Cương Tử trở về vào lúc ban đêm, Tần Hải Dao tự mình thấy hắn.
Mặt Cương Tử đã được rửa sạch, hắn có ngụy trang một chút, trên cơ bản nhìn không ra dị thường, "Đại tiểu thư, bên trong không có chôn đồ vật, tôi cùng người trong thôn đào cả một buổi trưa." Tần Hải Dao nhíu mày, không nên, nàng nhớ rõ kiếp trước, Đoạn Tử đích xác đem tất cả bí mật thu thập lại với nhau và đặt chúng ở dưới đó.
Tần Hải Dao xoay người, nhìn Ưng Địch đang đứng sau lưng nàng: "Cậu lúc trước có từng tự mình đào qua chưa?"
Ưng Địch lắc lắc đầu.
Điều này thật kỳ quái.
Tần Hải Dao lại lần nữa nhìn về phía Cương Tử: "Có để lộ ra cái gì hay không?"
Cương Tử lắc đầu, thực kiên quyết: "Tôi từ đầu đến cuối đều tự mình quan sát, không ai có thể biết được."
Sự kiên quyết trong câu nói này khiến Tần Hải Dao cảm thấy hơi kỳ lạ, đôi mắt của nàng nhìn chằm chằm vào Cương Tử: "Cậu bị thương?" Nàng phát hiện Cương Tử luôn luôn vô thức sờ mũi mình.
Cương Tử nghe vậy ngượng ngùng cười cười, "Này, đây là lúc đào đất, không cẩn thận bị đυ.ng trúng." Tần Hải Dao gật gật đầu, không còn rối rắm nhiều, "Cậu vất vả rồi, trở về sớm một chút, đừng làm người khác nghi ngờ." Cương Tử gật đầu: "Đại tiểu thư, Tần tổng bên kia ———"
Tần Hải Dao nhàn nhạt: "Hoãn một chút."
Cương Tử nhận lệnh rời đi, trước khi ra ngoài, hắn nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Ưng Địch cảm thấy khó hiểu, với mối quan hệ trước đây của hắn cùng Đoạn Tử, chắc sẽ không lừa gạt mình, chẳng lẽ từ ban đầu anh Đoạn đã nổi lên lòng nghi ngờ? Tần Hải Dao chắp tay sau lưng, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ một hồi, nhàn nhạt nói: "Tôi đi ra ngoài một chuyến."
Ưng Địch thuận thế hỏi: "Có cần chuẩn bị xe không ạ?"
Tần Hải Dao lắc lắc đầu, "Không cần, tôi tự mình đi là được." Màn đêm vừa mở ra, bầu trời một vệt đen kịt.
Thời điểm Tần Hải Dao đến Nguyễn gia, Nguyễn nãi nãi đã nghỉ ngơi, Nguyễn Y Hàm đang nghe điện thoại, thấy nàng tới liền dừng một chút, dùng ánh mắt ra hiệu cho nàng ngồi chờ trong phòng khách. "Chờ đã, Nguyệt Nguyệt."
Âm thanh của Nguyễn Y Hàm thực nhẹ, cô liếc nhìn Tần Hải Dao một cái, cầm điện thoại đi vào thư phòng.
Tần Hải Dao biết cô cố ý tránh mình, vẫn không hoàn toàn tin tưởng, tuy rằng trong lòng có chút chua xót, nhưng nàng có thể hiểu được, rốt cuộc lừa gạt hai kiếp, nàng cũng không thể yêu cầu Nguyễn Y Hàm lập tức tin tưởng nàng. Cửa thư phòng đóng lại.
Nguyễn Y Hàm lúc này mới tiếp tục cuộc điện thoại với Khương Trăn Nguyệt.
Khương Trăn Nguyệt đang ở phòng điều khiển của Ức Dương, nàng một bên nói chuyện với nhân viên muốn lấy băng ghi hình cổng lớn, một bên cùng Nguyễn Y Hàm nói: "Tôi lúc trước liền cảm giác A Ly có điểm không thích hợp, nghe điện thoại liền nghe đi, tại sao thấy tôi tới liền lập tức cúp máy."
