——
Tôi sẽ kết hôn vào tháng sau. Nguyễn tổng mau đứng lên đi, mưa lớn như vậy, hà cớ gì phải tự hành hạ bản thân, trở về tịnh dưỡng một chút, hôn lễ của tôi cùng Tiểu Hải còn đợi mời cô làm phù đâu đấy. Nàng đi quán trà gặp một người, sau lại đến ngân hàng một chuyến." ......
Thình lình xảy ra hôn môi.
Cường thế, phẫn nộ, hận ý giao thoa.
Tần Hải Dao kinh ngạc ngắn ngủi, nàng nhắm hai mắt lại, tay ôm cổ Nguyễn Y Hàm.
Nguyễn Y Hàm lại một phen kéo cánh tay nàng xuống: "Đừng chạm vào tôi."
Tần Hải Dao trong lòng tê rần, nàng dựa vào tường, bất động không chống cự để cô phát tiết.
Nguyễn Y Hàm tàn nhẫn, cường thế, không có một chút dấu vết ôn nhu, theo nồng đậm hận ý trải rộng khắp cổ Tần Hải Dao.
Lúc trước, Nguyễn Y Hàm ở thời điểm rất mệt cũng sẽ cùng Tiểu Hải oán giận: "Mệt mỏi quá mệt mỏi quá, muốn ném xuống hết thảy cùng em bỏ trốn."
Tần Hải Dao sẽ từ phía sau ôm lấy cô, hôn cô một chút, từ vành tai đến cổ, lại đem cô xoay lại, hôn môi, mãi cho đến khi mặt Nguyễn Y Hàm đều đỏ, ánh mắt đều thay đổi, nàng mới ôn nhu cười: "Cảm giác tốt sao?" Nguyễn Y Hàm duỗi tay cởi đi thắt lưng nàng, cắn cắn môi: "Em luôn ôn nhu như vậy, chị muốn thô bạo một chút đều không có biện pháp." Tần Hải Dao cười, thân mình ngã về phía trước, chọc chọc xương quai xanh cô: "Chị suy nghĩ cái gì? Tại sao đem thắt lưng của em cởi xuống." ......
Đã từng, cô muốn thô bạo một chút đều không có biện pháp, chỉ có thể vô tận ôn nhu sủng nịnh nàng.
Nhưng hiện giờ...... Muốn ôn nhu đều không thể được......
Hành lang đèn tắt.
Che đậy hết thảy, ẩn ẩn chỉ có hô hấp Nguyễn Y Hàm nặng nề, cùng âm thanh Tần Hải Dao ẩn ẩn đứt quãng nức nở.
Cho dù một mảnh đen nhánh, nhìn không thấy, vẫn làm người mơ màng vô hạn.
Vẫn luôn ở nơi tối tăm rình coi A Ly sờ sờ cái mũi của mình, hai mắt đăm đăm, xác định không có chảy máu, xoay người liền chạy.
Nàng ấy chạy quá nhanh, một chân đá tới thùng rác bên cạnh, té ngã một cái, nàng ấy lại bò dậy thật nhanh rồi chạy.
"Phanh" một tiếng, đèn lại sáng.
Đã đem quần áo Tần Hải Dao kéo xuống tới bả vai, thân mình Nguyễn Y Hàm cứng đờ, cô quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy bóng dáng hoảng hốt của A Ly.
Hô hấp Nguyễn Y Hàm còn chưa có khôi phục, cô một tay chống tường chuẩn bị rời đi, Tần Hải Dao lại nhìn cô, một tay nóng bỏng bắt lấy tay cô đặt ở trước người, "Nguyễn tổng còn muốn tiếp tục không? Em có thể."
Một thời gian trầm mặc.
Nguyễn Y Hàm không nói gì, rút về tay, xoay người vào nhà.
Nếu là lúc trước, Tần Hải Dao mời gọi nói như vậy, cô khẳng định phải đem người ngay tại chỗ tử hình, hưng phấn muốn phát điên.
Nhưng hiện tại, cô một chút hứng thú đều không có, thậm chí còn sẽ phản cảm.
Nhân tâm một khi thay đổi, hết thảy đều không giống nhau.
Trong phòng, tràn ngập chính là hương vị Nguyễn Y Hàm thích nhất.
Chỉ có Tần Hải Dao mới có thể làm ra hương vị này.
Nguyễn Y Hàm đi qua rất nhiều tiệm cơm, nhà hàng năm sao, vỉa hè bình dân...... Đều không có hương vị như vậy.
Nàng xoay người từ ngoài cửa chậm rãi đi vào, lúc này mới thấy bên hông nàng rõ ràng còn mang tạp dề, nhìn dáng vẻ giống như vừa làm cơm xong.
Trang điểm ở nhà như vậy, đã từng xuất hiện nhiều lần trong mộng Nguyễn Y Hàm.
