Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhân Sinh Như Mộng, Kiếp Người Phù Du

Chương 12: Cơn Bão Bất Chợt

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bối Bối thuận lợi lớn lên trong sự yêu thương của tất cả chúng ta. Mọi người trong thôn cũng rất quý mến Bối Bối. Bé không những ngoan, thông minh, lễ phép, lại còn có ngoại hình ưa nhìn, thoáng qua có đôi mắt là giống ta nhất, đến cả ánh mắt cũng giống. Thế nhưng ngoại trừ đôi mắt, mọi thứ còn lại của Bối Bối không khác gì hắn.

Không khác gì Tiêu Hạo Hiên.

Ta thở dài, cũng đúng thôi, là con hắn mà. Chỉ là, giờ này hắn đang làm gì? Hắn có nhớ ta hay không?

Thôi thôi, vẫn nên là quên đi.

Hắn còn chẳng biết về sự tồn tại của đứa trẻ này, hắn thậm chí còn mong nó không có mặt trên đời. Ta đang trông chờ vào điều gì chứ? Ta không có quyền trông đợi vào hắn. Như thế ta sẽ thất vọng.

Khi ta đã không còn hy vọng vào hắn, là lúc ta không còn yêu hắn nữa.

Điều ta cần làm bây giờ là toàn tâm toàn ý lo cho Bối Bối, và tự nhắc bản thân mình quên hắn đi, quên cái con người đã phụ bạc với ta ấy. Nhưng nói bao giờ cũng dễ hơn làm.

Trên đời này thứ gì cũng có thể hiểu rõ, cũng có thể điều khiển, chỉ có tình cảm con người là không. Khi đã có tình cảm, tức là có trái tim, vậy nên sẽ không còn lý trí nữa. Lý trí và tình cảm không bao giờ song hành với nhau, con người sẽ chẳng bao giờ làm được điều ấy, giữa lý trí và tình cảm luôn phải chọn một, thế nên nhân gian này mới tồn tại hai chữ “nuối tiếc” và “đau thương”.

Bởi vì những lựa chọn bao giờ cũng nghiệt ngã.

Mà một khi đã lựa chọn rồi thì sẽ không bao giờ quay đầu được nữa.

Ta đã nghĩ, cứ yên bình mãi cũng tốt, nào ngờ chỉ là khoảng lặng trước cơn bão.

Thời gian thấm thoát trôi qua, Bối Bối bây giờ đã ba tuổi, đã cứng cáp, nhưng khuôn mặt vẫn mềm mại như thế, vẫn búng ra sữa, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu. Bối Bối chính là động lực sống của ta.

Ta mềm giọng: “Bối Bối à, ra đây với mẫu thân nào.”

Vì sinh thiếu tháng, ta lại còn từng uống canh tuyệt tự nên Bối Bối rất yếu, cũng không được năng động như trẻ em bình thường. Thằng bé đi trên đôi chân ngắn ngủn, chậm chạp tiến tới chỗ ta. Ta thấy, từ khi có Bối Bối, ta kiên nhẫn hẳn.

Ừ, chứ bình thường ai mà đi chậm như này là ta đã mắng rồi. Với lại, con người có thói quen bao che khuyết điểm cho người nhà của mình mà.

Bối Bối là con ta. Bé ngoan của ta.

Bối Bối đi đến chỗ ta, ta xoa đầu bé rồi nói: “Con có muốn đi tìm đại thúc không?”

Đại thúc này chính là Lục An đó.

Ta nắm tay bé, cố gắng đi cho cùng bước với bé, rồi đến chỗ xưởng gỗ mà Lục An làm. Ta hỏi: “Trương đại ca, đại ca ta có ở đây không?”

Người gọi là Trương đại ca đó lau mồ hôi trên mặt, chưa trả lời ta ngay mà ngừng một lát để lấy lại hơi thở. Hắn nói: “Hôm nay Lục An không đến, ta còn định đến nhà muội để hỏi đấy. Hắn chẳng nói gì cả.”

Cái gì?! Lục An ra ngoài từ sáng sớm mà! Hắn không đến đây thì đi đâu.

Ta bế Bối Bối lên, gật đầu cười: “Vậy a, ca ta hắn không ở nhà. Thôi được rồi, ta đi kiếm hắn, nếu như hắn có đến thì huynh nói ta nha.”

Trương đại ca cười: “Ừ. Ta sẽ nói. Nhưng tìm được hắn rồi mà hắn có lỡ uống rượu thì đừng giận nhé, đàn ông mà.”