Nguyễn Y Hàm nghe xong nhíu mày, "A Ly? Có phải trộm kết giao bạn gái hay không?"
Cô nhớ rõ kiếp trước, sau khi Nguyễn thị sụp đổ, không có ai bên cạnh cô ngoại trừ bà nội cùng A Ly.
Khương Trăn Nguyệt liên tục nhìn chằm chằm vào màn hình theo dõi, nàng quay quay cây bút trong tay, "Tôi vừa thống kê thời gian A Ly đi chơi trong tuần này. Tất cả thời gian cho các cuộc họp thường lệ của cậu, tôi chỉ gọi điện báo trước một tuần. Cũng là lần này, nhưng không thường xuyên như bây giờ. A Hàm, cậu không nghĩ có vấn đề sao? Chẳng lẽ lần nào cậu cũng giao nhiệm vụ cho A Ly?"
Đại não của Nguyễn Y Hàm phản ứng nhanh chóng, cô nhớ lại những chuyện gần đây của A Ly, cô cắn cắn môi, "Cậu là cho rằng........." Khương Trăn Nguyệt buông bút trên tay xuống: "Tôi có một loại trực giác, A Ly có vấn đề."
Nàng cùng Nguyễn Y Hàm không giống nhau, nàng không có cảm tình với A Ly.
Cảm tình liền hỏng việc.
Nàng dễ dàng đứng ra nhìn từ góc độ của một người xem.
Bởi vì là thư ký của Nguyễn Y Hàm, phần lớn thời gian hai người đều ở cạnh nhau, nàng vẫn luôn không thích A Ly này cho lắm.
Nàng tựa hồ phát hiện A Ly "ham chơi" rất nặng, ngày thường trừ bỏ lái xe, hoàn thành một ít nhiệm vụ được Nguyễn Y Hàm giao, thì chính là cầm cái điện thoại, không ngừng chơi trò này hết trò kia. Đa số thời gian, Khương Trăn Nguyệt đi ngang qua nàng ấy, đều nghe thấy một số âm thanh chém gϊếŧ, nhưng nàng sẽ không nhìn vào.
Chỉ có một lần Khương Trăn Nguyệt đi ngang qua muốn đến phòng tài vụ xử lý một ít việc, ánh mắt trong lúc vô tình liền nhìn thấy A Ly đang trong giao diện trò chuyện, Khương Trăn Nguyệt căn bản không có suy nghĩ nhìn xem, A Ly lại như bị kinh hách một chút, đột nhiên đem điện thoại cất vào, bởi vì khẩn trương, mặt đều đỏ lên một mảnh,
"Trước không nói A Ly, những chuyện khác của cậu thế nào rồi?" Khương Trăn Nguyệt hạ giọng, âm thanh của Nguyễn Y Hàm có chút nhẹ: "À, người mà tôi đặc biệt sắp xếp đến Miến Điện một chuyến, có chút rắc rối, cầm một ít chứng cứ trở về, Tần Thấm rất cẩn thận, âm thầm làm gì đó chứ không trực tiếp nhúng tay vào, ngay cả Đoạn Tử đều vứt ra, thậm chí người xung quanh cũng không sốt sắng, tài khoản còn được chuyển cho một công ty nước ngoài tên là 426."
"426?"
Khương Trăn Nguyệt nghi hoặc: "Con số này có ý tứ gì sao?"
Nguyễn Y Hàm trầm mặc trong chốc lát, "Trong quá trình trò chuyện với Tần Hải Dao, tôi biết được đây là ngày mà Tần Thấm nói với Tần Hải Khôn rằng bà ta đã mang thai." Đó là kiếp thứ hai, Tần Hải Dao tâm như tro tàn, sau khi đi tìm Tuệ Quả sư phụ, Tần Thấm đã từng đến thăm nàng một lần và kể cho nàng nghe mọi chuyện.
