Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhân Sinh Làm Vợ Hai Kiếp

Chương 61

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đó là một gian phòng 4 người, người nhà bệnh nhân ra ra vào vào, còn có tiếng của các bệnh nhân, còn có các y tá đẩy xe đi vào làm việc, một buổi sáng, tình cảnh đến là náo loạn.

Tiền bạc vào lúc này, mới có thể tỏa ra sức mạnh của nó, chí ít nó ở lúc ta ốm đau, có thể cho người ta một nơi yên tĩnh để tĩnh dưỡng.

Sinh lão bệnh tử là chuyện tất yếu đều phải trải qua của mỗi người, người giàu hay người nghèo đều phải trải qua, muốn trông trang trọng, muốn thư thả, muốn ít chịu khổ một chút, có lẽ chỉ có tiền mới có thể làm được.

Người phụ nữ đó không có người nhà ở đây, có điều may mắn là, nhà mẹ đẻ của cô ấy ở ngay bên cạnh đây,

Nghe nói vào ngày mổ, chỉ có người mẹ này đề nghị với mọi người, kiên trì nhất định phải mổ.

Bà ấy cũng có tuổi rồi, thân thể lọm khọm, còn từ trong nhà vệ sinh, bê ra cho con gái một chậu nước nóng, cẩn thận lau chùi tay, chân, mặt từng tý một cho con gái.

Chỉ có người mẹ thì mới xót xa cho đứa con của mình.

Người phụ nữ đó chịu đựng đau đớn, như là cắt trên người người mẹ đi một miếng thịt, không giống như nhà chồng cô ấy, bọn họ chỉ là lo lắng nửa vời, buồn phiền vì tương lai có thể cô gái ấy có thể sẽ không mang thai được nữa.

Lúc có khó khăn, ai còn chịu ở lại bên cạnh mình, nên vĩnh viễn để lại trong ký ức của mình, chính là con người đó.

Hạ Trừng để đồ lên bàn bên cạnh giường bệnh.

Người phụ nữ nắm chặt tay cô nói: "Cảm ơn."

Mẹ của cô ấy cũng ở đây, cảm kích mà nói:: "Bác sĩ Hạ, thật may mắn khi có cháu, nhưng cháu còn tặng đồ đến đây, này sao mà được."

Hạ Trừng lắc đầu, "đây chỉ là chút tâm ý của cháu, cố gắng hãy giữ gìn sức khỏe."

Người phụ nữ rơi lệ.

Hạ Trừng vỗ vỗ bờ vai của cô ấy, an ủi nói: "Cô chỉ là mất một bên ống dẫn trứng, muốn sinh con vẫn còn cơ hội mà, không nên nản chí."

Vết thương trên cơ thể thì có thể có ngày tốt lên, nhưng vết thương ở trong lòng thì chỉ có thể khép miệng, vết thương thì vẫn mãi cứ ở đó.

Đối với bệnh tật trước mắt lúc này mà nói, thứ làm cô đau lòng không phải là mất đi một bên ống dẫn trứng, mà là trong vòng một ngày được chứng kiến cái gọi là lòng người lạnh noãn(*).

(*) nguyên gốc 冷暖 /lãnh noãn/: ở đây chỉ tình người thay đổi, lúc thì nhiệt tình lúc thì thờ ơ.

Chồng của cô lại không ở cạnh lúc cô cần nhất, bầu bạn chăm sóc cô.

Hạ Trừng đau khổ nghĩ, nếu người đó ở nơi đây lúc này, cô sẽ nói cho hắn biết, ít nhất anh không tệ hại đến vậy, thỉnh thoảng cũng có ưu điểm.

Rời khỏi phòng bệnh, bởi vì khoa sản gần phòng trẻ sơ sinh,lúc cô đi qua không nhịn được dừng chân chốc lát.

Bên trong cửa sổ thủy tinh trên những chiếc giường nhỏ, có đứa bé đang nhắm mắt ngủ, có đứa bé khóc đến mặt đỏ bừng, nhưng bọn nhỏ có chung một điểm, bọn chúng đều bé nhỏ như vậy khiến mọi người cảm thấy yêu mến. Hạ Trừng chỉ muốn ôm vào trong lòng, hôn hôn khuôn mặt nhỏ nhắn

Hạ Trừng chỉ muốn ôm vào trong lòng, hôn hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của chúng.

Ngoài phòng sơ sinh thì có cha mẹ, ông nội bà nội cùng ông ngoại bà ngoại, ghé vào cửa kính hết nhìn đông tới nhìn tây, hướng bảo bối quơ múa hai tay.

Hạ Trừng cảm thấy sinh mạng mới đáng quý chính là ở chỗ này, có thể mang đến hy vọng cho những người xung quanh.

