Năm Triển Chiêu mười hai tuổi, lần đầu tiên nhận được quà sinh nhật từ bạn học.
Đinh Triệu Huệ tặng cho cậu một quả cầu pha lê nho nhỏ, bên trong là những bông hoa tuyết trắng muốt xoay tròn.
Nó vốn nên là một món đồ mà các cô bé yêu thích không rời tay, nhưng lại là món quà chân thực đầu tiên cậu nhận được.
Bạch Ngọc Đường lên lầu thì nhìn thấy, Triển Chiêu đứng trước cửa phòng, lòng bàn tay nâng quả cầu pha lê kia, buông mắt cười dịu dàng.
Trên quả cầu pha lê buộc một tấm thiệp nhỏ, mặt trên có mấy chữ viết nguệch ngoạc của Đinh Triệu Huệ, rõ ràng non nớt nhưng chan chứa nhiệt tình.
Sinh nhật vui vẻ, Triển Chiêu.
Bạch Ngọc Đường trong lòng không hiểu sao lại phát hỏa, có lẽ là không ưa đường cong mờ nhạt nơi khóe miệng người kia, nhưng quan trọng hơn là nụ cười này không dành cho mình. Hắn mười một tuổi, dĩ nhiên cho rằng người trước mắt này hết thảy đều phải thuộc về chính mình, từ năm bốn tuổi hắn nhường cửa đã chính là như vậy.
Hắn lẫm lẫm liệt liệt đi tới, làm bộ lơ đãng đưa tay cầm lấy quả cầu kia, “Bạn cùng lớp tặng à?”
Nhẹ buông tay, quả cầu pha lê rơi “Xoảng” xuống mặt đất, trong khoảnh khắc vỡ tan. Hắn không hề có thành ý gãi đầu cười, “Ôi, vỡ rồi, thật ngại quá.”
Triển Chiêu ngẩng đầu lên nhìn hắn, lẳng lặng, không có động tác gì, trong ánh mắt cũng không có chút xúc cảm nào, chỉ là tựa hồ bị một tầng hơi nước mỏng manh che kín.
Dường như mỗi một lần biểu hiện của cậu đều nằm ngoài dự đoán của Bạch Ngọc Đường, khiến cho hắn đoán không ra, đoán không nổi, như phát điên lên muốn tìm hiểu
cậu. Bạch Ngọc Đường muốn biết, mãi mãi đều mãnh liệt muốn biết.
Triển Chiêu nhìn hắn rất lâu, mới nhàn nhạt mở miệng.
“Bạch Ngọc Đường, kỳ thực cậu vẫn không hiểu được cái gì gọi là quý trọng.”
“Cũng phải, người như cậu, làm sao mà hiểu được.”
“Tôi vẫn cho rằng cậu chỉ là một kẻ bướng bỉnh, đến bây giờ mới phát hiện ra tôi đã sai rồi.”
“Cậu rõ ràng chưa từng đánh mất thứ gì, mới không thèm để tâm như vậy, tất cả những người khác, đối với cậu mà nói đều không có ý nghĩa gì, đúng không?”
Giọng nói của cậu không hề gợn sóng, nhưng từng câu từng chữ tựa như lưỡi dao sắc nhọn đâm vào lòng Bạch Ngọc Đường, tựa như có một bàn tay, chặn cổ họng hắn lại, hắn liều mạng giãy dụa nhưng vẫn không thể thở nổi.
Triển Chiêu nhìn sâu vào mắt hắn, ngồi xuống nghiêm túc cẩn thận thu thập những mảnh vỡ của quả cầu pha lê, kể cả tấm thiệp đáng thương kia, nắm trong lòng bàn tay, xoay người vào phòng, cũng chẳng liếc hắn một cái.
Bạch Ngọc Đường có chút ngốc đứng ngoài phòng, trơ mắt nhìn cửa phòng chậm rãi khép lại trước mặt mình, không chút lưu tình.
Kỳ thực vốn là bản thân mình sai, đúng không?
Hắn cúi đầu nhìn vệt nước mờ mờ dưới chân, nắm đấm không tự chủ được siết chặt.
Nếu cậu còn cho rằng tôi là đứa trẻ ngang bướng, liệu đứa trẻ đó có cơ hội bù đắp lỗi lầm của chính mình không?
Tối hôm ấy, sau khi Triển Chiêu trở về nhà phát hiện ra trên bàn học của mình có một quả cầu pha lê nho nhỏ, giống quả cầu Đinh Triệu Huệ tặng mình như đúc. Quả cầu chặn lên một tờ giấy, trên đó có chữ viết rồng bay phượng múa của Bạch Ngọc Đường.
Xin lỗi.
Triển Chiêu sâu sắc thán một tiếng.
Cuối cùng quả cầu pha lê kia bị bỏ vào trong góc, ở chung với một ít vật dụng linh tinh không quá quan trọng, mãi đến tận khi phủ đầy một lớp bụi, cũng chẳng có ai phủi đi, như một trang ký ức bị thất lạc, chỉ có thể đợi đến rất nhiều năm sau khi vô tình được động tới, trong phút chốc, hoa nở hoa tàn, mây tụ mây tan.