Trong mộng, trên người Tần Hải Dao thơm thơm, trong mắt tràn đầy sủng nịnh, nàng sẽ vuốt mặt Nguyễn Y Hàm, ôn nhu nói: "A Hàm, tới ăn cơm." Nguyễn Y Hàm chơi xấu, không chịu động, Tần Hải Dao liền sẽ cúi đầu xuống hôn cô. Nhưng giây tiếp theo, mặt Tần Hải Dao đột nhiên thay đổi, tay bóp chặt cổ cô, gắt gao không lưu một chút tình cảm. Mỗi một lần mơ thấy, Nguyễn Y Hàm đều sẽ bừng tỉnh ngồi dậy, sau sống lưng tất cả đều là mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, hòa hoãn hồi lâu, cô rốt cuộc ngủ không được nữa liền như vậy ngồi đến hừng đông. ......
Yêu là nàng, hận là nàng, hết thảy đều là nàng đem đến.
Tần Hải Dao vào trong mang nước mật ong được pha tốt, đưa cho cô: "Uống một chút, đầu sẽ dễ chịu hơn."
Nguyễn Y Hàm bực bội nghiêng nghiêng đầu, một tay cởi nút thắt trên người: "Tôi kêu cô tới là để nấu cơm cho tôi sao?"
Đúng rồi, sủng vật.
Tần Hải Dao trào phúng cong lên khóe miệng, nhìn người ngồi trên sô pha, lúc này Nguyễn Y Hàm bực bội nhéo huyệt Thái Dương, nàng chậm rãi đi tới, quỳ xuống bên sô pha, lấy tay cô ra, nhẹ nhàng xoa bóp.
Ngón tay mảnh khảnh, băng băng lương lương, lực độ đầu ngón tay vừa vặn tốt, có thể giảm bớt đau đớn nơi thần kinh sâu nhất.
Nguyễn Y Hàm uống rượu có một thói quen, người bình thường phản ứng một là mặt đỏ, một là choáng váng, cô cũng sẽ có, nhưng chủ yếu vẫn là đau huyệt Thái Dương.
Mỗi một lần khó chịu, cô đều sẽ cảm thấy đầu đau như búa bổ, giống như muốn nổ tung.
Nguyễn Y Hàm không nói lời nào, thân thể lại thả lỏng xuống.
Tần Hải Dao thủ pháp như cũ, nàng hiểu biết cô nhất, biết làm thế nào để có thể giảm bớt cơn đau cho cô.
Ngón tay mảnh khảnh mang theo hương khí, thân mình nàng mềm mại dán lên cô.
Nếu cô không mở mắt ra, thật sự như cảnh đã từng trong mơ.
Tần Hải Dao nhìn Nguyễn Y Hàm giống như một chú mèo con lười biếng nhắm hai mắt lại, tâm bỗng dưng trở nên mềm mại.
Không biết qua bao lâu.
Nguyễn Y Hàm mày giãn ra, Tần Hải Dao đi lấy nước mật ong bên cạnh, Nguyễn Y Hàm mở nửa con mắt nhìn nàng, không nhúc nhích, chỉ là nhướng mày.
Minh bạch ý tứ cô, Tần Hải Dao ngửa đầu uống một ngụm, nàng leo lên ngồi ở trên người Nguyễn Y Hàm, ôm cổ cô, lấy miệng đối miệng, đút cô uống.
Một ngụm lại một ngụm.
Phân không rõ hiện thực.
Một màn như vậy, đối với Tần Hải Dao khó có thể mở miệng, gian nan, nàng hy vọng Nguyễn Y Hàm có thể như vừa rồi nhắm mắt không nhìn nàng.
Nhưng Nguyễn Y Hàm giống như cố ý, cô nhìn chằm chằm Tần Hải Dao, đôi mắt giống như đá quý, sáng quắc cùng băng lãnh.
Mùi rượu hỗn loạn cùng hương vị bạc hà, đút nước vài lần, Tần Hải Dao cảm giác chính mình cũng giống như đang say, thân thể nhũn ra, tay nàng càng ngày càng vô lực, Nguyễn Y Hàm cảm giác được, cô một tay vén tóc dài Tần Hải Dao lên, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng.
Hai người dán đến quá thân mật.
Biết rõ không có khả năng.
Nhưng đôi mắt Tần Hải Dao vẫn dần dần mê ly, nàng nhìn Nguyễn Y Hàm, cảm giác tay cô nhẹ nhàng vuốt ve ở trên mặt, mang theo từng trận điện lưu.
Nàng hơi ngã về phía trước, nhìn môi Nguyễn Y Hàm, làm động tác nuốt nước miếng một cái, Nguyễn Y Hàm thấy liền cười lạnh: "Cô Tần, phóng đãng như vậy, có phải từ trong xương cốt đã có?" Cô làm như nghĩ tới cái gì, cong môi: "Tôi xem thấy ba mẹ cô, có thể so với cô có vẻ trung hậu thành thật hơn nhiều."
Tần Hải Dao nhắm mắt lại, chịu đựng cô châm chọc.
Biết rõ cô cố ý, lại không dám nói ra tình hình thực tế.
