Chương 13: Xuyên về 1972

Lý Đại Thủy không ngờ người bạn của mình lại có ý chí mạnh mẽ đến vậy, thế là lại khuyên bảo Thụy Hòa:

"Ai nói với cậu về kỳ thi tuyển sinh đại học thế? Chuyện này đã có động tĩnh gì đâu! Bây giờ cậu đi làm trong nhà máy tốt biết bao, một tháng nhiều nhất có thể lấy được tận bốn mươi đồng tám hào, còn cao hơn tiền lương của công nhân trong thành phố nữa đó! Học hành thì thế nào, nghe nói những thanh niên trí thức trong thôn trước kia cũng từng học trong thành phố, sau khi về nông thôn chẳng phải cũng kiếm được tiền sao? Ngay cả thanh niên trí thức Hứa Thái Hành kia kìa, học sinh cấp ba từng đoạt rất nhiều giải thưởng đấy, về đây làm giáo viên ở trường tiểu học trong thôn, mỗi tháng cũng chỉ được mười chín đồng, còn không kiếm được nhiều bằng cậu!"

Thụy Hòa biết ý tốt của Lý Đại Thủy, nhưng cậu tuyệt đối không thay đổi mục tiêu mà cậu đã đặt ra, thấy Lý Đại Thủy chuẩn bị thuyết phục mình một lần nữa, cậu vội vàng lấp liếʍ cho qua: "Tôi chỉ muốn nhận biết thêm vài mặt chữ, dù sao cũng đang rảnh mà."

Không ngờ Lý Đại Thủy đột nhiên nhìn cậu bằng ánh mắt nghi ngờ, cậu nhìn thấy chỉ biết hoang mang rối loạn: "Sao thế, có chuyện gì?"

"Không phải cậu... Vẫn thích Lư Bồi Âm đấy chứ? Hay là thanh niên trí thức nào khác?"

Thụy Hòa suýt chút nữa phun ngụm nước trong miệng ra, đặt bình men xuống rồi vội vàng vẫy tay: "Không! Không có đâu!"

"Vậy cậu quyết tâm thế làm gì? Cậu thật sự không phải bởi vì để ý đến thanh niên trí thức, sợ rằng cậu không xứng với người đó nên mới muốn học hành nhiều hơn hả?"

Thụy Hòa chỉ thiếu nước thề với trời: "Thật sự không có mà! Oan quá oan quá!"

Tuy Lý Đại Thủy luôn thích nghĩ đông nghĩ tây, đôi khi những lời cậu ấy nói sẽ khiến người ta dở khóc dở cười nhưng là một người đáng tin cậy, thấy Thụy Hòa thật sự phiền não, cậu ấy nghiêm túc nghĩ kế cho Thụy Hòa: "Tôi không hiểu những điều này, nhưng cậu có thể hỏi những người hiểu mà. Trong thôn chúng ta có mười mấy thanh niên trí thức chốc, tùy tiện người nào cũng có thể giải quyết vấn đề cho cậu mà."

Những thanh niên trí thức kia...

Thụy Hòa hơi nhát gan: "Tôi với bọn họ cũng đâu quen nhau."

"Không quen nhau thì hãy làm bạn trước, cậu tặng bọn họ chút đậu phộng chiên khoai lang hay đồ ăn gì đó, vậy chẳng phải là quen rồi à? Tặng quà rồi đề cập đến yêu cầu của cậu, ít người không đồng ý lắm."

"Anh nói đúng, vẫn là anh thông minh."

"Nhớ kỹ là nếu người ta không đồng ý thì nhất định phải lấy lại đồ, đừng lãng phí."

Thụy Hòa quay đầu thu dọn đồ đạc rồi trực tiếp đến khu tái định cư dành cho thanh niên trí thức. Điểm tái định cư của thanh niên trí thức trong thôn nằm ở đền thờ ông lão, mấy năm trước đền thờ ông lão bị phá hủy, sau đó cán bộ thôn đã dọn dẹp đền thờ ông lão để tạo thành phòng ở cho thanh niên trí thức đến đây, đặc biệt dành riêng cho bọn họ ở. Bây giờ ở đó có mười một thanh niên trí thức sinh sống, trong đó có cả mục tiêu của Thụy Hòa lần này: Hứa Thái Hằng, người dạy trong trường tiểu học của thôn.

Cậu nghĩ rằng Hứa Thái Hằng là giáo viên tiểu học, như vậy là quá đủ để dạy mình. Cậu không chỉ mang theo bánh ngọt và đậu phộng chiên mà còn mang theo hai đồng tiền. Hiện tại, học phí cho một học kỳ của lớp năm tiểu học là hai đồng rưỡi. Tất nhiên, nếu Hứa Thái Hằng không hài lòng cảm thấy quá ít, cậu có thể bổ sung thêm.

