Chương 2

Sáng ngày hôm sau, tôi nói với ông Triệu: "Bố, con ngưỡng mộ bố rất lâu rồi, con vẫn luôn tò mò về top 500 Triệu thị."

"Con có thể đến công ty thăm quan được không?"

Ông Triệu nghe vậy khẽ cau mày, giống như không nghe thấy lời này, đứng dậy, mặc áo khoác rồi đi ra ngoài.

Tôi ngồi vào bàn ăn sáng, cũng không sốt ruột.

Nếu ba năm sau Triệu thị phá sản, vậy chắc chắn bây giờ trong công ty đang xuất hiện vấn đề.

Chỉ cần có thể được ông ấy tín nhiệm, bằng năng lực của mình, vãn hồi một cái Triệu thị thì có khó gì?

Những ngày tiếp theo, tôi đóng vai một cô con gái nghe lời, khôn khéo. Sau đó tích cực đọc các sách báo về tài chính, kinh tế và chia sẻ nó với ông Triệu.

Đối với người mẹ nhận nuôi tôi, tôi lại càng để tâm hơn.

Mỗi sáng sớm bưng sữa bò cho bà ấy, học cách nấu thức ăn cho bà ấy......

Có thể là vì tôi vẫn luôn không có người nhà, cho nên tôi đặc biệt khát khao.

Cho dù bọn họ vẫn không đáp lại tôi, tôi cũng không nản lòng.

Nhưng lại không ngờ máy ghi âm do em gái Tô Vinh mang đến, đã phá vỡ hoàn toàn ảo tưởng của tôi.

Giọng nói lạnh lùng của ông Triệu phát ra từ máy ghi âm: "Cảm giác cứ như là nuôi một con sói mắt trắng trong nhà. Tôi còn chưa có chết mà đã muốn tiếp quản Triệu thị?"

"Một đứa con gái chỉ rúc trong nhà, mà lúc nào cũng mở mồm là nói về Warren Buffett*. Những cuốn sách tài chính kia đến tôi xem còn không hiểu, thế mà nó còn đến gặp tôi giả vờ hiểu biết nói rõ ràng đâu ra đấy."

(*巴菲特: Warren Buffett: là một tỷ phú, nhà đầu tư và doanh nhân người Mỹ. Ông sinh ngày 30 tháng 8 năm 1930 tại Omaha, Nebraska (Mỹ). Ông được biết đến với thành công của mình trong lĩnh vực đầu tư và quản lý tài sản. Ông vừa là chủ tịch và CEO của Berkshire Hathaway, một tập đoàn đa ngành có trụ sở tại Omaha.)

"Mấy năm nữa nghĩ biện pháp chấm dứt quan hệ nhận nuôi đi. Dù gì nhận nuôi nó cũng chỉ là diễn trò cho người ngoài xem thôi."

......

Sau một loạt âm thanh ồn ào, giọng bà Triệu lại vang lên.

Rõ ràng bà ấy đang nói chuyện với Tô Vinh.

"Tiểu Vinh à, chị gái của cháu suốt ngày u u ám ám, có chỗ nào giống cháu trông như mặt trời nhỏ chứ, nếu như nhận nuôi là cháu thì tốt rồi."

"Chị cháu nấu canh nóng cho cô, cô đều phải để người làm lén đổ đi, cô thật sự sợ nó bỏ thuốc độc vào trong."

...

Kết thúc đoạn ghi âm, Tô Vinh nhìn tôi đắc chí.

"Chị à, bố mẹ chị không thích chị đâu."

"Kiếp trước họ yêu thương tôi đến mức, phá sản rồi họ cũng muốn ra ngoài đi làm kiếm tiền để đóng học phí cho tôi đấy."

"Không có biện pháp, ai bảo chị không được người khác thích chứ?"

Khó trách mấy ngày nay Tô Vinh lại yên phận như vậy, hóa ra là lôi kéo làm quen với bố mẹ tôi.