Khương Trăn Nguyệt nghe xong hơi có chút kinh ngạc: "Là Tần tổng chủ động nói cho cậu, hay là cậu dùng cách moi ra?"
"Có gì khác nhau sao?" Giọng nói của Nguyễn Y Hàm có chút thay đổi, Khương Trăn Nguyệt dừng một lát: "Hai người vẫn chưa bình thường lại sao? Chẳng lẽ cậu vẫn đang nghi ngờ cô ấy?"
Một câu, chọc ra cái gai sâu nhất trong lòng của Nguyễn Y Hàm, cô làm sao có thể không nghi ngờ, cô cũng từng hoàn toàn tin tưởng nàng như thế, nhưng cuối cùng lại đối mặt với hiện thực tàn khốc, khi đó bà nội cũng thích Tiểu Hải như bây giờ, chỉ nhiều hơn chứ không ít......
"Cậu có nói chuyện này với bà nội không?" Khương Trăn Nguyệt hỏi, Nguyễn Y Hàm nắm chặt tay: "Không có."
Bà nội cùng chú hai Tần đang nghĩ ngợi lung tung, còn muốn cho Tần Thấm mấy tháng, chờ bà ta tự giác ngộ.
Tần Thấm có thể tàn nhẫn độc ác, đánh mất nhân tính, nhưng bà nội thì bất đồng, bà nhìn Tần Thấm từ nhỏ đến lớn, nhiều năm nuôi nấng như con đẻ của mình. Bà không có giống Nguyễn Y Hàm tự mình trải qua, hết thảy đều là nghe cháu gái nói, bà cũng không có tác động trực quan và bị sốc như Nguyễn Y Hàm, tuy bà đã cầm một ít chứng cứ, nhưng đều khóa trong két sắt, mấy hôm trước, thậm chí còn gọi điện cho Tần Thấm nói chuyện, Nguyễn Y Hàm nghe thấy đại khái cái gì "Một tháng".
Cô đoán được một ít, cũng không nói gì mà lén lút buổi tối vào thư phòng của bà nội, sao chép lại tất cả những thứ mà bà cô đã thu thập được từ hải quan, xong cất lại nguyên vẹn.
"Cậu có tính toán gì?" Khương Trăn Nguyệt cảm thấy trước đây nàng hiểu rất rõ Nguyễn Y Hàm, nhưng hiện tại, nàng đột nhiên lại cảm giác cô thay đổi thật sự quá lớn, nàng căn bản đoán không ra.
Nguyễn Y Hàm đốt điếu thuốc, hút một ngụm, thân mình đứng ở trước cửa sổ nhìn ánh trăng: "Chuyện này liên quan đến quá nhiều người, tuy rằng Tần Thấm đã từ chức, nhưng trong tay bà ta còn có cổ phần Nam Dương, bà ta có sai, nhưng chú hai không có sai, càng không nói đến tình huống, Nam Dương cùng Ức Dương có quá nhiều ràng buộc." Mối quan hệ ở đây quá phức tạp, Nguyễn Y Hàm không chắc đã làm đúng, nhưng cô đã suy nghĩ kỹ rồi. Sau khi hoàn thành mọi việc, cô sẽ nói với bà nội trước, sau đó mới cân nhắc xem có nên nói chuyện này với chú hai hay không.
Bà nội hoàn toàn tin tưởng chú hai.
Nhưng cô đã trải qua một đời, trong lòng thiếu hụt đi phần tín nhiệm kia, càng trở nên lo được lo mất, ai cũng hoài nghi.
Khương Trăn Nguyệt biết đây là chuyện trong chốc một lát không thể giải thích rõ, nàng không nói nhiều: "Được, vậy tôi sẽ lại quan sát chằm chằm vào A Ly."
"Không được." Nguyễn Y Hàm thực quyết đoán, "Nguyệt Nguyệt, nếu thật sự theo như lời cậu nói, A Ly có vấn đề, cậu nếu quá rõ ràng sẽ bị phát hiện."
