Trong văn phòng của đại đội sản xuất thôn Thượng Mỹ.
"Hiện tại không có bằng chứng. Nói thật, tôi cũng không muốn tin tưởng lắm. Chẳng qua là người bị hại đã yêu cầu, mà đây cũng không phải chuyện gì khó đến mức không thể làm, chúng ta cứ thế mà làm thôi." Trương Điền Sinh uống một ngụm nước rồi nói.
"Được, anh cứ yên tâm đi, tôi sẽ chú ý. Bây giờ bọn họ ngầm mua bán nhà chúng ta không quản lý được, chẳng qua nếu Trương Đại Sơn thật sự đi mua nhà của gia đình Trương Từ Lục thì tôi phải hỏi anh ta xem anh ta lấy đâu ra tiền." Đại đội trưởng Trương Ái Quốc cũng đồng ý: "Hầy! Tôi vẫn không hy vọng là người cùng thôn làm, chuyện này ảnh hưởng quá xấu! Còn nếu thật sự là người trong thôn làm, tôi cũng sẽ không bao che, nếu không hôm nay là 150 đồng, ngày mai có thể là 250 rồi 450, 550 đồng thì sao? Đến lúc đó mặt mũi của đại đội sản xuất chúng ta ở công xã sẽ bị mất hết."
Chuyện xảy ra ở đại đội sản xuất của thôn Thượng Mỹ, vợ chồng Trương Đại Sơn không hề hay biết, chỉ là sau khi đội trưởng rời đi, hai vợ chồng họ lại cãi nhau một trận.
"Sớm biết như vậy đã không làm rồi, tôi cảm thấy chú Điền Sinh đang hoài nghi chúng ta." Trương Đại Sơn như con thú bị nhốt, đi qua đi lại trong phòng, càng nghĩ càng hối hận, cuối cùng vung tay lên: "Đáng ra không nên làm thế!"
Ngược lại, nhìn dáng vẻ của chị dâu Trương thì đã bình tĩnh trở lại, cô ta vừa xếp quần áo vừa nói: "Làm cũng đã làm rồi, anh còn muốn làm gì nữa? Em thấy chính là sợi tóc kia làm hỏng chuyện, cũng tức thật! Ngày thường em gội đầu chẳng mấy khi rụng tóc, sớm không rụng muộn không rụng... Chẳng qua tóc cũng không thể làm chứng được, dù em không hiểu biết nhiều nhưng cũng biết là bắt trộm phải bắt tận tay, tốt nhất là bắt ngay tại hiện trường! Nhưng chúng ta không ở nhà, hôm nay mới về đấy thôi! Chuyện này chắc chắn không liên quan đến hai chúng ta."
"Nhưng mà...!" Trước đây Trương Đại Sơn chưa từng nhìn thấy ánh mắt như vậy của Trương Điền Sinh, anh ta vẫn luôn cần cù làm việc, chú Điền Sinh vẫn luôn gật đầu cười nói với anh ta: "Hôm nay cũng làm tốt lắm, ghi cho cháu mười phần ha!" chứ không phải ánh mắt nghi ngờ khiến người ta bất an như vừa rồi, càng làm anh ta như đứng đống lửa, như ngồi đống than, lòng tràn đầy sợ hãi.
"Trương Đại Sơn!"
Tống Lệ đột nhiên cầm quần áo lên rồi ném mạnh bộ quần áo xuống, lớn tiếng quát tên Trương Đại Sơn, sau đó không yên tâm mà nhìn về phía phòng bên cạnh, hạ giọng nói rất nhanh mà quở trách: "Anh có còn là đàn ông không đấy! Hả? Chính anh là người lên kế hoạch trước mà! Anh nói anh không trèo cửa sổ được, nên tôi mới đi vào! Hiện tại anh như vậy là thế nào, hối hận sao? Sợ hãi sao? Tôi nói cho anh biết, không có cửa đâu! Vì đứa con này, tôi sẽ không bao giờ thừa nhận, cũng sẽ không để ai phát hiện ra! Nếu anh còn làm ra cái dáng vẻ có tật giật mình như thế nữa, để người ta nhìn ra anh có vấn đề, thì tôi sẽ khinh thường anh! Khi con lớn lên tôi sẽ nói với nó rằng cha nó là cái đồ hèn nhát! Đồ hèn nhát! Không tiền đồ!"
