ba tầng, vô cùng khí phái ở phía trước.
"Là nơi này."
Quách Đạm ngẩng đầu nhìn tấm biển treo trên mái hiên ở lầu hai, trên đó viết ba chữ to Kim Ngọc Lâu.
Mà đằng sau Kim Ngọc lâu thì là một mảnh xanh um tươi tốt, đủ loại hoa cỏ, cây cối, hòn non bộ san sát nhau, nghe nói ở giữa còn có một cái hồ nhân tạo, càng lộ ra cảnh sắc mê người giữa phố xá sầm uất này, đúng là rất hiếm lạ.
Lúc đang chuẩn bị đi vào, thì có một tiểu ăn mày 12~13 tuổi đột nhiên chạy tới, giơ cái chén bể: "Đại ca ca, bố thí một chút đi, đệ đã một ngày không có ăn cơm."
"À, ngươi chờ một lát."
Quách Đạm nhanh chóng từ trong túi tiền lấy ra hai miếng bạc ném vào trong chén.
Bạc? Tiểu ăn mày lập tức mở to con mắt, dường như không thể tin được.
Quách Đạm cũng không có để ý nó, đây chỉ là quen tay mà thôi, trước kia nếu có ăn mày chủ động xin tiền hắn, hắn đều sẽ cho một chút, bởi vì hắn cảm thấy chút tiền lẻ ấy tiêu cho đứa nhỏ ăn mày, sẽ càng thêm có giá trị, bằng không, cũng chỉ tiện nghi những tiệm giặt quần áo kia, vì hắn rất hay quên tiền lẻ trong túi. Cho tiền xong hắn lại trực tiếp cất bước về phía Kim Ngọc lâu, thế nhưng vừa đi hai bước, hắn đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn lại, thấy tiểu ăn mày kia đang ngẩn người tại chỗ, ánh mắt đột nhiên lấp lóe mấy cái, tựa hồ đang suy tư điều gì.
Mà tiểu ăn mày kia đột nhiên cũng chú ý tới Quách Đạm đang nhìn chính mình, vội vàng chạy tới, hỏi: "Đại ca ca, huynh có phải cho nhiều quá không?"
"Cái này thì không có." Quách Đạm xấu hổ cười một tiếng, lại hỏi: "Lúc nãy ngươi có nói đã một ngày không ăn cơm?"
Tiểu ăn mày gật gật đầu.
Quách Đạm nói: "Vậy ngươi ra đằng sau chờ, đợi lát nữa ta cầm chút đồ ăn cho ngươi."
"Thật sao?"
Tiểu ăn mày kích động nói.
"Chờ nhé."
Nói xong, Quách Đạm liền cất bước vào Kim Ngọc lâu.
"Khách quan, mời vào bên trong."
Trước cửa có một thiếu niên tuấn tú, thấy Quách Đạm đến, vội vàng nghênh đón.
Vừa rồi lúc Quách Đạm quan sát liền đã biết, phía trước mấy tửu lâu lớn đều có một nam tử khá đẹp trai đứng ở trước cửa tiếp khách.
"Cô gia Khấu gia?"
Chưởng quỹ tửu lâu thấy Quách Đạm, không khỏi hơi kinh ngạc, nói: "Quách đồng sinh, ngươi tựa hồ đến sớm một chút, đông chủ chúng ta. . . ."
Tên Quách Đạm này không có thi đậu tú tài, nhưng hắn đã thi qua đồng thí, chính là lấy được tư cách đi thi tú tài, loại người này đều được gọi là đồng sinh, thế nhưng rất ít người đi xưng hô người khác là đồng sinh, bởi vì thế này có chút thấp kém, vì lẽ đó, ngoại nhân dù xưng hô hắn là nữ tế Khấu gia, hay là Quách đồng sinh, thì đều là đang châm chọc.
Quách Đạm đi tới trước quầy, cắt lời gã: "Ta không phải là nhớ thương thức ăn ngon của Kim Ngọc lâu các ngươi, cho nên mới tới sớm một bước sao, ngươi trước mang lên cho ta mấy món ăn chiêu bài, ta lúc này ngay cả điểm tâm còn chưa có ăn."
Chưởng quỹ kia nghe xong, cũng không có nhiều lời, lập tức gọi một người phục vụ đem rượu tới.
