“Sao không thấy người nhà bà ta qua đây?”
“Nghe nười chăm sóc nói, bọn họ đều ở T thị công tác, bình thường ban ngày đi làm, không có thời gian đến đây.
“Hừ, chạy xa như vậy để làm phẫu thuật, cũng không biết bà ta đang nghĩ gì,
Lúc này, y tá trưởng lại đi ra cản mọi người lại, “mấy cô còn không mau đi làm việc đi!”
“Dạ vâng, biết rồi ạ.”Các y tá liền tản ra ngay, không dám tiếp tục bát quái nữa.
Lúc Hạ Trừng bưng đồ ăn đến, Giang Bích Lan bị dọa cho hết hồn, bà ta không hề rằng là do bác sĩ tự mình đưa tới.
“Những y tá kia đâu rồi? Bọn họ sao lại để cho cô làm loại chuyện như thế này?”
Hạ Trừng đem đồ ăn đặt lên bàn, chậm rãi nói: “Công việc của y tá là thay bác sĩ chăm sóc bệnh nhân, trách nhiệm của các cô ấy rất lớn, công việc phải phụ trách cũng rất nhiều, nhưng cũng không hề bao gồm phải đưa đồ ăn cho bệnh nhân.”
Giang Bích Lan không phản đối: “Chỉ là thuận tiện thôi, chỉ có điều là các cô ấy không muốn đến giúp thôi.”
“Không có cái gì gọi là thuận tiện hay không thuận tiện, các cô ấy chịu giúp bà là ý tốt, nếu không giúp bà cũng nên thôi, việc giúp bà mang đồ ăn đến, đáng nhẽ ra là phải do người chăm sóc cho bà làm.”Giang Bích Lan ngại ngùng nói: “Bác sĩ Hạ, bởi vì vậy cô giúp tôi chuyện này, rất cảm ơn cô.’
Hạ Trừng không hề mắc cái bẫy này, cô mặt không cảm xúc mà trả lời: "Chỉ một lần này thôi, lần sau sẽ không có chuyện này nữa đâu.”
Ngày nghỉ, bố con nhà họ Tô mới vội vàng từ T thị chạy tới.
Tô Quốc Hoa vừa vào cửa, liền bị Giang Bích Lan mắng cho một trận, “ông còn tới làm cái gì? Ông không phải là mặc kệ tôi sống hay chết rồi hay sao?”
“Tôi không phải là bỏ hết công việc trên tay, một mạch chạy tới đây, bà vừa mới phẫu thuật xong, nên nghỉ ngơi nhiều, không nên đυ.ng một cái đã nổi giận, như vậy thì sức khỏe của bà làm sao mà hồi phục được đây.”
Trước đó không lâu, vợ chồng bọn họ cãi nhau không vui, Giang Bích Lan
Có điều chị dâu nhà mẹ cũng không thích cô, một bụng đầy tức giận, kinh nguyệt đến thì không ngừng chảy máu, mới biết là trong tử ©υиɠ có u nang, bởi vì bị vỡ, phải mổ khẩn cấp.
Tuy rằng cô nhập viện, nhưng nhà mẹ đẻ và chị dâu, vẫn người người đi làm việc, ai cũng không rảnh để tới chăm sóc cô.
Không thấy qua sự thay đổi của lòng người, Giang Bích Lan mới ở trong xã hội này ngông nghênh mà đi, bất luận người nào nhìn thấy bà ta đều phải nhượng ba phần.
Bởi vì người khác đều không có nghĩa vụ đến đối tốt với bà ta, bọn họ là chán ghét bà ta phiền phức.
Giang Bích lan không phải là không có nỗi khổ, anh cả xây dựng sự nghiệp, tìm bà ta vay tiền quay vòng vốn, bà ta có thể cho thì đều cho, mà khi thời điểm chuyện phát sinh, hắn và chị dâu không thèm quan tâm, làm sao bà ta có thể không đau lòng cơ chứ?
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có chồng bà là yêu thương bà.
Ngoài kia, khi bà bị bệnh tật, vẫn luôn không hề keo kiệt mà giúp đỡ bà là bác sĩ Hạ, đó mới chính là người tâm địa lương thiện, là người tốt.
Không có bác sĩ Hạ, bà không thể một mình mình làm sao có thể chống đỡ cho đến tận bây giờ.
Tô Hằng ở bên cạnh, không nói một lời nào.
Đêm hôm qua anh tăng ca đến nửa đêm, ngủ cũng không ngủ, liền vội vàng đáp máy bay chạy tới đây.