Hô hấp của Trương Đại Sơn trở nên nặng nề, đôi mắt trừng lớn ép ra tia máu.
Tống Lệ không sợ anh ta chút nào, tiếp tục nhặt quần áo lên và gấp lại: "Tôi đã chờ đợi đứa con này sáu năm rồi, đây nhất định là con trai! Các chị em nhà tôi, cả mẹ tôi nữa, ai sinh con đầu lòng cũng là con trai hết. Tôi là mẹ nó, nhất định phải tạo một gia sản cho con, đúng lúc có ngôi nhà tốt đang giao bán, giá cũng không đắt, dù có phải liều cái mạng này tôi cũng sẽ mua cho con. Anh là cha nó, vậy mà lại không thương con sao? Chúng ta sống trong căn nhà tồi tàn này đã đành, nhưng con lớn lên, muốn lấy vợ sinh con thì ở đâu? Anh cả ngày vùi đầu vào ruộng, dựa vào anh kiếm tiền để xây lại nhà chắc phải chờ đến kiếp sau!" Tống Lệ nắm chặt gốc áo, gào nhẹ: "Con trai tôi không thể sống khổ sở như vậy!"
Căn phòng chìm vào tĩnh lặng.
Trong phòng bên cạnh, Thụy Hòa nhẹ nhàng lùi lại một bước.
Không ai biết rằng, thính lực của nguyên chủ Trương Tiểu Sơn vô cùng tốt, anh ta cũng chưa từng nói cho bất cứ người nào khác biết bởi vì anh ta cảm thấy không cần thiết, cũng không cảm thấy đây là một loại tài năng.
Hóa ra là chị dâu Trương đã mang thai, tính ra còn muộn hơn kiếp trước một chút. Mấy tháng trước Thụy Hòa còn thắc mắc, không ngờ lại là bây giờ.
Cậu ngồi ở trên giường bỗng nhiên bật cười ra tiếng. Thật nực cười, cô ta muốn tạo dựng gia nghiệp cho con mình thì tự mình đi mà làm, có ai cản cô ta đâu. Nhưng trộm cắp tài sản của người khác thì có gì đáng tự hào chứ!
Tuy rằng Thụy Hòa có ký ức của nguyên chủ, nhưng dường như nguyên chủ không có quá nhiều tình cảm yêu ghét với anh trai và chị dâu, cậu đối với hai người kia cũng không có thù hận gì.
Giống với nguyên chủ, tính tình anh ta rất tốt, trước nay chưa từng oán hận người khác. Mà Thụy Hòa thì chưa từng xảy ra xung đột nào không thể giải quyết với vợ chồng Trương Đại Sơn, vì vậy cậu không dựa vào những gì đã xảy ra với Trương Tiểu Sơn trong kiếp trước mà coi vợ chồng Trương Đại Sơn như kẻ thù.
"Có lẽ là do bản tính của một người sẽ không thay đổi, dù giờ chưa làm việc xấu nào, sau này cũng sẽ làm những việc xấu khác." Vợ chồng Trương Đại Sơn không phải là loại người cực kỳ hung ác, nhưng sâu trong xương tủy họ có sự ích kỷ và lạnh lùng, không biết lúc nào sẽ đâm người khác một nhát.
Hệ thống 460 nghe ký chủ nói ra một tràng triết lý như vậy, khen ngợi cậu hai câu: "Ký chủ có thể nghĩ được những đạo lý này vô cùng tốt, mỗi một ký chủ xem thường nhiệm vụ thế giới và người dân bản địa ở đó đều rất khó đạt được thành tích tốt. Biết người biết ta là một trong những kỹ năng cần thiết để dẫn đến thành công, hy vọng ký chủ có thể không ngừng cố gắng."