Tôi nghe con bé trào phúng, chú ý đến trên dưới cả người nó đều là những nhãn hiệu nổi tiếng mới toanh.

Chu Thiên bây giờ chỉ là người bán thịt lợn, làm sao có thể mua cho nó?

Lời giải thích duy nhất chính là nó tiếp cận bà Triệu để xin tiền.

Tôi lặng lẽ bật ghi âm trên điện thoại lên, tỉnh bơ nói: "Nếu em thích bố mẹ chị như vậy, chị đổi lại với em là được."

Tô Vinh hét lên: "Cái loại phụ nữ vừa già vừa chua ngoa cay nghiệt đấy, còn muốn tôi làm con gái bà ta? Bà ta xứng chắc?"!

"Còn chồng bà ta nữa, kiếm được chút tiền thôi mà cứ nghĩ mình giỏi lắm? Kiếp trước ông ta chỉ là tên bám đít Chu Thiên mà thôi."

Tô Vinh lại bắt đầu mắng người, chỉ gà mắng chó, chỉ trời mắng đất, lải nhải không dứt.

Chờ con bé mắng xong, tôi mỉm cười giơ giao diện ghi âm lên.

Tại lúc khóe mắt con bé muốn nứt ra, tôi gửi nó cho bà Triệu.

Tô Vinh nhào tới giật lấy điện thoại của tôi, thì đúng lúc này điện thoại của nó đột nhiên reo lên.

Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy, Tô Vinh bắt đầu run rẩy.

Nó trừng mắt nhìn tôi, nghiến răng nhấn cúp máy.

Nó có thể cúp điện thoại di động nó, nhưng không ngăn được tôi gọi vào điện thoại di động của bà Triệu.

"Alo, mẹ," tôi nói.

"Tô Vinh đang ngồi cùng con, con đưa điện thoại cho con bé nhé."

Vừa nói tôi vừa đặt điện thoại vào tay nó.

Sắc mặt Tô Vinh tái nhợt, bởi vì giọng nói lạnh lùng của Triệu phu nhân giống như phán quan dưới địa phủ đang ra lệnh vậy.

"Tô Vinh, lần trước ở trại trẻ mồ côi, tôi tưởng cô là trẻ con nói chuyện không suy nghĩ, không để trong lòng. Ngược lại còn thương hại cô đi theo tên bán thịt lợn đó ăn không đủ no, nên mới mua đồ ăn vặt và quần áo cho cô."

"Tôi không ngờ cô lại là một đứa trẻ độc ác như vậy."

"Sau này đứng đến tìm tôi nữa."

Sau khi cúp điện thoại, Tô Vinh điên cuồng mở điện thoại ra, gửi tin nhắn cho bà Triệu.

Nhìn khuôn mặt nó bị phản chiếu ánh sáng màn hình màu xanh lá cây, còn có thể loáng thoáng nhìn thấy dấu chấm than màu đỏ. Chắc chắn rồi, nó đã bị bà Triệu chặn số.

Sau khi về đến nhà, bà Triệu bước tới nghênh đón tôi, bưng cho tôi món hoành thánh nóng hổi.

Ông Triệu đang ngồi trên ghế sofa đọc báo, lần đầu tiên ông nhìn tôi, sắc mặt dịu đi.

Sau khi chờ tôi ăn xong hoành thánh, ông ấy nói: "Tiểu Lệ, cuối tuần đến công ty bố thăm quan chút, chẳng phải con vẫn luôn muốn đi sao?"

"Chờ con tốt nghiệp, bố sẽ sắp xếp cho con một vị trí trong công ty, con có thể chọn bất kỳ vị trí nào dưới Giám đốc."

Phải mất một lúc tôi mới rời mắt khỏi bát hoành thánh, nở một nụ cười thật tươi với ông ấy.

"Không cần nữa bố ạ, cuối tuần này con bận lắm."

Phá sản hay không thì liên quan gì tới tôi?