Anh biết tính khí của mẹ mình, nếu như trong lòng bà không vui, liền muốn người xung quanh mình cũng phải gặp xui xẻo, bằng không bà cũng không có cách nào để hả giận.
Mặc dù không thể chịu đựng, nhưng bà vẫn là mẹ của anh
Ngày trước bà ngậm đắng nuốt cay, vì anh mà đi đổ nướ© ŧıểυ, từng chút từng chút một mà nuôi dưỡng anh thành người, anh nói gì cũng không thể bỏ mặc mẹ mình không chăm sóc.
Thật không dễ dàng gì cho đôi vợ chồng riêng tuổi cộng lại cũng đã gần trăm này, cuối cùng cũng đã được hòa giải, Tô Hằng đã có thể đặt cục dá trong lòng mình xuống, nghiêng đầu, ngồi ngủ gật ở ghế.
Anh thực sự rất mệt mỏi, nói là ở xưởng nước ngoài công tác, tiền lương và được chia hoa hồng, tuy rằng ai cũng khen ngợi, nhưng trong công ty thì ai cũng đều biết rõ, muốn được thăng tiến, căn bản là chuyện không thể nào.
Bọn họ cùng lắm là làm đến chức quản lý thấp nhất, bất quá là thay thế chủ quản nước ngoài, đem chính mình giống như công nhân lớn lên ở địa phương cấp quản lý tốt.
Tô Hằng biết cho dù anh làm được, cơ hội cũng không có khả năng là của anh.
Một phần không có tiền đồ làm việc, không chỉ làm hao mòn ý chí, càng khiến người thấy nản lòng.
Nhưng khổ như vậy nói cho ba mẹ nghe cũng vô dụng.
Bọn họ sẽ nói, người trẻ tuổi sẽ chịu chút khổ, không cần suy nghĩ có hay không, làm đến nơi đến chốn mới quan trọng nhất.
Tô Hằng tính từ bỏ công việc này, ra ngoài gây dựng sự nghiệp, có điều những lời này, hắn không có cơ hội nói với cha mẹ, đến lúc đó, chắc chắn sẽ khiến cho gia đình sóng gió.
Khi Hạ Trừng bước vào, liếc mắt một cái liền thấy Tô Hằng hốc hác ngồi trên sofa.
Giang Bích Lan nhìn thấy cô, trông thật cao hứng: "Bác sĩ Hạ, đây là chồng tôi và con trai, bọn họ đặc biệt từ thành phố T đến đón tôi trở về."
Bà ta nói những lời này, ngoài việc muốn cảm ơn Hạ Trừng nhiều ngày chăm sóc, mặt khác cũng ám chỉ ý, mình cũng không phải không có người thân quan tâm.
Hạ Trừng ôn hòa nói: "Vâng, người thân trong nhà có thể đến là tốt nhất."
Giang Bích Lan quay đầu nói lớn: "A Hằng, con đứng lên, mẹ giới thiệu với con một vị bác sĩ, mấy ngày nay đều nhờ có cô ấy ở cạnh chăm sóc mẹ."
Tô Hằng đau đầu sắp nứt ra, nhưng anh vẫn miễn cưỡng đứng thẳng dậy.
Anh vừa mở mắt, tầm mắt liền gặp một đôi mắt to sâu hút.
"Hạ Trừng?"Anh kinh ngạc mở lớn miệng.
Giang Bích Lan nghi hoặc hỏi: "A Hằng, con quen bác sĩ Hạ sao?"
Đột nhiên, Tô Hằng cái gì cũng nghe không thấy.
Tuy rằng bọn họ nhiều như vậy năm không gặp mặt, mà cảm giác thầm mến cô khi ấy, ngay lúc này lại nháy mắt bừng lên.
Hóa ra, chuyện cũ này chưa bao giờ có thể quên đi, chỉ là bị chôn dấu trong đáy lòng.
Anh vẫn không thể quên được cô.
Tô Hằng ngẩn ngơ trong chốc lát, thật vất vả mới hồi phục tinh thần: "Sao em lại ở đây?"
Anh lập tức nhận thấy được vấn đề này thực ngốc, nhưng lời đã nói ra khỏi miệng, muốn cũng không kịp thu hồi.
Hạ Trừng cười cười: "Hiện tại tôi đang thực tập trong bệnh viện."
Giang Bích Lan ở một bên không chịu cô đơn hỏi: "A Hằng, con cùng Hạ Trừng quen nhau sao?"
Bà ta nhanh chóng sửa lại xưng hô.
Tô Hằng không hy vọng mẹ ở đây lúc này, đưa ra một ít vấn đề liên quan, cũng không đáp lời, bà khẳng định sẽ tiếp tục hỏi đi.