Chương 103: Phiên ngoại 32

Nguyễn Niên và Tố Vân trước đây thật sự không phát hiện ra con gái còn có năng lực lãnh đạo tổ chức như vậy.

Diễn trò phải làm nguyên bộ.

Diễn viên đúng chỗ.

Nguyễn Y Hàm mua cho ba mẹ một hộp bắp rang nhét vào trong ngực, dặn dò Nguyệt Nguyệt và Uông Uông: "Ngẫu nhiên, các người có thể bàn luận ra tiếng."

Thật sự là phi thường tái hiện nguyên cảnh.

Mọi người:..................

Mỗi người vào vị trí của mình.

Nguyễn Y Hàm kéo tay Tiểu Hải tiến vào, Tiểu Hải vốn là một người chịu đựng được hết thảy, xảy ra chuyện không loạn, nhưng hôm nay, nàng nhéo nhéo thịt mềm bên hông Nguyễn Y Hàm: "Em như vậy...... Em như vậy......"

Các nàng về sau còn ngẩng đầu trước mặt ba mẹ và bằng hữu như thế nào.

Nguyệt Nguyệt và Uông Uông còn được, nhưng chú và dì...... A Hàm đúng thật da mặt quá dày.

Nguyễn Y Hàm cười né tránh, vui vẻ nói: "Như vậy mới kí©h thí©ɧ, Tần tổng bình thường áp lực công việc lớn như vậy, đi theo tôi còn không thả lỏng một chút sao?"

Mặt Tiểu Hải thật sự đỏ lên, nàng bị Nguyễn Y Hàm lôi kéo đến hàng cuối cùng, mới vừa ngồi xuống, trên đùi đã bị phủ lớp quần áo.

Đoán được những gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Tiểu Hải nắm chặt tay cầm ghế, giống như là ẩn nhẫn, lại mang theo một tia chờ mong.

Nguyễn Y Hàm chọn một bộ phim tình cảm, bên trong tuy rằng không có hình ảnh hạn chế, nhưng đoạn hôn vẫn phải có.

Nguyễn Niên và Tố Vân làm công cụ người ở hàng phía trước sống không còn gì luyến tiếc ăn bắp rang, Tố Vân còn không quên dặn dò: "Anh đường huyết cao, ăn ít một chút."

Nguyễn Niên thở dài: "Thời điểm chúng ta còn trẻ coi như cũng rất lãng mạn, so với bọn họ trẻ bây giờ......"

Tố Vân nghe xong mỉm cười, bà vuốt cằm, "Em không ngại lão nhân anh ở chỗ này hôn em."

Nguyễn Niên:..................

Xong rồi, ngay cả phu nhân đoan trang cũng bị con gái lây nhiễm.

Bất quá...... Đều như vậy, hắn không hôn bà có phải không tốt hay không?

Xui xẻo nhất chính là Khương Trăn Nguyệt và Uông Uông bị kẹp ở giữa.

Uông Uông còn đỡ, từ nhỏ ngốc nghếch bạch ngọt, uống Coca vui vẻ xem phim.

Khương Trăn Nguyệt thì đứng ngồi không yên, nàng nhịn không được oán giận: "Ngọa tào, đây là đem hai chúng ta làm thành nhân bánh sao? Người Nguyễn gia lợi hại, có tiền như vậy, có bản lĩnh đến khách sạn đi!"

Uông Uông ngược lại rất hiểu lòng người: "Khách sạn nào có kí©h thí©ɧ như vậy."

Nguyệt Nguyệt:..................

Thật là kí©h thí©ɧ.

Móng tay Tiểu Hải trắng bệch siết chặt lại, bởi vì đổ mồ hôi, mái tóc trên trán dính ở má, cả người giống như được nước rửa sạch.