Cô đứng ở một góc, khóe mắt lại đột nhiên phát hiện bóng dáng của hồn ma Tô Hằng.

Trải qua nhiều năm như vậy ở trong bệnh viện chứng kiến sinh lão bệnh tử, có nhiều chuyện cô đã nghĩ thong suốt.

Hắn không tổn thương cô, chỉ có cô tự tổn thương chính mình.

Hồn ma Tô Hằng nói::"Trẻ con đều là thiên thần."

Hạ Trừng không nói gì, câu nói này trước kia cô đều treo ở khóe miệng, hắn vẫn nhớ kỹ, đúng là làm anh ta khó xử.

Cô chợt nhớ tới một chuyện: "Đều nói đứa trẻ không sinh ra được sẽ đi theo bên người mẹ,anh nếu là ma, anh có nhìn thấy bọn chúng bao giờ không?"

Hạ Trừng tự tay bỏ hai đứa bé.

Đúng, bên ngoài tủ cung thật ra còn một thai nhi.

Hồn ma Tô Hằng nhìn cô, một lát sau mới nói: "Không có."

Hạ Trừng lãnh đạm nói: "Bọn họ có thể đều đã đầu thai đến người tốt hơn tôi, cũng tốt, đi theo tôi, ngược lại không có cơ hội có được hạnh phúc."

Hồn ma Tô Hằng không đồng ý nói: "Không, một ngày nào đó,em sẽ kết hôn, sinh đứa trẻ khác. Em nhất định sẽ là một người mẹ tốt, ở một thời không khác, em sẽ đã sớm nhận thức được điểm này."

Hạ Trừng lầm bầm nói: "Xoa bóp cho người già thì quả thật là như vậy, nhưng tôi luôn có cảm giác thiếu nợ đứa bé thứ nhất." Phẫu thuật ngoài tử ©υиɠ, dẫu sao là bất đắc dĩ.

"Đời này, em sẽ không tái diễn chuyện ngu ngốc như vậy nữa."

"Đúng, tôi đã có bài học kinh nghiệm."

"Em rất thông minh."

“Nhờ anh cả."

Hồn ma Tô Hằng hỏi: "Còn nhớ trước kia em luôn nói mẹ tôi nhằm vào cô, nhưng tôi trở về không phải là vì việc em nɠɵạı ŧìиɧ sao?"

Hạ Trừng không lên tiếng.

Hắn nói tiếp: "Tôi sai rồi, ban đầu bà ấy không phải là không thể đối tốt với em, chỉ là không muốn đối xử tốt với em."

Hạ Trừng dẩu dẩu môi, nhìn về phía phòng trẻ sơ sinh: "Không có vấn đề, dù sao tôi cũng không nhớ."

Quỷ Tô Hằng lặng lẽ nghe cô nói.

Cuộc nói chuyện lần này giữa hai người vô cùng hòa nhã, tình huống như vậy thật hiếm có.

Có điều như vậy cũng không có gì đáng vui mừng. Hạ Trừng nghĩ, hồn ma Tô Hằng có lẽ sẽ mượn cơ hội để liên tiếp xuất hiện không chừng.

Cô đã coi hắn thành quá khứ nhưng như thế không có nghĩa là cô muốn thường xuyên nhìn thấy hắn ta.

Buổi tối hôm đó, Hạ Trừng đem hộp quà đi, dùng Q/Q gửi cho Tô Hằng thời trẻ biết.

Tô Hằng: Mẹ của tôi nên cảm ơn cô, cô như thế là thay bà làm việc thiện.

Hạ Trừng cười, đây thực sự là... cách nói khéo.

Cũng không làm mất mặt mẹ anh, lại gián tiếp ca ngợi cô.

Có lúc cô cảm thấy còn có thể đùa giỡn Tô Hằng trẻ này hơn là cái người đi theo bên cạnh. Chí ít chuyện xử lý việc của mẹ họ, tiểu Tô Hằng thật giống như làm ở phòng cháy chữ cháy, nơi nào cháy, hắn liền chạy tới cứu hoả.

Hạ Trừng: Anh nói như thế được rồi.

Tô Hằng: Cô không muốn tiếp nhận ý tốt của bà.

Hạ Trừng: Không có công không nhận lộc.

Tô Hằng: Cô giúp mẹ tôi rất nhiều, bà vẫn thường nhắc đến cô.

Hạ Trừng: Đó là việc tôi nên làm.

Tô Hằng: Cô thật tốt bụng.

Hạ Trừng ngồi trước màn hình sáng, cười lúng túng

Cô thật không tiện nói, chính mình đối với Giang Bích Lan cũng không có bao nhiêu kiên nhẫn, có lúc nói chuyện còn không khách khí, nhưng nói cũng kỳ quái, Giang Bích Lan vậy mà rất cách đối xử này.
« Chương TrướcChương Tiếp »