Quay lại trường học, Tô Vinh nhìn tôi với vẻ mặt u ám.
Dù nó ngồi sau lưng tôi, trừng mắt nhìn như muốn đυ.c lỗ trên người tôi cũng vô dụng, tôi vẫn thẳng lưng nghiêm túc học tập.
Kiếp trước tôi được Chu Thiên nhận nuôi là bởi vì ông ta cần người giúp bán thịt lợn nên đã ép buộc tôi nghỉ học.
Tôi từng phản kháng nhưng lại bị ông ta nhiều lần dùng tay đánh ngã xuống đất, để cho tôi không còn cách nào phản kháng nữa.
Sau khi nghỉ học, tôi giúp ông ta đến xưởng thịt lợn kiểm tra hàng hóa, chọn lợn. Ngày nào cũng như con thoi quay vòng vòng trong chuồng lợn, bận đến nỗi cả người bụi bẩn, đến cuối ngày trên người dính toàn phân lợn và nướ© ŧıểυ lợn.
Lúc đó, mỗi tối nằm trên giường, nhìn Tô Vinh đăng trên vòng bạn bè những bữa tiệc lớn tinh tế, túi xách và giày dép của những thương hiệu mà tôi không nhận ra, còn có cuộc sống hàng ngày của con bé khi đi du lịch, du học.
Tôi nghĩ cả đời này con bé sẽ không bao giờ biết được, tôi ghen tị với nó đến mức nào.
Cho nên, kiếp này lần đầu tiên chạm vào cuốn sách, mùi sách nhàn nhạt gần như làm tôi suýt khóc.
Sau giờ học, Tô Vinh được vây quanh bởi một nhóm nữ sinh nhuộm tóc năng động.
Đó đều là những nhân vật xã hội mà nó qua lại trong trường ở kiếp trước, cho nên kiếp này nó kết bạn rất nhanh.
Dù sao cũng chẳng liên quan gì đến tôi, tôi cũng không quan tâm.
Sau khi học xong một tiết học, tôi cảm thấy chóng mặt liền đi vào WC.
Ngồi ôm nhà vệ sinh hơi lâu, âm thanh bên ngoài cũng yên tĩnh trở lại.
Lúc tôi mở cửa để rửa tay, thì lại phát hiện những nữ sinh kia đang đứng ở lối đi, khoanh tay nhìn tôi, vẻ mặt không mấy thiện cảm.
Chờ tôi ý thức được vấn đề thì đã bị đạp vào tường rồi.
Những người đó quây lại đấm đá tôi.
Không biết qua bao lâu mới có tiếng "Dừng" vang lên.
Tô Vinh đi tới nắm tóc tôi, bắt tôi ngẩng đầu lên.
"Kiếp trước Chu Thiên làm sao phát tài? Ở giữa đã xảy ra chuyện gì? Mau nói cho tôi biết!"
"Nếu chị không nói, tôi sẽ để bọn họ tiếp tục đánh!"
Đầu tôi đầy vết bầm tím, nhưng nhìn thấy vẻ lo lắng của Tô Vinh, tôi cũng bình tĩnh lại.
Nó ở nhà Chu Thiên chưa đến một tháng, mà đã không chịu nổi cuộc sống khổ như vậy.
Cho nên mới nghĩ ra kế hoạch này để ép buộc tôi.
Tôi nói: "Được. Chị nói cho em."
"Ngày 15 tháng sau, lúc mười hai giờ đêm, Chu Thiên sẽ uống rượu đi qua con phố nhỏ phía sau trường học."
"Em đi theo, sẽ biết Chu Thiên làm sao phát tài."
Tô Vinh nghe vậy nhíu mày thật chặt.
"Chu Thiên biết uống rượu sao? Ông ấy chưa bao giờ uống rượu trước mặt tôi."
"...Thật sao?" tôi hỏi.
"Đúng. Hơn nữa khoảng 9 giờ mỗi ngày ông ấy đi làm về, sẽ làm cho tôi bữa ăn khuya và sữa bò nóng để tôi đi ngủ sớm."
Phải không?
Nhưng ở kiếp trước Chu Thiên suốt ngày rượu chè, bất cứ lúc nào không vui sẽ ra tay với tôi, còn ép tôi phải nghỉ học làm việc cho ông ta, mỗi ngày ở với ông ta tôi sống không bằng c.h.ế.t.
Tôi nhìn khuôn mặt xinh tươi của Tô Vinh, đột nhiên hỏi: "Ông ấy đối xử với em tốt như vậy, em còn chưa hài lòng à?"
Vậy mà nó giơ tay lên giáng cho tôi một cái tát.
"M.ẹ m.à.y, đừng có mà nói nhảm."
"Nếu ngày hôm đó ông ấy không ra ngoài thì sao?"
Tia ấm áp cuối cùng trong lòng tôi biến mất, tôi nói với nó: "Vậy ngày hôm đó em chuốc say Chu Thiên rồi dẫn đi, em đi theo ông ấy là có thể phát tài."