Không biết qua bao lâu, Nguyễn Y Hàm từ dưới quần áo chui lên, mặt cô cũng đỏ hồng, ánh mắt sáng ngời mang theo một tia hư hỏng nhìn chằm chằm Tiểu Hải: "Chị hôm nay thực mau, rất mẫn cảm."

Tiểu Hải quả thực muốn cắn nát môi.

Nguyễn Y Hàm cười cười, cô cầm lấy khăn giấy bên cạnh, bắt đầu lau tay.

Cả người Tiểu Hải căng thẳng, "Em, em......"

Nguyễn Y Hàm dùng quần áo che lại bàn tay vừa lau sạch sẽ, cô nhìn đôi mắt Tiểu Hải: "Tần tổng, nếu chị bảo tôi dừng lại thì nói, tôi sẽ nghe lời chị."

Tiểu hỗn đản chết tiệt này.

Là cố ý khi dễ nàng có phải không?

Vì cái gì nhất định phải ở trong trường hợp này gọi nàng là Tần tổng???

Còn lau tay trước mặt nàng.

Trong cuộc đời Tần Hải Dao, từ khi sinh ra đến lớn lên, vẫn luôn quy quy củ củ, duy chỉ có Nguyễn Y Hàm, thuộc về sự ngoài ý muốn của nàng.

Nhưng phần ngoài ý muốn này, hiện giờ liều lĩnh phá vỡ rụt rè của nàng, làm cho nàng lộ ra một mặt nguyên thủy nhất của nữ nhân.

Ở trước mặt người yêu, cần gì phải cẩn thận, cần gì phải đẩy ra, hết thảy bất quá là vô ích, chỉ có thể thêm phần tình ý kia mà thôi.

Nàng tuy rằng chưa từng trải qua những chuyện này, nhưng chỉ cần là A Hàm cho nàng, nàng đều có thể.

Ở thời điểm hạnh phúc nhất, vô luận Nguyễn Y Hàm làm gì nàng, Tiểu Hải đều là vui mừng.

Chỉ cần là cô.

A Hàm của nàng.

Một bộ phim kết thúc.

Tiểu Hải gần như xụi lơ trong lòng Nguyễn Y Hàm, nàng thật sự không còn chút sức lực nào, chân nhũn ra, hô hấp còn chưa khôi phục.

Vừa rồi, nàng đã cực lực nhẫn nhịn không phát ra âm thanh, nhưng Nguyễn Y Hàm lại giống như khi dễ nàng vậy, nhất định phải làm nàng hỏng mất.

Đến cuối cùng, Tiểu Hải nức nở như một con mèo nhỏ bị khi dễ, lúc này cô mới thỏa mãn.

Tiểu Hải đang cố gắng khôi phục thân thể, nàng không thể không đi ra ngoài, sẽ khiến cho chú dì cùng Uông Uông, Nguyệt Nguyệt cười nhạo nàng như thế nào?

Cố tình Nguyễn Y Hàm còn cười hỏi bên tai nàng: "Đã sớm nghe nói trí nhớ của Tần tổng phi phàm, kể cho tôi nghe trong phim nói về cái gì?"

Tiểu Hải không có sức lực để phản kháng, Nguyễn Y Hàm ôm nàng hôn hôn, "Còn có thể đứng lên sao? Không phải chúng ta sẽ đến công viên giải trí để ngồi đu quay sao?"

Đó là giấc mơ của Tiểu Hải khi còn nhỏ.

Nguyễn Y Hàm từng nhiều lần muốn dẫn nàng thực hiện điều đó, nhưng nàng vẫn luôn không có thời gian.

Hiện giờ, cuối cùng cũng như nguyện.

Nguyễn tổng lần này ra tay tương đối hào phóng, trực tiếp bao trọn, trước khi đi, đối mặt với ánh mắt phức tạp của lão phụ thân mẫu thân, đối mặt với Khương Trăn Nguyệt và Uông Uông vô ngữ chăm chú nhìn mình, Nguyễn Y Hàm vẫy vẫy tay: "Lần này sẽ không dẫn các người theo, không thể để cho các người xen vào chúng ta."