Thụy Hòa gật đầu thật mạnh: "Ta hiểu rồi."
Bài học lần này đủ để cậu khắc sâu trong lòng.
Chuyện này ngoài mặt cứ thế trôi qua, Thụy Hòa không tiếp tục tìm Trương Điền Sinh để nói chuyện, bên Trương Điền Sinh cũng im ắng.
Hôm giao thừa, vợ chồng Trương Đại Sơn cũng rất yên tĩnh. Thụy Hòa tự tay nấu một bữa cơm tất niên bao gồm một con cá hấp, một nồi thịt kho tàu, một đĩa cải xào và một bát canh đậu với đầu cá. Sau khi chuẩn bị xong bữa ăn, Thụy Hòa háo hức gọi hệ thống 460 ra: "Đến giờ ăn cơm rồi."
Trên bàn cơm bày hai bộ bát đũa.
Hệ thống 460 tự cảm thấy mình là một hệ thống tốt, luôn giữ lời với ký chủ, chưa bao giờ lừa ký chủ. Vì thế, nó tách một phần năng lượng ra, tạo thành một quả cầu đỏ lơ lửng trên không.
"Mi luôn có hình dạng như vậy à?" Thụy Hòa nhớ lại lần đầu gặp hệ thống, nó cũng là một quả cầu đỏ như vậy, nên tò mò hỏi: "Không thể biến thành người à?"
"Đây là hình dạng mặc định của hệ thống chúng tôi, biến thành người cũng được nhưng tôi không có hứng thú." Quả cầu đỏ lắc lư một vòng, rơi xuống bàn, ánh sáng nó phát ra còn sáng hơn cả đèn dầu. "Cậu ăn đi. Tôi sẽ ở đây."
Thụy Hòa đồng ý, vừa ăn vừa nhìn quả cầu đỏ trên bàn, trong mắt cậu ánh lên vẻ hào hứng muốn chạm vào. Hệ thống 460 cảm thấy hơi lo lắng, không nhịn được hỏi: "Cậu muốn làm gì?"
Thụy Hòa có vẻ ngượng ngùng, sau một lúc mới nói: "Ta có thể chạm vào mi được không?"
Hóa ra là chuyện nhỏ này?
Hệ thống 460 nghĩ rằng ngày đầu năm mới nên để ký chủ vui vẻ, chủ động bay lại gần: "Cứ chạm đi, thực ra bây giờ tôi là một thực thể năng lượng, chắc là cậu sẽ không chạm được đâu."
"Thật sự không chạm được này." Thụy Hòa nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay chạm vào quả cầu, sau đó dùng lòng bàn tay vuốt nhẹ vài cái, trên khuôn mặt vẫn giữ nụ cười: "Nhưng ta cảm nhận được, hệ thống 460 thật ấm áp, chắc chắn cũng rất mềm mại." Ánh mắt của cậu lấp lánh dưới ánh đèn, vẫn giữ được sự ngây thơ đặc trưng của tuổi trẻ: "Người tốt nhất định rất ấm."
Hệ thống 460 lặng lẽ nhìn cậu, nhớ lại lời các hệ thống tiền bối từng nói: Khi làm nhiệm vụ lâu ngày, hầu hết kỹ chủ sẽ gặp các vấn đề về tâm lý. Vì vậy, việc tư vấn tâm lý là một khóa học bắt buộc đối với hệ thống bọn họ. Nó nghĩ: Ký chủ này sau này sẽ như thế nào nhỉ?
"Mi tên là hệ thống 460 à? Ai đặt tên cho mi vậy?" Thụy Hòa lại có câu hỏi mới.
"Đây là mã số xuất xưởng ban đầu của tôi."
Thụy Hòa nhíu mày: "Mã số à? Vậy là cậu không có tên?"
"Tôi không cần tên." Hệ thống 460 hoàn toàn không quan tâm đến tên.
Thụy Hòa nhíu mày suy nghĩ, ghi nhớ điều này trong lòng.