Người phục vụ kia đưa Quách Đạm lên lầu hai, bởi vì thời gian còn sớm, vì vậy trong tửu lâu không có mấy khách nhân, Quách Đạm chọn một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống, thừa dịp chờ thức ăn mang lên, đưa mắt đánh giá sự trang hoàng bên trong.
Kim Ngọc lâu cho Quách Đạm một cảm giác không giống như tửu lâu thuần túy, mà càng giống như một loại hội sở, bởi vì trong đó tựa hồ bao hàm một loại chủ đề, bàn ăn trong này cũng không phải trưng bày chỉnh tề, mà là tinh tế xen lẫn vào nhau, khắp nơi có thể thấy được văn án, bàn đánh đàn, văn phòng tứ bảo, hơn nữa không quản là trên vách tường, hay là trên cột trụ, xà nhà, đều tràn ngập thi từ, văn chương.
Cảm giác như nghệ thuật đập vào mặt.
.
Quách Đạm có chút tán thưởng gật gật đầu, chỉ cảm thấy Kim Ngọc lâu có thể có quy mô này, tuyệt không phải chỉ dựa vào những bàng môn tả đạo.
Rất nhanh, ba món ăn liền lên, một món ngỗng nướng, một món măng, còn có một canh khoai củ.
Đồ ăn đều phi thường tinh xảo, phải biết Quách Đạm trước đó thế nhưng không có gọi chính xác món ăn, nhưng bọn họ cũng vẫn dụng tâm chọn món, bởi vậy có thể thấy được, Kim Ngọc lâu thật sự là có chỗ độc đáo của nó, có cách làm của chính mình.
Quách Đạm thật ra đã ăn xong điểm tâm, hắn phần lớn chỉ là đang thưởng thức, cảm thấy những đồ ăn này mặc dù phi thường tinh xảo, nhưng hương vị cũng không có chói mắt, hay là dư vị vô tận, chỉ có thể nói là trung quy trung củ.
Chợt nghe trên lầu truyền tới một tràn tiếng cười cởi mở, sau đó liền thấy một nam nhân trung niên khoảng 40 tuổi, sống lưng thẳng tắp, mắt sáng như đuốc đang cùng một công tử tuấn lãng bất phàm, phong độ nhẹ nhàng, hơi lớn tuổi hơn một chút so với Quách Đạm đi tới.
Hai người này chính là đông chủ Kim Ngọc lâu Chu Phong cùng Liễu gia Đại công tử Liễu Thừa Biến.
Chưởng quỹ vừa rồi kia thì đi theo phía sau bọn họ, lên đến lầu hai, hắn liền hướng đưa tay chỉ hướng Quách Đạm.
Liễu Thừa Biến nhìn thấy Quách Đạm, trong mắt lóe lên một tia thất vọng, tên Chu Phong kia chỉ là thoáng gật đầu, sau đó liền cùng Liễu Thừa Biến đi đến lầu ba, có thể thấy được Quách Đạm bị người xem thường cỡ nào.
Mà chưởng quỹ kia thì đi tới bên cạnh bàn Quách Đạm, nói: "Quách đồng sinh, lão gia nhà ta mời ngươi đi lên."
"Thế nhưng ta còn chưa ăn đã nghiện nha!"
Quách Đạm ra vẻ buồn rầu nói.
Chưởng quỹ kia thật sự buồn bực, ngươi là đến đàm luận mua bán, hay là tới ăn cơm, bất quá xét thấy thanh danh bên ngoài của Quách Đạm, y cũng không có cảm thấy gì quá lạ, chỉ nói: "Đợi chút nữa bàn xong, lão gia nhà ta chắc chắn sẽ mở tiệc chiêu đãi công tử."
Cũng không nhất định nha. Quách Đạm ra vẻ do dự một chút, mới nói: "Như vậy đi, ngươi đem mấy món ăn này bọc lại cho ta, ta mang về ăn, khỏi phải lãng phí."
Chưởng quỹ kia chỉ biết câm nín, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng.
Quách Đạm lúc này mới cùng gã đi lên lầu ba.
Lầu ba này có trần cao hơn, không có ghế, chỉ có đệm, xếp thành một vòng, ở giữa để trống, trong không khí còn tràn ngập một mùi thơm nhàn nhạt, chắc hẳn bình thường đều có ca kỹ tới đây biểu diễn trợ hứng, những văn nhân tao nhã kia cũng không thể uống mà không có mấy cô nàng.
"Chu viên ngoại, Liễu huynh."
Quách Đạm đâu ra đấy chắp tay thi lễ với hai người.