Nguyễn Y Hàm ghét nhất chính là nhìn bộ dáng Tần Hải Dao ẩn nhẫn, hai tay cô ôm chặt eo Tần Hải Dao, trực tiếp đem nàng khóa lại.
Tần Hải Dao không nhúc nhích, nàng không có sức lực, cũng không nghĩ muốn phản kháng, vô luận hung ác thế nào, nếu là Nguyễn Y Hàm, nàng đều có thể tiếp thu.
Nhưng Nguyễn Y Hàm lại không nghĩ buông tha nàng như vậy, cô nhìn đôi mắt nàng, lạnh lùng: "Nói cô muốn."
Tần Hải Dao nhìn đôi mắt cô, cắn môi không nói lời nào.
Nguyễn Y Hàm cười, khóe mắt một mảnh lạnh lẽo, tay cô dán lên đường cong yểu điệu kia, nàng không chịu nói, cô có rất nhiều biện pháp làm nàng nói.
Đến cuối cùng, Tần Hải Dao buông khí đầu hàng, nàng nức nở lập tức ôm Nguyễn Y Hàm: "Em muốn......"
Nguyễn Y Hàm nhìn đôi mắt nàng: "Cầu xin tôi."
Đã từng hết thảy là giả, nhưng đối với thân thể này cô lại hết sức quen thuộc.
Cô quá hiểu Tần Hải Dao, biết thế nào có thể làm nàng vui vẻ, có thể làm nàng thống khổ, cho đến làm nàng hỏng mất.
Tần Hải Dao nhìn đôi mắt cô, giống như bị thôi miên: "Cầu xin chị......"
......
Trong nồi xương sườn còn đang hầm.
Đến cuối cùng, đốt trọi hương vị trên phiến lửa nóng kia.
Tần Hải Dao nằm ở trên sô pha, quần áo bị lột một nửa, thân mình run rẩy, hô hấp không xong, trong mắt một mảnh mơ màng, bất lực lại yếu ớt nhìn Nguyễn Y Hàm.
Tóc dài dừng ở bên môi, cả người nàng đều bị mồ hôi thấm ướt, Nguyễn Y Hàm lại quần áo chỉnh tề, cô đứng dậy không mang theo tia tình cảm liếc mắt nhìn Tần Hải Dao một cái, "Thực hưởng thụ?"
Hưởng thụ......
Tần Hải Dao biết, cô là cố ý, cố ý xem nàng hỏng mất, cố ý làm nàng bất kham.
Vô hạn châm ngòi, lại chậm chạp không đến trọng điểm.
Nguyễn Y Hàm nhìn nàng mất khống chế, khóe miệng mang theo ý cười hài hước, biết rõ nàng khó chịu đến cực điểm, lại vẫn làm nàng đứng ở giữa sườn núi, nửa vời.
Cứ hưởng thụ như vậy còn có ý nghĩa gì?
Cô buông lỏng tay ra.
Tần Hải Dao rũ đầu, tóc dài che khuất biểu tình của nàng, nhưng thân thể ôn nhu lại không thể che lấp.
Đôi mắt Nguyễn Y Hàm đen nhánh, nặng nề nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, đột nhiên hỏi: "Cô vì cái gì biết tôi sẽ hiểu ngôn ngữ của người khiếm thính?"
Tần Hải Dao lập tức ngẩng đầu lên, tâm như bị châm chọn một chút, nàng gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt Nguyễn Y Hàm.
Trong mắt Nguyễn Y Hàm ánh lửa cơ hồ muốn nhảy ra, cô gắt gao nhìn Tần Hải Dao, trầm mặc một lát, Tần Hải Dao gục đầu xuống: "Em nghĩ...... Nguyễn thị là đại gia tộc lớn như vậy, Nguyễn tổng từ nhỏ chắc chắn liền tiếp xúc với giáo dục của người thừa kế, không gì không làm được......"
Đó là nàng cố ý thử.
Nàng rất mệt, có rất nhiều thời điểm, thật sự muốn đem hết thảy đều nói cho Nguyễn Y Hàm, không hề ngụy trang nữa.
Nhưng lần này thử liền thất bại.
Tần Hải Dao từ đôi mắt Nguyễn Y Hàm có thể biết được rõ ràng đáp án.
Một khi để cô biết được chính mình cũng mang theo ký ức kiếp trước, cô nhất định sẽ không lưu tình chút nào bóp chặt cổ nàng...... Thậm chí gϊếŧ nàng, liền không còn đường sống sót.
Nàng muốn tranh thủ một ít thời gian, nàng có rất nhiều đồ vật, muốn cho Nguyễn Y Hàm đi cởi bỏ khăn che mặt của nàng, dùng đôi mắt cô nhìn xem.
Nguyễn Y Hàm cong cong khóe môi, nghiền ngẫm cười cười, "Không gì không làm được? Chuyện tôi am hiểu nhất, cô còn chưa có được đâu."
Cô hoạt động ngón tay một chút, Tần Hải Dao biết ý tứ cô, đỏ mặt tía tai, Nguyễn Y Hàm lắc lắc đầu, đi vào tắm rửa.