Bọn họ bình yên vượt qua tiểu học, ngày tốt nghiệp lớp sáu, trong lớp náo nhiệt đến kỳ cục, bởi vì tốt nghiệp rất hưng phấn, đám trẻ thậm chí còn tổ chức một buổi lễ liên hoan nho nhỏ.
Thầy giáo bọn họ tính tình trẻ con, bất đắc dĩ bị lôi kéo vào, cùng nháo loạn.
Đây vốn dĩ không liên quan đến chuyện của Triển Chiêu. Nhưng vì cậu là lớp trưởng, bất đắc dĩ bị yêu cầu hát một bài.
Cậu đứng giữa đám người, đỏ mặt vì quẫn bách, nhưng lại không cưỡng được mọi người, không thể làm gì khác hơn là đứng lên bục giảng nhẹ giọng cất tiếng hát.
Giọng hát non nớt còn mang theo chút ngây ngô của thiếu niên, cậu ngại ngùng nở nụ cười, đón nhận tràng vỗ tay như sóng biển.
Trong lúc ngẩn ngơ, cậu nhìn thấy tên nhóc mặc áo trắng, lẳng lặng đứng trong đám người, vẻ mặt lạnh lùng mà xa cách, nhưng vì cách nhau hơi xa, bị chen lấn giữa đám người mà không thấy rõ vẻ mặt.
Triển Chiêu híp mắt lại, trong lòng đột nhiên dâng lên một khát vọng, cậu mơ mơ hồ hồ nghĩ, không biết hắn có đang nghe hay không.
Tôi hát bài hát đó, cậu có còn nhớ không?
Bởi vì hai người đều là học sinh hạng nhất hạng nhì ở trường, nên không chút ngạc nhiên nào cùng thi đỗ vào trường sơ trung trọng điểm, lại không chút ngạc nhiên nào học chung một lớp. Nếu là những người khác, lẽ ra phải càng thân thiết mới đúng, thế nhưng bọn họ lúc đó còn ít lời với nhau hơn, mỗi một lần chạm mặt đều lộ vẻ xa cách.
Đinh Triệu Huệ đến một trường cao trung khác, lúc tạm biệt thì cười híp mắt nhìn cậu phất tay, nói: “Em gái tôi cũng thi đậu trường sơ trung đấy, sau này lớp trưởng phải thay tôi chăm sóc tốt cho nó nha!”
“Nhớ đấy, em gái tôi tên là Đinh Nguyệt Hoa —– Đinh Nguyệt Hoa!”
Cậu ta
cười lanh lảnh rồi xoay người ở giữa giao lộ, ánh tà dương kéo lê chiếc bóng đổ trên mặt đất ra thật dài thật dài.
Bốn người anh của Bạch Ngọc Đường cũng không thể theo chân cậu Năm của bọn họ, Triển Chiêu không biết bọn họ đi đến đâu, điều duy nhất cậu biết chính là Bạch Ngọc Đường tiễn họ xong, trở về giam mình trong phòng, ngay cả cơm tối cũng không ăn.
Đại khái là thật sự không nỡ đi.
Triển Chiêu nghĩ thế, có chút đố kị nho nhỏ, vì sao mình và cậu ta, lại không có tình cảm như vậy?
Đại khái mình đúng là một con mèo ngốc không hiểu phong tình như hắn nói đi.
Mèo ngốc, Mèo thối, Mèo ba chân, Mèo trụi đuôi, Mèo con, Triển Tiểu Miêu.
Đấy là những biệt hiệu mà người kia đặt cho mình, thay phiên gọi, nhưng tất cả đều không thoát được một chữ, mèo.
Kỳ thực Triển Chiêu cảm thấy, mình vẫn thích hắn gọi mình là Mèo con, có một loại thân mật không nói rõ được, nhưng vẻ mặt lạnh lùng của hắn dường như lại muốn tránh xa người ngàn dặm. Từ khi tốt nghiệp, Bạch Ngọc Đường trầm mặc không ít, nhưng phần liều lĩnh cùng tự ngạo trong hắn lại tăng lên từng ngày.
Cùng lúc đó, công ty cha Bạch đột nhiên thu được một khoản vốn lớn, trong khoảnh khắc liền xoay chuyển cục diện bất lợi lúc trước trên thị trường. Tập đoàn Bạch thị nhanh chóng lớn mạnh, trở thành tập đoàn lớn có danh tiếng.
Không lâu sau bọn họ chuyển nhà, chuyển tới một ngôi nhà to hơn lớn hơn, căn nhà trước kia bị vứt lại trơ trọi ở cuối hẻm, ở cuối con hẻm nhỏ chỉ cần mưa một chút sẽ trở nên lầy lội vô cùng.
Triển Chiêu kỳ thực rất yêu căn nhà đó, chính là căn nhà lần đầu tiên cậu nhìn thấy vào năm bốn tuổi ấy, phát ra ánh sáng trong đêm tối, còn có một đứa trẻ không coi là ấm áp.
Không nói ra được, cậu chỉ là có chút không nỡ.
Cũng may
căn nhà đó không bị bán đi, chỉ là bị bỏ không, cửa nẻo khóa kín.
Triển Chiêu lựa chọn để lại một vài thứ ở nơi đó, bởi vì ở nơi đó, cậu mới có những thứ ký ức duy nhất, chỉ thuộc về nơi đó.