Liễu Thừa Biến cũng đứng dậy, chắp tay nói: "Quách hiền đệ, từ khi chia tay đến giờ vẫn khỏe chứ."
Chu Phong lại duỗi tay nói: "Quách đồng sinh mời ngồi."
Trong ấn tượng của Quách Đạm, gã Liễu Thừa Biến này mặt ngoài đối với hắn vẫn tương đối tôn trọng, vẫn luôn là xưng hô hắn là hiền đệ. Nhưng Quách Đạm biết rõ, kỳ thật Liễu Thừa Biến là xem thường hắn, chỉ là hai người không có thể hiện ngoài mặt.
Sau khi Quách Đạm ngồi xuống, Chu Phong liền nói: "Hai vị hẳn là rõ ràng, hôm nay ta mời các ngươi đến đây là vì chuyện gì, vậy ta liền đi thẳng vào vấn đề, các ngươi có biện pháp gì giúp ta mua Trần lâu không?"
Liễu Thừa Biến mỉm cười với Quách Đạm, nói: "Không biết Quách hiền đệ có ý nghĩ gì?"
Ý nghĩ của ta chính là kiếm một đứa làm chân chạy như người. Quách Đạm ra vẻ lúng túng nói: "Liễu huynh nói trước đi."
Liễu Thừa Biến cười nói: "Ngu huynh vừa rồi đã nói với viên ngoại một ít ý tưởng của Liễu gia chúng ta, vì thế hiền đệ cứ nói đi đừng ngại."
Chu Phong gật gật đầu, nhìn về phía Quách Đạm.
Không phải chứ, ngay cả cơ hội học tập cũng không cho ta sao? Ngươi thế này không phải là cố tình muốn chọc giận chết nhạc phụ ta à. Quách Đạm mặt lộ vẻ phiền muộn.
Liễu Thừa Biến hỏi: "Hiền đệ hẳn là có việc gì khó nói?"
Quách Đạm thẳng thắn nói ra: "Không dối gạt Liễu huynh, nhạc phụ đại nhân từng dặn dò ta mấy lần, bảo ta tới đây cần nghe nhiều nói ít, thậm chí không cần nói gì."
Chu Phong, Liễu Thừa Biến nghe xong, lập tức hiểu được.
Liễu Thừa Biến hơi lộ vẻ đắc ý, Khấu Thủ Tín bảo tên này không nói lời nào, hiển nhiên là không có ý định cạnh tranh cùng Liễu gia bọn họ.
Chu Phong lại hừ một tiếng: "Khấu gia các ngươi thật đúng là xem thường Chu mỗ a!"
Quách Đạm ra vẻ nghe không hiểu, ngơ ngác nhìn qua Chu Phong.
Chu Phong phất phất tay nói: "Nếu ngươi đã không có lời nào để nói, vậy ngươi đi về trước đi."
"Được."
Quách Đạm lập tức đứng dậy, chắp tay thi lễ, nói: "Vãn bối cáo từ. Liễu huynh, ngu đệ cáo từ."
Trước kia Quách Đạm chính là như thế, phi thường khô khan, người ta để hắn đi, hắn liền đi thật, với tư cách là người đọc sách, làm như vậy kỳ thực cũng không sai, người đọc sách cũng nên có chút ngạo khí, nhưng làm một thương nhân, da mặt nhất định phải dày, làm sao cũng phải tranh thủ một cái trước mặt khách nhân, mặt mũi thế nhưng là không được trích phần trăm.
"Hiền đệ đi thong thả." Liễu Thừa Biến cũng đứng dậy, chắp tay thi lễ, đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, không biết đệ muội gần đây khỏe không?"
"Nội tử rất tốt!" Quách Đạm gật gật đầu, "Liễu huynh có việc muốn tìm nội tử sao? Nếu như có, ta có thể giúp ngươi hẹn."
"Hả?"
Liễu Thừa Biến lập tức một mặt kinh ngạc.
Chu Phong thật sự không nhịn được, cười phá lên.
Liễu Thừa Biến xấu hổ nhìn Chu Phong, khuôn mặt anh tuấn đỏ cả lên, liên tục xua tay nói: "Không không không, ta chỉ là tùy tiện hỏi một chút mà thôi."
"Ừm."
Quách Đạm gật gật đầu, trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười, cho da mặt ngươi dày này, còn dám nhớ thương góc tường nhà ta, cẩn thận ta phản đòn đội nón xanh cho ngươi.