Xen vào????

Chúa ơi.

Trời đất chứng giám.

Nguyễn tổng thật sự không có lương tâm.

Bọn họ hết sức bận rộn ở vị trí của mình, Nguyễn tổng vội vàng gọi điện thoại đưa bọn họ tới làm diễn viên quần chúng, hiện tại ngay cả cơm hộp cũng không phát một cái, bọn họ là diễn viên bù nhìn có thể tan làm rồi sao? Thật sự là một nhà tư bản lãnh khốc vô tình!

Thời gian lái xe đến công viên trò chơi cũng không xa, lại là buổi tối, một đường thông thoáng.

Nguyễn tổng cũng thực săn sóc Tiểu Hải.

Giống như khi còn niên thiếu, cô cõng Tiểu Hải, từng bước đi trong công viên giải trí tràn ngập ánh đèn rực rỡ.

Công viên giải trí vào ban đêm phi thường đẹp, cây cối, tòa nhà được trang trí với rất nhiều ánh đèn mộng ảo.

Tiểu Hải đã từng thiếu hụt thơ ấu, nàng nhìn hết thảy, vành mắt hàm chứa nước mắt.

Nguyễn Y Hàm cõng nàng, từng bước thong thả: "Cõng Tiểu Hải của chúng ta, cứ như vậy đi cả đời."

Tiểu Hải ôm chặt cổ cô, "A Hàm, có phải tôi đang nằm mơ không?"

Nguyễn Y Hàm mỉm cười, dưới ánh đèn lộng lẫy, ngũ quan của cô ôn nhu vũ mị: "Nằm mơ? Giấc mơ nào? Chẳng lẽ trong giấc mơ có tôi, chân chị cũng sẽ mềm nhũn sao?"

Tiểu Hải nở nụ cười, nàng ôm chặt Nguyễn Y Hàm, đưa tay nhéo nhéo mũi cô: "Chỉ em mới có thể nháo thành như vậy."

Không khí ban đêm đặc biệt tốt, Tiểu Hải nằm sấp trên người Nguyễn Y Hàm, cảm thụ được tấm lưng ấm áp của cô, ngửi mùi hương trên người cô, "Tôi thường xuyên sẽ nằm mơ, trong mơ có em và tôi, chúng ta luôn vì đủ loại nguyên nhân rõ ràng muốn yêu nhưng không thể ở bên nhau, em hận tôi, hận đến như vậy, sau khi tỉnh lại tôi sẽ rất sợ hãi."

Nguyễn Y Hàm nghe xong suy nghĩ một chút, "Trùng hợp, tôi cũng thường xuyên mơ thấy chúng ta, nhưng giấc mơ của tôi không giống chị."

Hai người lập tức hứng thú.

Đến vòng đu quay, Nguyễn Y Hàm cẩn thận buông Tiểu Hải xuống, cô nhìn nàng: "Tôi thường mơ thấy chị và tôi ở trong một biển hoa lưu ly màu lam, mỉm cười trò chuyện, trong mơ chị lớn tuổi hơn bây giờ một chút." Tay cô ở trên tóc khoa tay múa chân một chút, "Tóc đến nơi này, đặc biệt...... Ừm, yêu mị."

Đây là tính từ duy nhất cô có thể nghĩ ra để hình dung.

Tuy rằng hiện tại Tiểu Hải cũng thực vũ mị, thực nữ nhân, nhưng so với nàng trong mộng, thật là gặp sư phụ.

Trong mộng Tiểu Hải thật sự giống như trái chín cây, nàng thường xuyên tựa vào lòng ngực mình, giống như ỷ lại, lại giống như không có sức lực gì.

Khóe miệng nàng mỉm cười, khóe mắt mị ý, thật sự là câu một ngón tay cũng có thể làm cho người đi chết.