Đêm nay cô uống quá nhiều, một thân mùi rượu, chính mình đều ngửi không nổi.
Tắm ra tới.
Tần Hải Dao còn vội vàng ở phòng bếp, hầm xương sườn, nàng chỉ có thể làm lại một lần nữa, trong tay cầm cái xẻng đang xào nước màu, nghe thấy âm thanh điện thoại trong phòng khách.
Là bà nội.
Giọng Nguyễn nãi nãi luôn không thể xem nhẹ, "Con lại chạy đi đâu???!!! Xem như con lợi hại, dám không trở về nhà????"
A Ly nhãi ranh kia cư nhiên cũng dám cùng cô nói dối, luôn mồm nói Nguyễn tổng ở lại tăng ca, trực tiếp làm nãi nãi giơ quải trượng dí đánh giống như con thỏ chạy mất.
Lỗ tai Nguyễn Y Hàm ong ong, cô đem điện thoại để xa một chút, "Người như thế nào còn chưa ngủ, bà nội? Con không phải dặn A Ly nói với người con ở lại tăng ca sao."
"Tăng ca, vài giờ? Đừng hòng lừa ta!"
Nguyễn nãi nãi xem da cô lại bắt đầu ngứa, Nguyễn Y Hàm cong cong khóe môi, cô mở loa ngoài, hai tay dùng khăn lông xoa xoa nước trên tóc: "Rốt cuộc làm gì, bà nội?"
"Ta hỏi con!"
Âm thanh Nguyễn nãi nãi to lớn vang dội, "Con có thích Trăn Nguyệt hay không?"
Cái gì?
Nguyễn Y Hàm ngẩn người, nhìn di động, trong phòng bếp thân mình Tần Hải Dao cũng là cứng đờ, tâm nàng đột nhiên nhảy dựng, cứng lại rồi.
Đây vẫn là điều khiến nàng bận tâm trong lòng, nàng vẫn luôn muốn hỏi Nguyễn Y Hàm, nhưng cũng không dám nói ra miệng.
Hai người vô cùng ăn ý, đã vô số lần làm nàng ghen muốn phát điên.
Nguyễn nãi nãi: "Ta hỏi con có thích Trăn Nguyệt hay không? Khương Trăn Nguyệt!"
Bà nội nửa đêm lại nổi cơn gì vậy?
Nguyễn Y Hàm thực bất đắc dĩ, "Bà nội, người nháo cái gì? Con với Trăn Nguyệt cùng nhau lớn lên, thân giống như chị em, con sao có thể thích nàng?"
Cô đối với Khương Trăn Nguyệt, như một loại cảm giác em gái đối với chị gái xinh đẹp.
Trăn Nguyệt vốn dĩ so với cô lớn hơn một tuổi, từ nhỏ tính tình lại nóng nảy, táo bạo, tuy rằng lúc nhỏ thực che chở cô, nhưng có lẽ khi còn nhỏ trải qua cảm giác bị chọc mông đuổi đánh quá khắc sâu, Nguyễn Y Hàm chính là mạc danh sợ nàng. Đặc biệt là đôi mắt Nguyệt Nguyệt kia, sắc bén thâm thúy, giống như chuyện gì đều không lừa được nàng.
Vừa dứt lời.
Nguyễn Y Hàm nghe thấy được một cổ hương vị bị đốt trọi, cô hướng trong phòng bếp nhìn nhìn, Tần Hải Dao thất thần giống như bừng tỉnh, ngốc ngốc đứng ở kia.
Mãi cho đến lúc Nguyễn Y Hàm đứng dậy, đi đến bên người nàng, cau mày dùng ánh mắt dò hỏi nàng đang làm cái gì, Tần Hải Dao mới lập tức hoàn hồn, nàng chạy nhanh mở ra máy hút khói.
"Âm thanh gì vậy? Con đang ở nhà ai?"
Nguyễn nãi nãi uy uy vài tiếng, Nguyễn Y Hàm cầm di động thực bất đắc dĩ: "Bà nội, người mau ngủ đi."
"Ngủ cái gì!" Nguyễn nãi nãi thực phẫn nộ, "Con ngày ngày chạy ra bên ngoài lêu lổng, số tuổi không còn nhỏ nhưng vẫn không đứng đắn giống như trước, ngày mai, buổi tối 8 giờ, ta sẽ hẹn Văn Liên uống trà, chính là cô gái lúc trước con đã gặp qua, chân đặc biệt dài, văn văn tĩnh tĩnh, thực thích cười, lại đáng yêu, vừa thấy chính là một cô gái tốt, ngày mai con chính là bên ngoài có cháy cũng phải trở về cho ta! Bằng không ta đánh gãy chân của con! Lễ vật ta đều giúp con chuẩn bị tốt, vòng cổ ngọc bích kia, con liền để trong túi đi, tính cách của con, không tùy thân mang theo sợ ném chỗ nào cũng không biết!"