Khương Trăn Nguyệt vừa nghe liền cười, "Cậu lo lắng cho tôi sao? Từ nhỏ đến lớn, tôi còn không có sợ qua cái gì. Không phải lo, chăm sóc bản thân cậu cho tốt."
Gần đây, Nguyễn Y Hàm cùng Tần Hải Dao nói rất nhiều chuyện, cô thường nghĩ đến nhất chính là hai từ "Trừng phạt". Đối với Tần Hải Dao mà nói, mỗi một lần đều phải trả giá bằng máu.
Đối với cô làm sao không phải?
Kiếp trước, cô mất đi bà nội.
Lúc này đây...... Cô sợ rằng mình sẽ mất đi một người quan trọng nhất khác, dù thế nào đi nữa, cô cũng không muốn đó là Nguyệt Nguyệt.
Khương Trăn Nguyệt bên kia đột nhiên trầm mặc trong chốc lát, nhìn màn hình theo dõi đang nhấp nháy, nàng nhẹ nhàng hỏi: "Cậu cùng Tần Hải Dao........." Hiện tại Nguyễn Y Hàm đối với Tần Hải Dao không phải là lừa gạt sao?
Nguyễn Y Hàm gạt tàn thuốc, "Cô ấy không giống như trước đây, tôi cũng không còn như trước. Nguyệt Nguyệt, tôi thừa nhận rằng tôi vẫn yêu cô ấy, nhưng nó không nhiều bằng sự thù hận của tôi đối với Tần Thấm." Là hận ý túm cô trở về.
Nếu thật sự muốn có về sau, cô nhất định phải chính tay đâm chết Tần Thấm.
Mặc dù Tần Hải Dao đã phản bội Tần Thấm, nhưng hai người là mẹ con ruột thịt, nếu có một ngày, cô đưa Tần Thấm vào chỗ chết, liệu bọn họ còn có thể quay trở lại sao? Đây giống như một cái nút thắt bế tắc, có lẽ, Tần Hải Dao ngay từ lần đầu tiên đã không nên trở lại, lần này cũng không nên trở lại.
Có thể trách ai?
Tắt điện thoại.
Nguyễn Y Hàm đứng một mình hồi lâu, nhìn vầng trăng sáng ngoài cửa sổ một lúc, trong lòng đột nhiên có chút lạnh lẽo. Nếu đó thật sự là A Ly...
Nàng là được bà nội tự mình chọn lựa, là người cùng mình lớn lên.
Nhưng Nguyệt Nguyệt sẽ không lừa cô, nhớ lại lời nói của Tần Hải Dao lúc trước: "A Hàm, nếu lần trước không phải A Ly bứt dây động rừng, các người rời đi, kết cục sẽ như thế nào?" Thật là nàng sao?
Một khi con người đã có lòng nghi ngờ, nó sẽ giống như một lỗ hổng được mở ra, rất nhiều chi tiết và mảnh vỡ của quá khứ sẽ tràn vào như giọt nước, ngày càng nhiều hơn. Có lẽ, không gì là không thể.
Nếu người cô từng yêu nhất đặt ở đầu quả tim cũng có thể khiến cô tổn thương sâu sắc, A Ly làm sao không thể phản bội? Trên đời này, thứ hay thay đổi nhất chính là lòng người.
Trong lòng bực bội bất an, Nguyễn Y Hàm từ trong thư phòng đi ra, Tần Hải Dao vẫn ngồi trong phòng khách đợi cô, đôi mắt trống rỗng nhìn về phía trước, không biết suy nghĩ cái gì. Thấy Nguyễn Y Hàm ra tới, nàng đứng lên, nhẹ giọng nói: "A Hàm, chị tra được cái gì sao?"