Hai người nói chuyện trong chốc lát đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, sau đó vẫn là Nguyễn Y Hàm hôn Tiểu Hải: "Ba mẹ tôi ở Linh Quang tự có quen biết một lão pháp sư, sau này chúng ta đi tìm bà ấy hỏi một chút, được không?"

Tiểu Hải gật đầu, nàng nhìn Nguyễn Y Hàm: "Vô luận là thật hay chỉ là giấc mơ, A Hàm, em đáp ứng với tôi, vĩnh viễn không bao giờ rời bỏ tôi."

Nguyễn Y Hàm ôm nàng, hôn cái trán của nàng: "Tôi đáp ứng chị."

Vòng đu quay chậm rãi dâng lên.

Theo ánh trăng, từng chút một nâng lên điểm cao nhất.

Tiểu Hải dưới ánh trăng đẹp như vậy, khóe miệng nàng mỉm cười nhìn Nguyễn Y Hàm, sao trời trở thành bóng lưng của nàng, giống như là tiên nữ trong Nguyệt Cung.

Tim Nguyễn Y Hàm đập kịch liệt, cảm giác hạnh phúc trong lòng cơ hồ tràn ra tới, giọng nói kích động có chút nghẹn ngào: "Tiểu Hải, chị biết không? Chỉ cần là chị muốn, mặt trăng hay ngôi sao trên trời tôi đều vì chị tháo xuống."

Tiểu Hải dịu dàng nhìn cô, trong mắt đều là tình yêu: "Tôi biết.". TruyenHD

A Hàm của nàng, cho tới bây giờ đều là cưng chiều nàng như vậy, cho tới bây giờ đối với nàng đều là không giống người thường.

Vòng đu quay đã lên tới điểm cao nhất.

Pháo hoa ở phía xa nháy mắt nở rộ.

Trong đêm tối tăm phát ra từng dải ngân hà ấm áp yêu thương, tất cả đều là màu lam mà Tiểu Hải thích.

Dưới cái nhìn chăm chú của Tiểu Hải, Nguyễn Y Hàm nửa quỳ gối trước mặt nàng, tim Tần Hải Dao đập mạnh, không chớp mắt nhìn cô.

Chiếc nhẫn đã sớm được Nguyễn Y Hàm lén giấu đi, hiện giờ bị cô nắm đều có chút mồ hôi, cô khẩn trương cơ hồ nói không nên lời.

Cô ngửa đầu nhìn Tiểu Hải, tình yêu nồng đậm lưu chuyển trong mắt, "Tiểu Hải...... Tôi yêu chị, gả cho tôi."

Nguyễn Y Hàm thề.

Nữ nhân trước mắt chính là người cả đời này cô nhận định.

Cô không phải là nàng.

Có lẽ cô không đủ ưu tú, có lẽ cô vẫn chưa đủ thành thục, có lẽ ngày mai các nàng sẽ gặp phải rất nhiều gập ghềnh.

Nhưng chỉ cần nắm tay nàng cùng trải qua phần đời còn lại, người kia là Tiểu Hải, cô nhất định sẽ không chùn bước đi xuống.

Tần Hải Dao, tôi yêu chị.

Tiểu Hải ôn nhu nhìn Nguyễn Y Hàm, đêm tối rét lạnh, nước mắt ấm áp giống như pháo hoa ở chân trời chậm rãi trượt xuống gò má.

Nàng nhẹ nhàng gật đầu, âm thanh run rẩy.

"Tôi nguyện ý."

A Hàm, tôi nguyện ý gả cho em.

Nàng yêu cô, yêu thật lâu.

Nàng rốt cuộc chờ được rồi.

Chiếc nhẫn kia, dưới sự chứng kiến của ánh trăng và các ngôi sao, được Nguyễn Y Hàm chậm rãi đeo lên ngón áp út của Tiểu Hải.

