Ta đến nhân gian dạo một vòng, thử hết đắng cay chua ngọt. Lại hỏi thế gian tình là gì? Trải qua rồi liệu còn nỡ buông tay? Nhấc lên rồi còn ai muốn đặt xuống?
Trích đoạn: "Hắn giữ chặt cằm ta, ánh mắt hung ác, nghiến giọng: "Sao? Vì ta gϊếŧ tình lang của ngươi rồi nên giờ ngươi cũng muốn đi theo hắn ta đúng không?"
Nhói đau ở cằm cũng không bằng cơn đau trong lòng. Ta nhìn hắn như muốn hỏi hắn, tại sao hắn lại trở thành người như này. Tại sao lại đẩy huynh đệ từng vào sinh ra tử với mình vào chỗ chết, tại sao.
Hắn nhanh chóng đẩy mạnh ta ra, trầm giọng: "Nếu ngươi chết, ta sẽ đem xác ngươi đi thiêu, rồi tùy tiện tìm một nơi để vất. Đừng nghĩ bản thân mình sẽ được chôn cất ở hoàng lăng."
Hắn khẽ nhếch miệng nhìn ta, nhưng lại phân phó cho cung tỳ: "Hoàng hậu khiến trẫm tức giận, trước đóng cửa suy nghĩ ba tháng, các ngươi hầu hạ cho cẩn thận. Nếu nàng ta có mệnh hệ gì. Tất cả... bồi táng!" "