Trên thực tế, Hứa Thái Hằng đã đồng ý một cách dễ dàng. Anh ấy nhìn khuôn mặt trung thực và ánh mắt lương thiện của Thụy Hòa, không phải một người xấu, trong lòng đã đồng ý một nửa. Lại nhận thêm hai đồng rưỡi và bánh ngọt cùng với các món quà khác, trực tiếp đồng ý: "Cậu muốn đi học là rất tốt. Thế này đi, trường tiểu học thôn khai giảng vào ngày hai mươi tháng Giêng, trước đó tôi có thể dạy cho cậu mỗi ngày, thời gian bắt đầu và kết thúc cứ theo trường học là được. Khi trường học khai giảng, tôi chỉ rảnh vào thứ bảy và chủ nhật, đến lúc đó chúng ta sẽ tiếp tục học cho đến kỳ nghỉ hè, cậu thấy vậy có được không?"

Thụy Hòa vội vàng gật đầu: "Được, tôi nghe lời anh. Tôi có sách giáo khoa rồi, khi nào thì bắt đầu?"

Hứa Thái Hằng nói: "Có thể bắt đầu từ chiều nay, nhưng ở chỗ này thì không tiện lắm, nhà cậu có tiện không?"

"Tôi sống một mình, rất tiện!"

Thế là hai người hẹn buổi chiều bắt đầu học, Hứa Thái Hằng sẽ đến lúc một giờ rưỡi.

Chờ khi Thụy Hòa rời đi, một nam thanh niên trí thức mới đến hỏi Hứa Thái Hằng: "Cậu ta tìm anh làm gì thế, hai người quen nhau hả?" Ngoài ra còn có một nữ thanh niên trí thức thản nhiên nói: "Tôi còn tưởng rằng cậu ta đến đây để tìm Lư Bồi Âm cơ."

"Mỹ Thư, đừng nói vớ vẩn..."

Đền thờ ông lão được ngăn cách thành hai gian phòng, năm nữ và bảy nam, nữ thanh niên trí thức sống ở gian phòng bên phải, nam thanh niên trí thức sống ở gian phòng bên trái. Thụy Hòa đến lúc hơn mười giờ sáng, đúng lúc tất cả mọi người đều ở đây. Hứa Thái Hằng đặt bánh ngọt vào trong ngăn kéo tủ ở đầu giường, căn phòng nhỏ nên ngoại trừ một cái giường, một cái bàn và một cái tủ ra thì thực sự không thể đặt gì khác. Thấy mọi người đều chen chúc ở cửa phòng của mình, anh ấy mỉm cười hiền lành: "Không phải mọi người đều nghe thấy rồi sao, còn hỏi tôi làm gì nữa?"

"Ai nha, quả nhiên vào nhà máy làm việc kiếm được nhiều hơn so với xuống ruộng mà. Tôi nghe nói cái tên Trương Tiểu Sơn kia rất liều mạng, trước đó nhà máy sản xuất đồ trúc có nhiều đơn đặt hàng nên quản sự mới quy định một ngày phải làm mười hai giỏ trúc với sáu bộ bánh mỳ bát. Sau khi đơn đặt hàng kia làm xong, mỗi ngày cậu ta vẫn làm nhiều như vậy, người cùng tổ đều nói không làm được, không chịu nổi, thế mà anh ta vẫn có thể tiếp tục làm. Chậc, còn liều mạng hơn so với lão Hoàng Ngưu lúc trẻ nữa!"

"Người ta không liều mạng thì làm sao kiếm được nhiều tiền lương như vậy, một tháng hơn bốn mươi đồng đấy. Thái Hằng, hình như tiền lương của anh chỉ có mười chín đồng đúng chứ?"

Lỗ tai ríu rít tiếng nói, một số thanh niên trí thức còn nói một số lời khó nghe, Hứa Thái Hằng vẫn bày ra dáng vẻ mỉm cười, giữ cửa làm ra vẻ như muốn đi ra ngoài: "Tôi sẽ đến văn phòng trường lấy một chút đồ, sang năm mới đi ra ngoài chơi đi, tôi nghe nói buổi chiều trên sân phơi lúa có giải đố đấy."

Một nam thanh niên trí thức giữ chặt tay Hứa Thái Hằng: "Này, khoan đi đã, chúng ta nói chuyện chút đi! Anh thật sự đồng ý dạy cậu ta sao? Nếu thế thì cậu lấy đâu ra thời gian nghỉ ngơi nữa? Mệt lắm đấy!"