Ngay sau đó, Tiểu Hải nhẹ nhàng túm lấy vạt áo Nguyễn Y Hàm, kéo cô tới gần mình, nhắm mắt lại: "A Hàm, hôn tôi."

Các nàng ở dưới sao trời lộng lẫy hôn môi.

Ánh trăng trong suốt, một lần nữa chứng kiến tình yêu của các nàng.

—— Tiểu Hải, chị tin kiếp trước kiếp này sao?

A Hàm, tôi đã từng không tin, nhưng bởi vì em, tôi tin tưởng.

Chuyện của hai người, đối với cha mẹ và người thân hai bên mà nói là trong dự liệu.

Tất cả mọi người đều chúc phúc.

Tần Thấm lúc này đây cũng không có phản đối nữa, chỉ là vỗ bả vai Nguyễn Y Hàm, "Tốt lắm."

Bà cũng ôm lấy Tiểu Hải, đôi mắt đỏ hoe nhẹ giọng nói: "Tiểu Hải, chúc con hạnh phúc, mẹ...... Thực xin lỗi con."

Từ nhỏ đến lớn.

Tần Thấm rất ít khi cảm tính đối với Tiểu Hải như vậy, nước mắt Tiểu Hải rơi xuống, nàng ôm lấy mẹ nàng.

Hai đứa nhỏ biểu hiện không tệ, từ lúc còn học đại học đã cống hiến cho gia tộc, mắt thấy sắp kết thành liền cành, Nguyễn Niên và Tần Hải Khôn thương lượng một chút, cho các nàng một ít ngày nghỉ.

Nguyễn Y Hàm trong lúc vô tình ở báo chí nhìn thấy biển hoa lưu ly màu lam, cô kích động bắt lấy Tiểu Hải: "Chính là biển hoa này, giống hệt như giấc mộng của tôi."

Tiểu Hải nhìn biển hoa kia, trong lòng cũng không hiểu sao lại nổi lên một cỗ rung động.

Hai người quyết định cùng nhau đi xem.

Trước khi rời Bắc Kinh.

Nguyễn Y Hàm mang theo Tiểu Hải đi Linh Quang tự, hai người thành kính quỳ lạy, cùng nhau hướng thần phật ước nguyện.

Khóe miệng của các nàng đều mang theo nụ cười, trong mắt đều là hạnh phúc cùng thành kính.

Giờ phút này, hình ảnh này, không biết vì cái gì, Nguyễn Y Hàm luôn cảm giác như đã từng quen biết, tựa hồ cũng ẩn ẩn xuất hiện trong giấc mơ của cô.

Chỉ là khi đó, phảng phất chỉ có mình cô quỳ trên đại điện thật lớn, ngửa đầu nhìn Phật Bồ Tát, nước mắt giàn giụa, nói một câu khắc sâu trong tâm trí.

—— Phật Bồ Tát, người vì sao độ ta không độ nàng?

"A di đà phật."

Thời điểm hai người sóng vai đi ra ngoài, ở cửa, một tăng ni mặc tăng y màu xám đứng ở kia hai tay chắp lại mỉm cười nhìn các nàng, trên tay phải của bà mang theo một chuỗi bồ đề màu trắng.

Nguyễn Y Hàm thực kích động, vội vàng giới thiệu cho Tiểu Hải: "Tiểu Hải, vị này chính là Tuệ Quả pháp sư mà tôi nhắc với chị."

Tiểu Hải chắp tay trước ngực, hơi gật đầu khom lưng, nàng nhìn chằm chằm Tuệ Quả pháp sư, luôn cảm giác đã gặp qua pháp sư ở đâu đó.

Tuệ Quả pháp sư đôi mắt ôn nhu hiền từ, bà nhìn Tiểu Hải, gật gật đầu: "Viên mãn."

Tiểu Hải ngẩn người, Nguyễn Y Hàm cũng có chút sững sờ, nhưng không hỏi nhiều.