Nguyễn Y Hàm vừa nghe minh bạch, cô bị chọc tức cười: "Bà nội, người không phải ghép CP chứ? Còn có, lần đầu tiên gặp mặt lại tặng lễ vật cái gì?"
Nãi nãi lại bắt đầu nhọc lòng hôn nhân đại sự của cô.
Lão thái thái không thể không nhọc lòng, bà nhìn cháu gái ngày một ốm yếu, một đêm lại một đêm ngủ không được, bà đều phải sốt ruột hoài nghi.
Đại xí nghiệp cái gì, đại tập đoàn cái gì?
Nếu là người bị ép đến hỏng rồi, những vật ngoài thân đó còn có lợi ích gì?
Đau lòng lại không có cách nào.
Hôm nay bà còn cố ý bảo Vương Lâm tìm bác sĩ tâm lý đến đây, bác sĩ nói, có thể là áp lực quá lớn, đưa ra đủ loại biện pháp, chính là muốn dời đi lực chú ý của cô.
Nguyễn nãi nãi tính tình hấp tấp hỏi: "Trừ bỏ giảm sức ép giúp thả lỏng, biện pháp gì hiệu quả nhanh nhất?"
Bác sĩ cười tủm tỉm nói: "Ngài đừng lo lắng, kỳ thật có thể cho Nguyễn tổng dời đi lực chú ý một chút, từ nhỏ Nguyễn tổng đã sống trong đại gia tộc lớn như vậy nên không giống những đứa trẻ có gia cảnh bình thường khác, lúc này hẳn phải nên đắm chìm ở bên trong tình yêu dễ chịu, có thật nhiều hạnh phúc."
Nguyễn nãi nãi vừa nghe lời này liền động tâm tư, nhưng bà cẩn thận hỏi quan hệ của cháu gái cùng Nguyệt Nguyệt trước, xác định không có gì mới dám tiến thêm một bước hành động.
"Đây là lễ phép, đại biểu chúng ta coi trọng con bé, con dám không trở về cho ta xem thử!"
Không đợi Nguyễn Y Hàm phản ứng, bà nội "Bang" một tiếng, đem điện thoại cắt đứt.
Nguyễn Y Hàm nhìn di động bất đắc dĩ cười cười, cảm giác lão thái thái này thật quá nhọc lòng, cô quay đầu, nhìn xem Tần Hải Dao, thấy biểu tình nàng phức tạp, Nguyễn Y Hàm nhíu mi.
Tần Hải Dao nhìn cô, bất an, rối rắm, sợ hãi các loại cảm xúc lăn lộn trong lòng, giống như thủy triều nhấc lên một đợt lại một đợt cuồng lang.
Nếu......
Cô yêu người khác.
Có lẽ, đối với Nguyễn Y Hàm mà nói là một loại giải thoát, về sau thật sự có một ngày tới gần chân tướng kia, cô cũng sẽ không thống khổ như vậy.
Chính là nàng thì sao? Nàng lại tính cái gì?
Ý nghĩ như vậy, không chỉ giống hiện tại, đã từng rất nhiều lần, lý trí Tần Hải Dao vẫn luôn muốn buông tay để cô đi, nhưng kết quả là, yêu cũng tốt hận cũng được, người kia, nàng chung quy không thể từ bỏ.
Giống như kiếp trước......
Thời điểm nàng đem thẻ cùng vé máy bay đến tìm Nguyễn Y Hàm.
Tâm nàng đau triệt để.
Rõ ràng là đau đến tận xương cốt, nhưng nàng vẫn muốn biểu hiện bộ dáng không để tâm, buông lời hung ác tuyệt tình.
Lần đó, nếu A Ly không tới nơi này tìm nàng, không có kinh động đến mẹ nàng, nếu Nguyễn Y Hàm rời khỏi...... Các nàng có khả năng sẽ không bao giờ thấy nhau nữa.
Cô cùng bà nội......
Nguyễn Y Hàm nhìn chằm chằm Tần Hải Dao, đem biểu tình đủ loại của nàng thu hết vào mắt, ngữ khí cô lãnh đạm: "Suy nghĩ cái gì?"
Mỗi một lần, Tần Hải Dao lộ ra biểu tình thống khổ rối rắm như vậy, cô đều sẽ nhịn không được suy nghĩ, nữ nhân này có phải lại đang nghĩ đến tính kế cô không.
Tần Hải Dao cúi đầu xuống: "Không có."
Nguyễn Y Hàm chăm chú nhìn nàng một lát, cô chậm rãi nói: "Tần Hải Dao, em rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Em đối với tôi, có hay không từng nói qua một câu thật lòng?"
Những lời này, là đang hỏi nàng hiện tại, càng là đang hỏi trước kia.
Tim Tần Hải Dao đập nhanh một nhịp, nàng không biết Nguyễn Y Hàm nói lời này là có ý tứ gì, cho rằng cô phát hiện ra gì đó.
Chờ đợi một lát.
Không được đáp lại, Nguyễn Y Hàm lắc đầu trào phúng cười cười, xoay người đi lấy quần áo trên sô pha.