Năm nay vẫn không thức đón giao thừa, ăn xong cơm tối, Thụy Hòa cùng Lý Đại Thủy đi dạo quanh thôn, rồi đi ngủ lúc chín giờ rưỡi.
Ngày mùng một Tết, Thụy Hòa ở nhà đọc sách cả ngày, tiếng pháo nổ liên tục bên ngoài càng làm cho cậu say sưa đọc sách.
Bộ sách "Tự học toán lý hóa" quả nhiên rất hay, ngay cả người chưa từng đọc sách cũng như không có dự định thi đại đọc như nguyên chủ cũng có thể nhớ. Mặc dù không có giáo viên dạy nhưng nội dung trong sách rất hay, từng bước rõ ràng, các bước giải bài tập rất đầy đủ. Ban đầu Thụy Hòa chỉ có ý định lướt qua một chút, nhưng không ngờ lại nhớ được cả mạch suy nghĩ, trình tự và cách giải mấy bài vật lý kinh điển. Thụy Hòa càng mong chờ việc đi học trung học hơn, cậu thích những kiến thức hấp dẫn như vậy.
Nguyên chủ có ký ức rất sâu sắc về cuốn sách này. Năm 1977, kỳ thi đại học được khôi phục, khi tin tức ấy được truyền đến vào tháng mười, những thanh niên trí thức ở thôn Thượng Mỹ vui mừng như điên.
Một số người dân địa phương muốn tham gia kỳ thi cũng rất phấn khích, nhưng họ đã nhiều năm không đυ.ng đến sách vở, mà kỳ thi lại diễn ra vào tháng 12, thời gian ôn luyện chưa đầy hai tháng, rất gấp rút. Ngay cả sách giáo khoa trung học cũng khó mà mượn được đủ bộ trong thời gian ngắn, lúc đó có tin đồn từ nơi khác truyền đến, nói rằng bộ sách "Tự học Toán Lý Hóa" rất hữu ích và phù hợp với kỳ thi đại học.
Vì vậy, các hiệu sách, cửa hàng đồ cũ ở thị trấn và thành phố đã bị những thí sinh đầy nhiệt huyết đổ xô đến, nhao nhao tìm kiếm bộ sách này. Những người có mối quan hệ thì nhờ người thân bạn bè ở nơi khác tìm giúp.
Lúc đó, mỗi ngày Trương Tiểu Sơn đều bận rộn làm việc ở ruộng riêng và ruộng của đội, cuộc sống đơn điệu. Mãi đến khi cậu nghe nói Lư Bồi m cũng muốn đi thi đại học, gia đình cô ấy gửi cho cô ấy tài liệu học tập, anh ta mới bắt đầu chú ý đến cơn sốt ôn thi ở thôn, cái tên "Tự học Toán Lý Hóa" cứ lặp đi lặp lại bên tai anh ta. Thụy Hòa nhớ lại và đề cập với Hứa Thái Hằng, không ngờ Hứa Thái Hằng lại thực sự giúp cậu tìm được một bộ.
"Không biết sau này thầy Hứa có đi thi không." Thụy Hòa đột nhiên mở miệng, trong nhà chỉ có một mình cậu, hệ thống 460 không trả lời cậu cũng không để ý: "Ta nhớ trong kiếp trước của Tiểu Sơn, hình như toàn bộ thanh niên trí thức ở thôn đều tham gia. Chị Khánh Nam có hộ khẩu ở nông thôn, nếu thầy Hứa về nhà thì chị ấy có thể đi cùng không?" Cậu nhíu mày đặt cuốn sách xuống, bắt đầu hồi tưởng lại ký ức của Trương Tiểu Sơn một cách tỉ mỉ, tiếc là ở giai đoạn này ký chủ không chú ý nhiều đến tin tức bên ngoài, hầu như toàn bộ là ký ức về Lư Bồi m.
Thụy Hòa vô cùng bất lực với sự cố chấp của nguyên chủ, đành phải từ bỏ việc tìm hiểu những chuyện xảy ra vài năm sau.