Lão pháp sư là cao nhân, có một số chuyện là nhìn thấu nhưng không thể nói ra.

Hai người đi thiện phòng ở hậu viện uống một chén trà xanh.

Khúc đường thông u.

Thiện phòng của Tuệ Quả pháp sư rất đơn giản, ẩn cư ở sâu trong chùa, không cẩn thận đi sẽ không phát hiện.

Tiểu Hải ở cửa trò chuyện với một tiểu tăng ni, Nguyễn Y Hàm đi thỉnh giáo Tuệ Quả pháp sư: "Pháp sư, tôi muốn hỏi ngài một vấn đề."

Tuệ Quả pháp sư khảy Phật châu trong tay, gật gật đầu.

Nguyễn Y Hàm suy nghĩ một chút rồi nói: "Chính là Tiểu Hải, ừm...... Tuy rằng là trùng hợp, nhưng vẫn muốn hỏi ngài một chút, vì cái gì mỗi lần hai chúng tôi cãi nhau, chị ấy đều sẽ thân thể không thoải mái, hoặc là có chuyện ngoài ý muốn."

Tuy rằng mấy năm nay, các nàng cãi nhau số lần có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng mỗi một lần, Tiểu Hải tất trúng chiêu, không có một lần ngoại lệ.

Lần gãy xương dập nát đó được coi là nghiêm trọng nhất.

Sau lại cảm lạnh nhỏ, sốt nhẹ, chưa từng không bị gì.

Nguyễn Y Hàm cũng có chút sợ hãi, ngay cả lão nhân trong nhà đều biết, Tiểu Hải ngày thường kiên cường, công tác ngày đêm đều không có gì, nhưng một khi giận dỗi với cô sẽ bị như vậy.

Tuệ Quả pháp sư yên lặng kí©h thí©ɧ Phật châu, qua hồi lâu, bà nhẹ giọng nói: "Thí chủ, ngươi có nghe qua duyên phận tam sinh chưa?"

Nguyễn Y Hàm gật gật đầu, cô tuy rằng đối với Phật pháp không am hiểu, nhưng thế hệ trước trong nhà có tu hành, cô mưa dầm thấm đất, từ nhỏ đến lớn tự nhiên cũng hiểu được một ít.

Tuệ Quả pháp sư ngẩng đầu, nhìn Tiểu Hải ngoài cửa: "Ta cùng đứa nhỏ kia có duyên, về sau nếu nàng sinh bệnh, ngươi có thể lên núi tìm ta, về phần những thứ khác, giấc mộng của ngươi đã nói cho ngươi biết."

Nguyễn Y Hàm ngạc nhiên, cô chưa từng nói với Tuệ Quả pháp sư về giấc mộng của mình.

Từ thiện phòng rời đi.

Nguyễn Y Hàm nắm lấy tay Tiểu Hải, tâm sự nặng nề, Tiểu Hải quay đầu nhìn cô, ôn nhu hỏi: "Làm sao vậy?"

Hoàng hôn buông xuống.

Nguyễn Y Hàm nhìn sườn mặt tinh xảo của Tiểu Hải, đột nhiên chua xót không hiểu sao dâng lên trong lòng, cô lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Không có việc gì."

Tất cả mọi thứ đều không cần nói.

Mặc kệ trước kia như thế nào, cô biết, sau này, cô sẽ đối xử tốt với Tiểu Hải.

Nàng là vợ của cô.

Người rời đi.

Tiểu tăng ni tiến vào thu thập trà cụ cho sư phụ, nàng nhịn không được hỏi: "Sư phụ, vừa rồi hai vị nữ thí chủ kia duyên phận không cạn đi."

Thời gian nàng trốn vào phật môn còn ít, lại mang theo tâm tư của tiểu hài tử.

Tuệ Quả pháp sư gật đầu, tiểu tăng ni truy vấn: "Tình cảm của các nàng là như thế nào?"