"Chị đi đâu vậy?"
Tần Hải Dao đuổi theo một bước, Nguyễn Y Hàm quay đầu, trong mắt đều là lạnh nhạt: "Về nhà."
Bằng không thì sao?
Muốn ở lại nơi này sao?
Nguyễn Y Hàm nói làm Tần Hải Dao nghĩ tới thân phận lúc này của nàng, nàng trầm mặc, Nguyễn Y Hàm không hề dừng lại, xoay người rời đi.
Mãi cho đến khi cửa bị đóng lại.
Thân mình Tần Hải Dao mới chậm rãi ngồi xổm xuống, nhẹ giọng nói: "A Hàm, không cần đi yêu người khác được không......"
Nếu không có cô, nàng mất đi ý nghĩa để tồn tại.
Sáng sớm hôm sau.
Nguyễn nãi nãi bắt được Nguyễn Y Hàm dong dài không ngừng: "Bà nội biết con thấy ta phiền, nhưng dù phiền con cũng phải nghe, đứa nhỏ Văn gia kia, là tiểu thư khuê các, chính là thẩm mỹ có điểm không tốt, không biết thế nào lại nhìn trúng con trong buổi tiệc, cùng ngày về nhà liền giống như động kinh, đuổi theo mẹ nàng hỏi tình huống của con, từ đây nhớ mãi không quên, ai, cô gái thật tốt, cũng không biết tại sao lại không có mắt nhìn người như vậy."
Nguyễn Y Hàm đầu đầy hắc tuyến, cạn lời nhìn bà nội.
Nói cái gì lão nhân gia yêu cầu nghỉ ngơi nhiều, tinh lực không đủ.
Xem bà nội như vậy, cô cảm giác còn không bằng đem bà đến công ty, cùng cô liên thủ bóp chết Tần Thấm là được.
Nguyễn nãi nãi lời nói thấm thía: "Con cũng già đầu rồi, đừng cho rằng chính mình còn mười tám, chuyện công ty, ta chưa từng cho con áp lực, nhưng thật ra chuyện bạn gái của con, nhiều năm như vậy, đều không có dẫn về cho bà nội xem qua, con có phải thật sự như A Ly nói không, nơi nào có vấn đề, con nếu thật sự như vậy, con nói với bà nội, ta sẽ không ghét bỏ con......"
!!!
A Ly!!!
Nguyễn Y Hàm phẫn nộ đứng dậy, cô muốn lập tức bóp chết hỗn đãn nói bừa kia.
Mãi cho đến lúc ăn cơm.
Tần Thấm tới, Nguyễn nãi nãi còn lải nhải: "Hôm nay buổi tối, chính là có chuyện lớn gì cũng phải trở về."
Tần Thấm nghe xong, đại khái minh bạch ý tứ nãi nãi, bà ta nhìn nhìn Nguyễn Y Hàm, nhìn bộ dáng cô thất thần, cười cười: "A Hàm có phải con yêu thích người nào? Cho nên mới như vậy."
Tần Hải Dao cùng Nguyễn Y Hàm, là một bước quan trọng mà bà ta an bài, nếu ra sai, sẽ ảnh hưởng toàn cục.
Nguyễn Y Hàm nhìn bà ta một cái, "Không có, chỗ nào có người để con thích chứ." Cô uống một ngụm cà phê, nắm một sợi tóc: "Thân phận giống như con, muốn tìm người có gia thế trong sạch, môn đăng hộ đối, hay ít nhất ——" cô nhìn thoáng qua Tần Thấm: "Cha mẹ cũng phải bình thường, nếu không quay đầu lại bị người tính kế cũng không biết."
Tần Thấm nhìn chằm chằm Nguyễn Y Hàm, cô đây là ám chỉ cái gì sao? Chẳng lẽ Tiểu Hải để lộ ra cái gì?
Từ sau khi Đoạn Tử bị thương, hành vi cùng cử chỉ của con gái đã làm Tần Thấm càng ngày càng bất mãn, mất khống chế như vậy cũng không nằm trong sự cho phép của bà ta.
Nguyễn nãi nãi trầm khuôn mặt: "Con thiếu ta một người cháu dâu, nhớ kỹ lời nói của ta!"
Hôm nay thời tiết không phải thực tốt.
Nguyễn Y Hàm bung dù ra cửa, vừa lúc thấy A Ly canh giữ ở kia, cô một chút đều không khách khí, trực tiếp cầm dù chọc mông nàng.
A Ly giật mình, che lại mông: "Làm gì vậy, Nguyễn tổng?"
Nguyễn Y Hàm lạnh như băng: "Em nói với bà nội tôi có bệnh không thể để mọi người biết?"
A Ly:............
Nàng không có.
Nàng vô tội.
Là lão phu nhân một vừa hai phải dụ dỗ nàng nói.
"Quý tiền thưởng đều không có." Nguyễn tổng một chút đều không lưu tình, tối hôm qua cô ngủ không tốt, không có tinh thần gì, ở trên xe cũng có chút ngủ gà ngủ gật.