"Mệt gì chứ, Trương Tiểu Sơn thoạt nhìn có vẻ là một người tốt, không khó hòa hợp, tôi chỉ cần ngồi một chỗ giảng bài cho cậu ta, không mệt chút nào." Hứa Thái Hằng chen người ra ngoài, quay người đóng cửa rồi khóa lại, sau đó quay đầu lại nở nụ cười: "Được rồi, tôi thật sự có việc mà. Tôi đã nhận đồ của người ta thì nhất định phải soạn bài thật tốt, chờ tôi trở về rồi nói chuyện tiếp!" Nói xong thì anh ta rời đi.

"Thanh niên trí thức chúng ta cũng đâu phải chỉ có Trương Thái Hằng là học sinh cấp ba, tại sao Trương Tiểu Sơn lại tìm anh ta cơ chứ?"

"Chuyện này có gì mà ghen tị, Thái Hằng đã dạy tiểu học được vài năm, kinh nghiệm phong phú chứ còn gì nữa."

"Ai ghen tị? Tôi cũng chỉ nói một chút..."

Vì chuyến thăm của Thụy Hòa mà nơi ở của nhóm thanh niên trí thức xuất hiện. Mấy năm trước, nhà máy sản xuất đồ trúc có một đơn đặt hàng lớn từ nước ngoài, mọi người khắp nơi trên đất nước đều biết đơn đặt hàng này rơi vào tay thôn Thượng Mỹ. Thôn Thượng Mỹ có một vùng rừng trúc lớn nên người trong thôn mới được nếm vị ngon ngọt nhất, người từ đội sản xuất khác muốn nhận lời mời còn phải xếp sau người dân thôn Thượng Mỹ. Trong những tháng ngày đó, những bó trúc được đưa vào nhà máy hay những thành phẩm được xe bò vận chuyển đến nhà máy chính của thành phố, mỗi một xe đều là tiền. Lại thêm có người quen tung tin về tiền lương ra ngoài càng thêm kí©h thí©ɧ ngàn cơn sóng.

Mặc dù Trương Tiểu Sơn không thích nói chuyện nhưng rất nhiều người đều nhìn thấy dáng vẻ liều mạng làm việc của cậu, tính toán sơ qua là có thể biết đối phương một tháng nhận được bao nhiêu. Vào những năm 70, tiền lương của công nhân bình thường chỉ khoảng hai mươi mấy đồng, vậy nên những người làm trong nhà máy sản xuất đồ trúc nhận được bốn mươi đồng trở nên rất nổi bật. Đơn giản là hâm mộ muốn chết!

"Bồi Âm, không phải cậu và Trương Tiểu Sơn làm cùng một nhà máy sao? Sao cậu ta không tìm cậu học bù thế?"

Lư Bồi Âm dừng động tác đan áo len lại, ngẩng đầu lên nở nụ cười ngọt ngào: "Đúng là làm cùng nhà máy, chẳng qua tôi làm bên chiếu trúc cơ, bình thường cũng không quen." Nói rồi cô ta khẽ nhíu mày, giữa hàng lông mày dường như có một nỗi buồn khó tả: "Cùng là công nhân trong nhà máy sản xuất đồ trúc nhưng tôi kém hơn nhiều, mỗi tháng chỉ kiếm được mười mấy đồng. Trương Tiểu Sơn thật sự là một đồng chí tốt đáng được tôn trọng và noi theo."

Thụy Hòa không biết về cuộc trò chuyện xảy ra tại nơi ở của nhóm thanh niên trí thức sau khi cậu rời đi, cậu chỉ nhanh chóng đi về nhà để chuẩn bị, quét dọn vệ sinh, đun sôi nước nóng để pha nước đường đỏ, sau đó lấy giấy, bút, vở ghi và sách giáo khoa ra. Còn chưa đến mười hai giờ cậu đã ăn cơm xong và rửa sạch bát, ngồi đọc sách nghiêm chỉnh chờ Hứa Thái Hằng.

Khoảng mười ba giờ hai mươi phút chiều, Hứa Thái Hằng đến. Không hổ là người có nhiều năm kinh nghiệm giảng dạy, bây giờ anh ấy đang dạy toán, ngữ văn lớp bốn và lớp năm ở trường tiểu học thôn, ngoài ra anh ấy cũng dạy lớp hai và lớp ba nữa. Theo yêu cầu của Thụy Hòa, Hứa Thái Hằng xác định được anh ấy sẽ dạy ngữ văn, toán học và chính trị. Vì để xây dựng kế hoạch giảng dạy chi tiết hơn, anh ta đã mang theo rất nhiều bài thi, nói rằng tất cả đều là bài kiểm tra cuối kỳ của trường, muốn để Thụy Hòa kiểm tra một chút.