Cô tra được cái gì sao? Nguyễn Y Hàm uống một ngụm nước, bất động thanh sắc nhìn Tần Hải Dao, nếu nói về kinh doanh công ty và cuộc sống hàng ngày thì có vẻ bình đẳng và dễ nói chuyện hơn, nhưng nếu liên quan đến những chủ đề nhạy cảm này, thì cô có vẻ cẩn trọng hơn rất nhiều. Dù sao thì Tần Thấm vẫn luôn là rào cản lớn nhất giữa hai người không thể vượt qua cũng sẽ không bao giờ phai nhạt.
Vẻ mặt hoài nghi kia đâm nát cõi lòng Tần Hải Dao, nàng cúi đầu im lặng nói "Chị không cần nghĩ nhiều, em chỉ là cảm giác...... Chiều nay Cương Tử trở về, hắn có chút không thích hợp, mặt cũng có dấu vết bị thương, em sợ là mẹ em bên kia nói qua cái gì. Em hiểu biết bà ấy, sẽ không dễ dàng buông xuống mọi chuyện, A Hàm chị cảm thấy bà ấy sẽ lựa chọn khi nào ——"
Nghe xong lời này, Nguyễn Y Hàm ngồi ở trên sô pha, đánh gãy lời nói của nàng: "Tần Hải Dao."
Xưng hô xảy ra thình lình như vậy làm Tiểu Hải hơi bối rối, nàng nhìn Nguyễn Y Hàm, biểu tình cô phức tạp: "Tôi có đường dây buôn lậu của Tần Thấm, cũng như chứng cứ bà ta dính líu đến ma túy, tuy rằng còn chưa đầy đủ, nhưng những thứ này.." Cô dừng lại: "Cũng đủ để khiến bà ta phải ngồi tù cả đời."
Vì số tiền quá lớn và có nhiều gương mặt liên quan nên Nguyễn Y Hàm đã phái người đi điều tra rất lâu cũng không tìm ra manh mối, sau này Tần Hải Dao cũng thú nhận mọi chuyện giống như cô.
Trong quá trình hai người nói chuyện phiếm, tự nhiên sẽ nói đến Tần Thấm, Tần Hải Dao cũng không có ý định che giấu Nguyễn Y Hàm, cô muốn biết cái gì, khi chủ đề được dẫn dắt, Nguyễn Y Hàm đương nhiên sẽ nhận được câu trả lời mà cô muốn. Cô nhớ tất cả những điều đó.
Sau khi cô trở về thì hầu như vẫn vậy, đại khái hướng đi không có chuyển biến, nhưng chi tiết cụ thể thì có chút thay đổi, đó cũng là vì thiếu một mắt xích quan trọng. Tuy rằng cô biết Tần Thấm đã làm trong ngành sản xuất bất hợp pháp từ lâu, nhưng rốt cuộc cô không phải là người bên cạnh bà ta nên cũng không biết nhiều khía cạnh khác của nó.
Không phải cô cố ý lừa dối Tần Hải Dao, chỉ là cô thật sự không yên tâm, thủ đoạn của Tần Thấm quá mức tàn nhẫn, kiếp trước, bà ta còn có thể quên hết những gì cô cùng bà nội đối xử tốt mà ra tay tàn nhẫn, càng không cần nói đến hiện tại đang cùng đường bí lối, cô không chỉ muốn Tần Thấm từ chức là xong, mục đích cuối cùng của Nguyễn Y Hàm vẫn luôn không có thay đổi, cô muốn Tần Thấm phải chết.
Cô có được rất nhiều thông tin hữu hiệu từ khi trò chuyện với Tần Hải Dao, ví dụ không có nhà họ Trịnh đứng phía sau làm con rối, Tần Thấm ở bên kia Miến Điện kém mạnh mẽ hơn nhiều so với kiếp trước, bà ta đã mở ra mấy bộ phận, dùng thủ đoạn gì, người sau lưng bảo hộ bà ta là ai, đều là Ưng Địch nói cho Cương Tử những điều này.
Tần Hải Dao đã tra qua, cũng không có tra được cái gì, chính là Nguyễn nãi nãi có quan hệ với hải quan, thông qua các bộ phận liên quan điều tra cũng dễ dàng hơn nhiều, huống chi bà nội đã sắp xếp người đến kiểm tra từ trước, internet đã hình thành, thông qua miệng của Tần Hải Dao biết được những tin tức quan trọng, mũi nhọn tập trung, tiến độ rất nhanh.