Buổi sáng còn rất nhiều công tác.
Cô tới văn phòng liền đi phòng nghỉ bên trong ngủ bù.
Khương Trăn Nguyệt giúp cô thu thập mặt bàn, nàng thực thông minh, thích ứng thực nhanh, tuy rằng trước kia là đại tiểu thư chưa từng hầu hạ qua người nào, nhưng thời gian mới mấy ngày cũng có thể đem hết thảy cơ bản ứng phó, tuy không nói thành thạo, nhưng cũng làm người khác không soi ra lỗi.
Trước khi A Ly chuẩn bị rời đi, thuận miệng nói ra một câu: "Đúng rồi, Khương tiểu thư, hôm nay buổi tối 8 giờ Nguyễn tổng nhất định phải về nhà, cô đừng quên nhắc nhở."
Khương Trăn Nguyệt đem văn kiện trong tay dọn xong, gật gật đầu, thuận miệng hỏi: "Ừm, là gia đình tụ hội sao?"
A Ly hướng trong phòng ngủ nhìn nhìn, thần thần bí bí: "Không phải, là đi xem mắt."
Tay Khương Trăn Nguyệt run lên, "Cái gì?"
A Ly bát quái hạ giọng: "Tôi nghe nói đối phương là một tiểu thư khuê các, lớn lên đặc biệt xinh đẹp, lão phu nhân đích thân tuyển chọn."
Nàng không dám ở lại lâu, sợ Nguyễn tổng tỉnh lại thấy nàng liền tức giận, chạy nhanh đi.
Người đi rồi.
Để lại một câu, nhiễu loạn tâm tư Khương Trăn Nguyệt.
Một buổi sáng thất thần, giữa trưa, thời điểm nàng pha cà phê cho Nguyễn Y Hàm, tay run lên, làm bỏng chính mình, nhịn không được "Tê" một chút.
Nguyễn Y Hàm buông bút máy trong tay, cô đi qua, bắt lấy tay Khương Trăn Nguyệt nhìn nhìn: "Cậu làm sao vậy, Nguyệt Nguyệt, có phải quá mệt mỏi hay không? Như thế nào thất thần cả buổi sáng?"
Nàng rất trắng, bị bỏng như vậy, da thịt tinh tế lập tức đỏ.
Nguyễn Y Hàm thổi thổi: "Cậu chờ chút, tôi đi lấy thuốc mỡ."
Khương Trăn Nguyệt nhìn đôi mắt cô, rất muốn hỏi một câu.
—— là sự thật sao? A Hàm, cậu thật sự muốn đi gặp nữ nhân khác, cái gọi là xem mắt sao?
Khương Trăn Nguyệt là một người không sợ trời không sợ đất, từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng làm chính mình bị đè nén quá, có cái gì liền nghĩ sao nói vậy, duy nhất đối với Nguyễn Y Hàm có cảm tình, nàng thật cẩn thận.
Nói đến cùng, chung quy là sợ mất đi.
Nguyễn Y Hàm lôi kéo Khương Trăn Nguyệt ngồi vào trên sô pha, thoa thuốc mỡ cho nàng, thuốc mỡ mát lạnh trên tay, Khương Trăn Nguyệt ngơ ngẩn nhìn Nguyễn Y Hàm.
Nguyễn Y Hàm lực chú ý đều ở trên mu bàn tay nàng: "Có phải rất mệt không thích ứng? Cũng làm khó cho cậu, tôi thấy cậu mấy ngày nay buổi tối đều ở lại tăng ca."
Khương Trăn Nguyệt nhìn bộ dáng cô cúi đầu nghiêm túc, đôi mắt có chút ướŧ áŧ.
Nguyễn Y Hàm nói nửa ngày, không nghe thấy Khương Trăn Nguyệt đáp lại, cô ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn nàng, lập tức liền thấy đôi mắt phiếm hồng kia.
Tâm lập tức nhéo, Nguyễn Y Hàm khẩn trương nhìn nàng: "Làm sao vậy, có phải ai khi dễ cậu?"
Khương Trăn Nguyệt lắc lắc đầu, nàng nhìn Nguyễn Y Hàm, "Trừ bỏ cậu, ai còn có thể khi dễ tôi?"
"Bỏ đi, đại tiểu thư, tôi chỗ nào dám." Tâm Nguyễn Y Hàm thả xuống, biết nàng áp lực quá lớn, cô duỗi tay đi giải nút thắt: "Chúng ta đi ra ngoài tản bộ, hít thở không khí một chút."
Cô một người thống khổ là được, không nên làm Nguyệt Nguyệt đi theo cùng nhau gánh vác.
Nếu không phải cô muốn Nguyệt Nguyệt trở về, hiện tại nàng đại khái sẽ một người, một chiếc xe, một cái bàn vẽ, trời nam biển bắc tự do tự tại tiêu sái giống như thần tiên.
