Chương 3: Vốn dĩ chị họ cũng không phải như mặt ngoài biểu hiện

Mấy ngày sau, cô đều có chút hốt hoảng, cuối cùng cô đã tự mình tổng kết nguyên nhân, có lẽ cô đã tới tuổi tìm bạn trai rồi.

Lúc học cao, trong ban không phải không có người trộm kết giao, chẳng qua là có rất ít, khi đó trường học còn có nữ sinh bởi vì mang thai mà bị thôi học, mà Vu Giai Tuệ bởi vì vừa nghèo vừa quê mùa, nên căn bản không có nam sinh nào chú ý đến cô, mà cô cũng không dám.

Hiện tại cô tự mình có thể kiếm tiền, nên xác thật muốn thay đổi hình tượng một chút, cô gái nào chả yêu thích cái đẹp, chỉ là điều kiện không cho phép mà thôi.

Về dáng người, cô thật ra không lo lắng, sinh ra ở nông thôn, cô từ nhỏ liền mỗi ngày đều lao động, cũng không kén ăn, thân cao chuẩn 1m65, đây cũng đã tính là cao rồi.

Về ngực thì cô cũng trộm cùng chị họ so sánh, cũng không có nhỏ hơn chị họ, chỉ là bình thường cô đều mặc quần áo rộng thùng thình nên căn bản là nhìn không ra.

Lúc tắm rửa cô còn soi gương, cảm thấy dáng người mình khá tốt, liền vừa lòng cười, đối với tương lai cũng tràn ngập hy vọng cùng khát khao.

“Tiểu Tuệ, chị có việc muốn đi ra ngoài, tự em về phòng trước đi, ngày mai nghỉ ngơi, buổi tối chị cũng không trở lại, Tự em khóa kỹ của lại, chị đi trước.” Triệu Tiểu Song dẫm lên giày cao gót, mặc một cái váy bao mông phác họa ra đường cong mê người, đi đường mông uốn éo uốn éo, khiến cho trong xưởng không ít đàn ông chú ý.

Vu Giai Tuệ có chút hâm mộ, không khỏi cảm thán chị họ thật lợi hại, đồng thời cũng phát hiện vốn dĩ chị họ cũng không phải như mặt ngoài biểu hiện, nhớ tới chị họ dặn dò khóa kỹ cửa, hẳn là sợ chủ nhà đại thúc nửa đêm xông tới đi.

Nhớ tới đại thúc kia, Vu Giai Tuệ không khỏi lại đỏ mặt, hôm nay Triệu Tiểu Song đi ra ngoài, cô chỉ có thể một mình ngồi xe điện ngầm trở về, thuê xe thì tốn kém, xe buýt lại quá chậm, vẫn là tàu điện ngầm tiện lợi nhất.

Mua đồ ăn, Vu Giai Tuệ trở lại phòng trọ, đột nhiên lại hết muốn ăn, cầm gói mì ăn liền lên, ngẫm lại trước kia ở nhà, đối với cô mà nói mì ăn liền đều là món hàng xa xỉ, khi đó cảm thấy nếu mỗi ngày đều được ăn thì thật tốt.

Vu Giai Tuệ biết, Triệu Tiểu Song hôm nay buổi tối cùng bạn trai mới đi hẹn hò, nghe nói người đàn ông kia là người địa phương, ba mươi mấy tuổi, đã từng kết hôn một lần, còn có một đứa nhỏ, trong nhà có mấy phòng ở cho thuê, bất quá đều là của cha hắn.

Cô cảm thấy, Triệu Tiểu Song sẽ bị thiệt, nhưng Triệu Tiểu Song lại cười nói cô ngốc. Hai chị em cũng đã nghĩ qua, Triệu Tiểu Song muốn dựa vào chính mình mua một phòng ở, thì hiển nhiên ở Thâm Quyến khẳng định là không có khả năng, nhưng nếu mua phòng ở thành phố ở quê thì cũng không tiện nghi.

Phòng ở 100 mét vuông cũng đã mấy chục vạn hơn nữa còn trang hoàng, thì còn nhiều hơn, chỉ tính ở nông thôn xây nhà, hơn nữa trang hoàng thì cũng đã đến hai ba mươi vạn.

Triệu Tiểu Song hiện tại tiền lương là 6500 một tháng, tăng ca không có thêm lương, nhưng nếu một tháng tăng ca vượt qua mười giờ sẽ có trợ cấp nhất định.

Nghe tuy rằng có thể, nhưng cẩn thận mà tính thì Triệu Tiểu Song mỗi tháng trừ đi các khoản chi phí thì tới tay cũng hơn 5000, hơn nữa chiếc xe second-hand kia của chị ấy một tháng phải trả góp gì đó, còn có tràn đầy một phòng quần áo, váy, túi, trước kia Vu Giai Tuệ chưa đến đây thì chị ấy còn thường xuyên ở bên ngoài ăn ăn uống uống, như vậy mà tính, một tháng căn bản không còn bao nhiêu tiền.

Hiện tại về phòng ở, nếu chủ nhà đại thúc còn nâng đỡ thì liền không tồi.

Bên này nếu tính giá cả cho thuê bình thường thì cũng đến hai ngàn một tháng, bất quá trong xưởng sẽ trợ cấp mấy trăm đồng, Triệu Tiểu Song hiện tại đem số tiền này cho Vu Giai Tuệ.

Nhưng hiện tại sự thật là, Triệu Tiểu Song tới Thâm Quyến ba năm, đã có mười mấy vạn tiền tiết kiệm, cho nên Vu Giai Tuệ không có biện pháp nghi ngờ chị ấy.

Mỗi người đều có cuộc sống của mình, cô có thể không học theo Triệu Tiểu Song, nhưng cũng không thể nói cô ấy sai.