Tần Thấm là kín đáo, là lợi hại, nhưng cho dù bà ta có toàn năng đến đâu thì cũng không thể sánh được với hai người đã từng trọng sinh liên thủ với nhau.
Ngoài những tài liệu cô chuẩn bị cho các viên chức, còn có một số tài liệu dành cho Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật.
Cô đã chuẩn bị gấp đôi.
Vốn dĩ hiện tại đã đủ rồi, nhưng cái cô muốn chính là mạng của Tần Thấm, không phải chỉ là ở trong tù cả đời. Có lẽ là do tâm ma quấy phá.
Nguyễn Y Hàm có cảm giác, chỉ cần một ngày Tần Thấm còn tồn tại, cô đều sẽ không an ổn vượt qua. Chỉ có bà ta vĩnh viễn biến mất, cô mới có thể an tâm.
Bóng đêm ngoài cửa sổ chiếu vào.
Nghe Nguyễn Y Hàm nói xong, Tần Hải Dao không thể tưởng tượng nhìn cô.
Nàng...... Nàng biết Nguyễn Y Hàm chưa từ bỏ ý định, nhưng vẫn luôn cho rằng cô nghe theo lời của bà nội cùng chú hai, sau khi đem Tần Thấm đá xuống đài, cô liền tập trung vào sự nghiệp của mình, không nghĩ tới, cô âm thầm làm nhiều thứ như vậy.
Nhiều lần khi nói chuyện phiếm, Nguyễn Y Hàm truy vấn Tần Hải Dao chuyện có liên quan với Tần Thấm, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ đến những mặt này.
Một khắc kia.
Nhìn Nguyễn Y Hàm qua ánh trăng, Tần Hải Dao lần đầu tiên cảm thấy có chút xa lạ, từ đáy lòng dâng lên một cổ khí lạnh.
Nguyễn Y Hàm nhìn đôi mắt nàng: "Em dù sao cũng là con gái của Tần Thấm, trên người em chảy dòng máu của bà ta, tới cuối cùng, em nhất định sẽ không hạ thủ được."
Tần Hải Dao nhìn cô, trong mắt hiện lên một tầng lệ quang.
Nguyên lai, trong khoảng thời gian tốt đẹp này, bất quá đều là ảo ảnh.
Nguyễn Y Hàm không bao giờ nói cho nàng biết bí mật sâu kín nhất trong đáy lòng cô.
Đúng vậy.
Là nàng chính miệng nói cho Nguyễn Y Hàm.
Nàng dựa vào chấp niệm tình yêu mà trở lại, còn Nguyễn Y Hàm là dựa vào chấp niệm thù hận để trở về.
Trách không được......
Tiểu Hải đã từng nhiều đêm nhẹ nhàng xoa xoa hạc giấy màu hồng nhạt, luôn nhìn vòng đen xung quanh đã trở nên có chút phai nhạt nhưng chưa bao giờ rút đi liền phát ngốc.
Nàng không rõ.
Các nàng đã thẳng thắn như vậy rồi, tại sao vòng đen còn không biến mất? Nàng làm chưa đủ tốt sao?
Nguyên lai a...... Nguyên lai......
Cô cùng nàng tán gẫu, thật ra cuối cùng cũng là vì muốn dẫn nàng nói ra những chuyện trước kia, đúng không?
Nhân quả luân hồi............ Báo ứng khó tránh......
Đã từng, tất cả những gì nàng đối với Nguyễn Y Hàm, mặc dù là cố ý hay vô tình, cuối cùng cô đều trả thù lại nàng.
Nguyễn Y Hàm có chút chết lặng: "Em không cần nhìn tôi như vậy, là bà ta ép tôi." Người yêu nhau rồi sẽ hiểu nhau.