“Vâng.”

Hừ! Lục An này giỏi lắm! Hắn biết tay ta!

Ta đến chợ tìm A Phóng. A Phóng hỏi: “Người đi đâu đấy?”

“Ta tìm Lục An, ngươi có thấy hắn đâu không?”



A Phóng lắc đầu: “Nô tỳ không thấy. Hắn làm sao ạ?”

“Trương Tiễn nói hắn không ở chỗ làm. Còn đi đâu được, tên tiểu tử này.”

Ta cảm thấy mình chẳng có dáng vẻ gì của tiểu thư khuê các cả, lời nói cũng thô tục hơn, làm gì còn chỗ nào tao nhã nữa? Mẫu thân à, con xin lỗi người.

A Phóng cũng quan tâm: “Vậy hắn đi đâu được.”

“Không biết ta mới đi tìm.”

“Nô tỳ đi với người.”

Ta nhìn A Phóng rồi nói: “Thôi, ngươi lo làm việc đi. Để ta rảnh, ta đi tìm.”

A Phóng nhìn ta ái ngại, định nói gì đó thì ta chen: “Ta đi tìm.”

Sau đó ta lại qua chỗ A Du, chỗ nàng ấy đông, biết đâu có người biết. Nhưng cố tình lại chẳng ai biết Lục An ở đâu cả. Ta đành phải đi về. Bối Bối buồn ngủ rồi.

Sau khi dỗ bé ngủ xong, ta mới đi vào phòng Lục An. Sở dĩ ta làm vậy là vì ta nhìn thấy một bóng người, dáng dấp cũng tương tự Lục An, nghĩ là hắn nên ta mới đi vào. Ngoại trừ Tiêu Hạo Hiên, ta chưa từng vào phòng ngủ của bất cứ nam nhân nào trừ Lục An, ý ta là Lục An vẫn là một nửa nam nhân đấy.

Ta gọi, giọng hơi bực tức: “Lục An…”

Thế nhưng cảnh tượng đập vào mắt ta khiến ta sợ hãi đến mức ngã ngửa ra đằng sau, hét lên thảm thiết. Kèm theo đó chính là tiếng khóc cháy cả cổ của Bối Bối.

Mọi người nghe thấy tiếng khóc thì cũng chạy vào, chỉ thấy Lục An giờ đây đang treo mình trên một chiếc dây thừng vắt qua xà nhà, gương mặt nhợt nhạt, dường như không phải mới chết.

Ta mất kiếm soát: “Hắn…. hắn!”

Thế rồi ta nhớ đến Bối Bối, vội vàng chạy vào ôm lấy Bối Bối vẫn đang gào khóc.

“Mẫu thân ở đây. Bối Bối ngoan, đừng khóc.”

Dù có nói thế thì mặt ta vẫn đầy nước mắt, có cả của ta, có cả của Bối Bối.

“Bối Bối ngoan.”

Tại sao Lục An lại chết? Ai đã gϊếŧ hắn? Là Tiêu Hạo Hiên sao? Chẵng nhẽ chuyện ta bỏ trốn, hắn đã biết?

Nếu là như vậy, Lục An chết là vì ta.

Nếu là như vậy, Bối Bối đang gặp nguy hiểm.

Dù thật có lỗi với Lục An, nhưng ta phải đưa Bối Bối đi ngay.

Lục An à, thứ lỗi cho ta, ta muốn ích kỷ một lần. Bối Bối là điều quan trọng nhất đối với ta, nó không thể có chuyện được. Sau khi Bối Bối an toàn rồi, ta sẽ lo cho ngươi một hậu sự thật tốt. Ta sẽ đi tìm cha mẹ ngươi, nói với họ, ngươi là nam nhân tốt nhất trên thế gian.

Hẳn là phụ mẫu ngươi sẽ tự hào về ngươi lắm.

Thế nhưng đúng lúc ta đang rối rắm thì A Du vào: “Tiểu thư, Lục công công có đưa cái này cho người.”

Lúc không có ai, A Du thường gọi hắn là Lục công công.

Nói rồi, nàng đưa cho ta một phong thư, đề chữ: “Gửi cho Muội muội.”



Sau khi đọc xong vài dòng trong phong thư, nước mắt ta bất giác chảy ra khỏi mắt.

Lục An à! Sao ngươi lại ngốc như thế chứ!