Tuệ Quả pháp sư nhìn hoàng hôn ngoài cửa sổ, lay động từng viên Phật châu, "Tình yêu của các nàng, tam sinh tam thế vốn là đã hết, nhưng chưa bao giờ chân chính viên mãn."

"A......" Tiểu tăng ni nghe xong trong lòng tràn đầy tiếc nuối, lại mang theo khó hiểu: "Vậy tại sao các nàng lại ở bên nhau? Là Tiểu Hải thí chủ cầu xin sao?"

Mong muốn của con người đôi khi không thể tưởng tượng.

Tiểu tăng ni: "Có trả giá gì không sư phụ?"

Tuệ Quả pháp sư nhẹ nhàng thở dài: "Nàng đem linh hồn của nàng giao toàn bộ cho một người, vì cô mà sinh, vì cô mà chết, hết thảy đều do cô thống trị."

Nếu nhân sinh là một lần đặt cược.

Như vậy Tiểu Hải đem tất cả giao cho Nguyễn Y Hàm.

Cho nên vô luận bên ngoài áp lực lớn cỡ nào, vô luận từ nhỏ Tần Thấm gây khó khăn như thế nào, nàng đều có thể chống đỡ.

Duy chỉ có Nguyễn Y Hàm.

Một hành động của cô hay một lần cãi nhau nho nhỏ, đều sẽ làm cho linh hồn nàng đau đớn một lần.

Trong bất tri bất giác.

Nguyễn Y Hàm và Tiểu Hải đã lái xe đến vùng biển hoa lưu ly màu lam.

Hai người đều mặc váy dài, gió thổi qua, váy theo biển hoa phiêu đãng, cực kỳ xinh đẹp.

Nguyễn Y Hàm và Tiểu Hải mười ngón tay đan xen đi vào trong biển hoa, cô tìm một chỗ bằng phẳng, cởϊ áσ khoác ra, ôm Tiểu Hải ngồi xuống.

Xung quanh đều là hương hoa, còn có thảo hương trong không khí, cực kỳ thoải mái.

Nguyễn Y Hàm nhìn khắp nơi, "Chính là nơi này, Tiểu Hải, quả thực giống nhau như đúc."

Tiểu Hải rúc trong lòng ngực cô, "Tôi cũng cảm thấy như đã từng quen biết."

Nguyễn Y Hàm mỉm cười, cô nắm lấy tay Tiểu Hải, hôn lên môi nàng, Tiểu Hải vong tình đầu nhập, gió thổi loạn tóc nàng, tay nàng câu lấy cổ Nguyễn Y Hàm, dâng lên chính mình.

Không biết qua bao lâu.

Nguyễn Y Hàm dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ vào mũi Tiểu Hải, "Thật sự là lặp lại cảnh trong mơ."

Tiểu Hải gật đầu, nàng dựa vào Nguyễn Y Hàm: "Chúng ta thực hạnh phúc đúng không, A Hàm?"

Nguyễn Y Hàm dùng sức gật đầu.

Đúng vậy, thực hạnh phúc.

Hạnh phúc giống như tâm đều được muôn vàn ánh mặt trời vuốt ve.

Cô thật sự muốn cùng Tiểu Hải bạc trắng đầu.

Ánh mặt trời dưới tầng mây không xa chiếu lên trên người các nàng, vì các nàng phủ một tầng sắc vàng lấp lánh, mà trong điền viên, không biết có phải là đứa nhỏ nào chơi đùa mà làm rơi hạc giấy màu hồng nhạt theo gió phiêu đãng rơi xuống bên chân Tiểu Hải hay không.

Tiểu Hải kinh ngạc lại kinh hỉ cầm lên nhìn một chút, "Thật xinh đẹp."

Nguyễn Y Hàm nhìn nhìn, "Mở ra nhìn xem, có thể cũng giống như bình phiêu có lưu chữ."