Thụy Hòa làm bài kiểm tra lớp một trước rồi đến lớp hai, Hứa Thái Hằng ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào bài làm của cậu, trong lòng dần dần có chủ ý, cầm bút viết tô tô vẽ vẽ trong sổ. Đây là lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác bị người khác coi thi và làm bài kiểm tra, Thụy Hòa vừa cảm thấy mới lạ vừa cảm thấy thấp thỏm, bàn tay cầm bút cũng phải run rẩy.

"Dừng lại một chút, tư thế cầm bút của cậu sai rồi."

Sau khi điều chỉnh tư thế cầm bút, Thụy Hòa càng trở nên căng thẳng hơn, dù là giữa mùa đông nhưng trán cậu lại đầy mồ hôi. Hứa Thái Hằng vội vàng nói: "Cậu đừng căng thẳng, tôi chỉ xem trình độ của cậu ở đâu với chỗ nào còn thiếu thôi, cậu cứ bình tĩnh làm bài thi là được."

Đến khi làm xong, Thụy Hòa chỉ cảm thấy mình giống như đã chạy được mấy quãng đường, mệt đến mức không thể nhấc tay chân lên nổi. Hứa Thái Hằng cất kỹ bài thi đi rồi đứng dậy: "Tối nay tôi sẽ chấm bài cho cậu, ngày mai chính thức bắt đầu học. Vừa rồi tôi nhìn sơ sơ cậu làm bài, đại khái biết được cậu cần bổ sung chỗ nào, cậu chuẩn bị toán học lớp hai trước nhé."

"Được." Thụy Hòa tiễn Hứa Thái Hằng đi nhưng trong lòng vẫn rất bất an, thế là cậu đi tìm Lý Đại Thủy. Mặt trời sắp lặn song Lý Đại Thủy vẫn chưa về, Thụy Hòa ngồi dưới gốc cây đa chờ cậu ấy. Bọn trẻ đang chơi đùa gần đó, cậu nhìn đám nhỏ cảm thấy trong lòng bình tĩnh hơn.

"Mình không hiểu gì cả, không sợ bị chế giễu, thoạt nhìn thầy Hứa là người tốt, mình nhất định có thể học được." Thụy Hòa thì thầm, xoa xoa mặt mình, tinh thần lại tươi tỉnh lên.

"Này Tiểu Sơn!"

Cậu ngẩng đầu nhìn lên, thấy Lý Đại Thủy xuất hiện ở cửa ngõ, hưng phấn vẫy tay với mình, vội vàng mỉm cười vẫy tay: "Anh về rồi sao? Chị Đại Mỹ nói anh đến công xã Hạ Lộ chơi, có vui không?"

Lý Đại Thủy chào tạm biệt bạn trước rồi nhanh chóng chạy tới, vừa đặt gùi xuống vừa thở hồng học nói: "Chơi vui lắm! Nhìn này, tôi hái được nhiều cam lắm!" Cậu ấy nhấc nắp giỏ trúc lên, bên trong có đầy những quả cam vàng và xanh trộn lẫn với nhau, chỉ nhìn thôi Thụy Hòa đã cảm thấy nước bọt trong miệng mình chảy ừng ực.

"Anh hái ở đâu thế?"

"Ở công xã Hạ Lộ đó, chúng ta đến nhà cậu trước đi, tôi sẽ cho cậu vài quả." Lý Đại Thủy ra hiệu cho Thụy Hòa rồi nhặt gùi lên, chạy vài bước về phía trước và hét lớn: "Chị! Chị ơi! Em đến nhà Tiểu Sơn đây, lát nữa sẽ về!"

"Biết rồi!" Lý Đại Mỹ cũng lớn tiếng trả lời cậu ấy.

"Được rồi, chúng ta đi thôi!"

Một đứa trẻ chạy đến ríu ra ríu rít hỏi: "Anh Thủy ơi, anh mang theo gì đó?"

Lý Đại Thủy nhíu mày lại, giả vờ hung ác: "Chuyện người lớn, trẻ con đừng hỏi."

"Anh Thủy ơi..."

Mấy đứa trẻ ôm lấy chân Lý Đại Thủy, nói ra đủ loại lời không ngọt ngào không lấy tiền, Lý Đại Thủy ho khan hai tiếng, cầm một nắm cam đưa cho bọn chúng: "Mấy đứa chia nhau đi, hết rồi, đi mau."

Sau khi đuổi bọn trẻ đi, hai người bọn họ tiếp tục đi bộ đến nhà Thụy Hòa.