“Tiểu thư à, cho phép nô tài gọi người là tiểu thư, vì nô tài biết người không thích cái danh xưng Hoàng Hậu. Nô tài vẫn nhớ đến lần đầu tiên gặp người, người dù đang phiền não vì chuyện của Lý chiêu nghi* vẫn không giận chó đánh mèo, nô tài đã nghĩ người chắc chắn là một chủ tử tốt. Quả nhiên là như vậy. Người giữ nô tài lại, đối xử với nô tài không khác gì người thân trong gia đình, chỉ để nô tài kể cho người nghe chuyện về đất Giang Nam quê của nô tài. Nô tài đã nghĩ, sống trong nhà quyền quý, chưa hẳn là đã tốt.

Sau này, nô tài cùng người rời đi, tuy không dám nói là vào sinh ra tử nhưng cũng có thể coi là hoạn nạn có nhau, nhìn thấy Bối Bối lớn lên, nô tài đối với việc này vô cùng hạnh phúc. Bối Bối giống như cháu của nô tài vậy.

Đến khi nghe thấy người nói cảm ơn nô tài, nói là nô tài như ca ca người, nô tài liền nghĩ mình không xứng đáng với tình cảm của người. Nô tài chỉ là kẻ đáng chết thôi. Bây giờ, nô tài phải đi rồi, không thể ở lại được nữa, mong rằng Hoàng hậu, Bối Bối cùng A Phóng, A Du sẽ sống tốt. Đừng ai nhớ đến nô tài nữa. Người biết không, nô tài chỉ là một kẻ hèn hạ không có cốt khí, cho đến chết vẫn luôn ích kỷ, nô tài muốn trong mắt người, mình vẫn luôn đẹp như thế.

Hoàng hậu, nô tài muốn ích kỷ một lần.

Mong rằng Bối Bối sẽ bình an mà lớn lên. Hoàng hậu à, người phải thật hạnh phúc đấy.”

Lục An, ta sẽ mãi mãi nhớ đến ngươi, trong mắt ta, ngươi

Lý Chiêu nghi: Lý Uyển Nhi – người xảy ra tranh chấp với Tịnh Kỳ ở chương 7: .

Ta không hiểu ý của của Lục An, mãi sau này ta mới biết, nó là một hậu quả của một âm mưu khủng khϊếp.

Sau đó, chúng ta phát tang cho Lục An, rồi nhanh chóng dọn đồ đi. Không thể ở một nơi quá lâu được, hơn nữa bây giờ Bối Bối cũng đỡ bệnh tật hơn xưa rồi. Hơn thế nữa, ta bị ám ảnh bởi việc Tiêu Hạo Hiên có nguy cơ biết đến chúng ta. Dù Lục An là tự sát, nhưng ta cứ có một dự cảm không lành.

Dự cảm thật rõ rệt.

Ta cứ có cảm giác Bối Bối sắp gặp nguy hiểm.

Nghĩ đến đây lòng ta rét lạnh. Người khác thì ta không biết, nhưng Tiêu Hạo Hiên thì dám lắm. Hắn là đồ vô tình máu lạnh mà. Con hắn hắn chưa biết chừng có gϊếŧ được không nữa.

Nào ngờ, dự cảm của ta linh ứng, chỉ là nó kinh khủng hơn ta nghĩ rất nhiều.

A Phóng nói: “Chúng ta sẽ đi đến phía Đông Nam. Nơi đó gần quê của nô tì, nô tì đã từng đi qua. Ở đó cũng có người quen nữa.”

Ta gật đầu: “Quan trọng là khí hậu có tốt không?”

Ta thì không sao. A Du A Phóng cũng không sao. Nhưng còn Bối Bối kìa.

A Phóng gật đầu: “Khí hậu trong lành, rất tốt, ở đấy còn là vùng núi nữa, bà con thì lại làm ruộng nên người đừng lo.”

Ta quay sang A Du: “Ngươi thấy sao?”

A Du cười: “Nghe theo tiểu thư.”

Ta nghe thế thì nói: “Được, vậy đến đó đi. A Du đi thuê xe, A Phóng chỉ đường nhé.”

“Vâng.”

Nào ngờ đi gần đến nơi, ta thấy mặt đất như rung chuyển. Ta hỏi A Du: “Ngươi có thấy mặt đất rung không?”

“Có.”

Rồi nàng vén rèm, quay ra ngoài xe, hỏi: “Làm sao vậy?”

A Phóng vẻ mặt đầy lo lắng nhìn xa xa, sau đó bật thốt lên: “Hoàng thượng…..”
« Chương TrướcChương Tiếp »