Tiểu Hải luyến tiếc, nàng thực thích, Nguyễn Y Hàm sủng nịnh nhéo mũi nàng, "Yên tâm đi, tôi sẽ gấp lại, quay đầu gấp lại cho chị."

Thời điểm cao trung Nguyễn Y Hàm đã từng gấp hạc cho Tiểu Hải.

Được rồi.

Tiểu Hải mở con hạc giấy ra, trên vị trí chính giữa có in hình trái tim viết mấy dòng chữ nho nhỏ.

Tựa hồ là nét chữ của hai người.

Một cái là ngạnh lãng nhưng thật ra có chút giống với nét chữ của Nguyễn Y Hàm.

Viết là —— Nhân sinh nếu chỉ như sơ kiến.

Một cái khác, với một chút khí phách thanh tao, Tiểu Hải chỉ vào, nhẹ giọng đọc: "Ngươi là ngày tốt của ta, ta là cảnh đẹp của ngươi."

Hai người xem xong nhìn nhau cười, các nàng cùng nhau ngẩng đầu, ánh mặt trời sáng sớm vừa vặn, chiếu rọi mặt đất, mặt trời vừa mới dâng lên, ấm áp như vậy.

Nguyễn Y Hàm mỉm cười, cô đáp ứng Tiểu Hải đem hạc giấy màu hồng nhạt kia khôi phục lại, cùng Tiểu Hải, theo gió thả bay nó.

Bỉ Ngạn hoa,

khai nhất thiên niên,

lạc nhất thiên niên,

Hoa diệp vĩnh bất tương kiến.

Tình bất vi nhân quả, duyên chú định sinh tử.

( Bỉ Ngạn hoa,

một nghìn năm nở,

một nghìn năm tàn,

hoa và lá vĩnh viễn không thể gặp nhau.

Tình không vì nhân quả, duyên đã định tử sinh.)

( Trích dẫn từ Kinh Pháp Hoa《 Ma Ha Mạn Đà La Hoa Mạn Châu Sa Hoa 》)

Hoàn.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Cảm ơn mọi người thời gian qua đã theo dõi và ủng hộ mình. Một chặng đường không ngắn cũng không dài đã kết thúc. Đây là tác phẩm đầu tay mình edit nên đặt tâm huyết và thời gian cũng khá nhiều (mặc dù có đôi lúc bận rộn không ra chương mới nhanh được). Dù có nhiều ý kiến trái chiều về việc tác giả cho 2 nhân vật chính yêu nhau đến đời thứ 4. Nhưng đối với mình, đọc không biết bao nhiêu lần để chỉnh sửa thành một phiên bản hoàn chỉnh nhất thì cả Tiểu Hải và A Hàm đều là những đứa trẻ đáng thương. Hoàn cảnh sống không giống nhau nên hình thành tính cách mỗi người một kiểu. Và khi gặp những biến cố trong cuộc sống, họ cũng sẽ có những cách xử lý và đối mặt khác nhau. Theo quan điểm của mình, tình yêu chính là lòng vị tha. Vị tha khi người kia phạm sai lầm, vị tha khi người kia đi lệch hướng và vị tha khi còn yêu. Mình không bàn vấn đề đúng sai ở đây vì nó rành rành ra rồi, nhưng nếu đã yêu nhau thì đúng sai liệu còn quan trọng? Cái đáng trân trọng nhất không phải là tình yêu giữa hai người sao? Mấy tháng trời nghiền ngẫm từng câu chữ viết về Tiểu Hải và A Hàm thật sự khiến mình cảm động. Cảm động tình yêu của hai người mặc dù chỉ là câu truyện của tác giả viết ra. Dù có thế nào A Hàm và Tiểu Hải vẫn là phiên bản trọn vẹn và tốt nhất của chính bản thân họ. Một lần nữa cảm ơn mọi người rất nhiều!! See you soon.

~M€i 28.09.21 - 25.05.22