Lên lớp tám, ba chị gái trở về nhà ngoại.
Chị cả, chị hai và chị ba của nhà họ Trương lần lượt là Trương Bình, Trương Phân và Trương Phương. Trương Bình đã hai mươi bảy tuổi, sinh được hai trai hai gái, Trương Phân kém một tuổi, cũng sinh được hai gái một trai, Trương Phương kết hôn bốn năm mới sinh được một con trai.
Trong mắt Thụy Hòa, các chị gái của nguyên chủ đều là những người cần cù, chất phác. Vì đã lấy chồng ở những công xã khác, việc đi lại thường xuyên khá bất tiện, lại thêm việc nhà nông và chăm sóc con cái nên họ không thể về thăm nhà thường xuyên. Tuy nhiên, mỗi lần về thăm nhà, các chị đều mang theo rất nhiều quà cáp, từ đế giày cho Thụy Hòa đến những chiếc bánh do chính tay họ làm.
Mùng 2 Tết hôm nay cũng không ngoại lệ, vừa bước vào cửa đã chào hỏi Thụy Hòa: "Chị lại làm cho em hai đôi giày mới này, cố tình làm to hơn một chút, em đi thử xem!"
Đây là chị hai Trương Phân. Chị và chồng mình chỉ đưa theo con gái lớn về, Thụy Hòa phàn nàn: "Chị hai, sao lại không đưa Nhị Ny và Phúc Sinh về thế, em mua nhiều bánh kẹo lắm, chỉ chờ các cháu tới thôi đó."
Trương Phân cười ha hả: "Chúng nó đi chơi với mấy đứa nhóc khác rồi, không kéo ra được. Chỉ có Đại Ny của chúng ta là hiểu chuyện, bảo là muốn đến chúc Tết cậu. Đại Ny, chúc tết cậu nhỏ đi chứ, cái này còn cần mẹ chỉ à?"
Đứa lớn đã 6 tuổi, hiểu chuyện lại ngoan ngoãn, nhỏ giọng nói: "Cậu nhỏ, chúc cậu năm mới vui vẻ, năm mới kiếm được nhiều tiền." Thụy Hòa nhét cái làn trúc đựng đồ ăn vào tay Đại Ny: "Chúc Đại Ny năm mới vui vẻ nhé, cháu cầm ăn đi." Cậu thở dài trong lòng, các chị là sợ bọn nhỏ tới đông quá, ăn hết đồ ăn vặt trong nhà cậu nên mới không chịu đưa hết các cháu đến. Nhìn xem, lát nữa chị cả chắc chắn cũng chỉ đưa một đứa đến thôi, vẫn là đứa lớn nhất và ngoan ngoãn nhất.
"Ôi chao, con bé ở nhà ăn bánh kẹo no rồi." Trương Phân giơ tay muốn lấy cái làn đi, Thụy Hòa vội ngăn lại: "Chị à, em biết tấm lòng của chị mà. Nhưng thật sự không cần như vậy đâu, bây giờ tháng nào em cũng kiếm được tiền, mua ít bánh kẹo không đáng kể, Đại Ny mau ăn đi!" Nói rồi bẻ một miếng bánh gạo cho vào miệng Trương Phân và Đại Ny: "Ngọt không?"
Đại Ny nhai vài cái, đôi mắt híp lại: "Ngọt ạ!"
"Ngọt thì ăn nhiều một chút, đây là hạt mè đường, cũng ngọt lắm đấy."
Trương Phân bất đắc dĩ, đôi mắt chan chứa ý cười: "Vậy thì tốt rồi, hôm nay mẹ con chị ăn ké bữa vậy!"
"Ăn chứ, em đã chuẩn bị đồ ăn xong rồi, trưa nay ăn cơm ở nhà cậu nhỏ nhé."
"Em cãi nhau với thằng tư à?" con đang ăn bánh kẹo, chồng lại đang ở nhà Trương Đại Sơn, Trương Phân lặng lẽ hỏi Thụy Hòa.