Nhưng trên đời này, chung quy không ai có thể hiểu rõ mình hơn bản thân.
Tuy rằng Nguyễn Y Hàm chưa bao giờ đề cập, nhưng từ ký ức cuối cùng của Tần Hải Dao, thời điểm cô cùng Tần Thấm giằng co nổ súng, cô vẫn luôn tự hỏi chính mình. Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì có thể khiến cô quyết tuyệt như vậy? Tần Thấm của kiếp đầu tiên thật sự sẽ buông tha cho cô, giống như lời Tiểu Hải đã nói sao? Có lẽ, này chỉ là kế hoãn binh của bà ta, một bên khiến Tần Hải Dao thả lỏng cảnh giác, về phương diện khác bà ta lại biết Nguyễn Y Hàm nhất định sẽ tìm đến, mặc kệ thế nào đi nữa thì cuối cùng cô cũng sẽ có được câu trả lời mà mình mong muốn?
Tần Hải Dao đỡ súng cho cô, ký ức như vậy kết thúc.
Nhưng Nguyễn Y Hàm sẽ nhịn không được suy nghĩ, cô gϊếŧ người, lại nháo ra động tĩnh lớn như vậy, nhất định sẽ bị bỏ tù. Nhìn thấy đứa cháu gái yêu quý, tốt bụng từ nhỏ của mình phải vào tù, bà nội sẽ đau lòng như thế nào?
Còn bản thân cô trong kiếp đầu tiên thì sao? Chính tay mình gϊếŧ người, lại nhìn người mình yêu nhất đỡ súng cho mình mà chết, cô sẽ cảm thấy đau đớn đến thế nào? Cộng hai điều này lại với nhau, chẳng phải chính là điều mà Tần Thấm vẫn luôn muốn làm một nhà bọn họ cảm thấy sống không bằng chết sao?
Cơ thể cô chợt lạnh đi, Tần Hải Dao nhìn nhìn Nguyễn Y Hàm, âm thanh có chút nghẹn ngào: "A Hàm, nếu chị trực tiếp hỏi thẳng em chuyện này, em cũng sẽ nói cho chị biết." Nguyễn Y Hàm gật gật đầu: "Tôi biết." Tạm dừng một lát, cô nhìn đôi mắt của Tần Hải Dao: "Nhưng kết quả mà chúng ta muốn lại bất đồng."
Tần Hải Dao lệ quang lấp lánh nhìn chằm chằm cô, Nguyễn Y Hàm quay đầu, không có nhìn đôi mắt nàng: "Cái em muốn chính là kiềm chế tay chân của bà ta, để bà ta không còn có thể làm gì được nữa, nhưng cái tôi muốn, chính là mạng của bà ta."
Gió thổi qua, thân thể của Tần Hải Dao hơi đung đưa, cố gắng mở ra đôi mắt nhìn cô: "Tiểu Hải, dù chúng ta có nỗ lực thế nào thì kết cục cũng sẽ như thế. Hoặc là tôi gϊếŧ người thân duy nhất của em, hoặc là bà ta gϊếŧ tôi cùng bà nội, không ai có thể nhảy ra khỏi vòng lẩn quẩn này, chúng ta vĩnh viễn đều trở về không được." Đã từ rất lâu, lần đầu tiên cô gọi nàng như vậy.
Trái tim của Tần Hải Dao hơi chùng xuống một chút, vẫn là vô dụng sao? Nàng làm nhiều thứ như vậy, rốt cuộc đổi không được sự tin tưởng của cô. Nguyễn Y Hàm nói không sai, nàng quả thực đã nghĩ vô số lần, nàng có thể muốn mạng của Tần Thấm sao?
Đại khái là làm không được.
Những gì nàng có thể làm là ngăn cản Tần Thấm làm bất cứ điều gì gây tổn hại đến Nguyễn Y Hàm cùng bà nội trong kiếp này và kế hoạch cuối cùng là tống mẹ nàng vào tù.
Các nàng thật sự vĩnh viễn đều trở về không được.