Thời điểm cùng Nguyệt Nguyệt muốn đi tản bộ cô liền trở về nhà, Nguyễn Y Hàm nghĩ thay đổi một bộ đồ thể dục rộng thùng thình, tóc cũng cột lên, tinh thần sảng khoái.
Khương Trăn Nguyệt nhìn cô, nhìn mắt cô cười cũng cười theo, đây mới là A Hàm, A Hàm của nàng.
Nàng nghiêng nghiêng đầu, nhìn chuỗi Phật châu của Nguyễn Y Hàm, "Đây là?"
Nguyễn Y Hàm hướng ống tay áo che che giấu giấu: "Tôi tùy tiện cầu."
Thiên tính cô là một người thiện lương, từ nhỏ đến lớn đều được bà nội bảo hộ, không có làm bất luận chuyện trái lương tâm gì.
Mà hiện giờ, bị thù hận xé rách, cô một bước lại một bước đi vào vực sâu, rốt cuộc trở về không được.
Linh hồn của cô trở nên dơ bẩn, ngay cả bản thân đều không tán thành, cô nghĩ, chung quy có một ngày, cô cũng sẽ bị ông trời trừng phạt.
Hai người sóng vai ra khỏi công ty, tự nhiên thu hút không ít ánh mắt, lúc trước Khương Trăn Nguyệt khi không lại trở thành thư ký tổng tài, đã dẫn tới vô số lời đồn đãi, hiện tại lại thấy hai người thân mật cùng một chỗ như vậy, thuộc hạ càng nghị luận sôi nổi.
Thời điểm xuống lầu, A Ly chạy lại đây, đem một cái hộp nhỏ trong tay đưa qua: "Đây là lão phu nhân chuẩn bị giúp người, Nguyễn tổng."
Nguyễn Y Hàm tiếp nhận mở ra nhìn nhìn, ngọc bích thật sự lóa mắt, xem ra lần này bà nội hạ cả vốn liếng rồi, cô cong cong khóe môi, tùy tiện đặt ở trong túi.
Khương Trăn Nguyệt nhìn cô, ánh mắt giật giật.
Nguyễn Y Hàm đã thật lâu không có thả lỏng như vậy, cô hít một ngụm không khí thật sâu, giải tỏa mệt mỏi đầy người.
Tập đoàn Nguyễn thị mặt sau có đại công viên một mảnh xanh um, hai người bất tri bất giác liền đi tới chỗ đó.
Có lẽ thật sự gần đây ngợp trong sắc vàng quá nhiều, mới đi bộ vài bước, Nguyễn Y Hàm liền cảm thấy mệt mỏi, cô đi đến một bãi cỏ, ngồi xuống, "Nguyệt Nguyệt, cậu còn nhớ rõ chúng ta lúc còn nhỏ không? Ở chỗ này, chúng ta thi chạy."
"Tất nhiên nhớ rõ."
Khương Trăn Nguyệt nhớ lại chuyện đã từng, cũng là tươi cười đầy mặt, khi đó nàng lớn nhanh so với Nguyễn Y Hàm, cho nên chân dài, hai người mỗi lần chạy bộ, nàng đều có thể cách Nguyễn Y Hàm một đoạn xa, sau đó còn cố ý đứng chờ cô le lưỡi: "Lêu lêu, củ cải chân nhỏ, tới nhanh."
Mỗi lần Nguyễn Y Hàm đều tức giận khóc thành cái mặt mèo, cô yêu nhất chính là cái đẹp, không thích bị người khác nói cô cái gì mà chân củ cải, nhưng dù cô nỗ lực thế nào cũng không đuổi kịp Khương Trăn Nguyệt.
Nguyễn Y Hàm nghĩ về chuyện cũ, hai tay gối lên phía sau, nhìn không trung xa xa: "Nếu có thể trở về thật tốt."
Trở về......
Khương Trăn Nguyệt cùng cô nằm xuống, nhìn không trung.
Hai người liền nằm như vậy trong chốc lát, nhìn rất lâu sau đó.
Cảm giác thực thoải mái, không cần quá nhiều ngôn ngữ, ở bên nhau tạo thành cảm giác cực kỳ thả lỏng.
Một lát sau, Khương Trăn Nguyệt ngửi thấy mùi hương bạc hà trên người Nguyễn Y Hàm bay tới, tim nàng đập đến lợi hại, "A Hàm, hôm nay buổi tối, cậu muốn ——"
Nói một nửa, quay đầu nhìn thấy, Nguyễn Y Hàm không biết khi nào đã ngủ rồi, khóe miệng còn mang theo một tia cười.
Một khắc kia tim đập thình thịch.
Khương Trăn Nguyệt nghiêng nghiêng người, chống một cánh tay nhìn Nguyễn Y Hàm, mặt bắt đầu nóng lên, khống chế không được, nàng nhìn phiến môi đỏ kia, càng dán càng gần, gần đến có thể cảm giác được hô hấp vững vàng của cô phun trên mặt.
Ngay lúc này, đối diện, một đôi chân thon dài xuất hiện trước mi mắt, có người chắn trước mặt nàng.