Cô cũng không để cho anh ở trước mặt bố cô biểu hiện mình ra, càng không hề giới thiệu anh là bạn của cô.
Trong lòng Tô Hằng cảm thấy chua xót, đột nhiên anh nắm lấy cơ hội ngụy trang là thay mặt hội Ái Tâm đến, cũng có thể giúp anh tránh khỏi sự xấu hổ đó.
Anh không được hoan nghênh, nhất là vừa lúc nãy trong phòng còn có Nhạc Kiến Minh.
Tô Hằng có thể tự mình hiểu được, mình so với Nhạc Kiến Minh thì chẳng là cái thá gì.
Hai người có sự chênh lệch quá lớn, anh biết mình không thể nào giống như Nhạc Kiến Minh có thể giúp đỡ chuyện của bố Hạ Trừng.
Chuyện anh đang theo đuổi Hạ Trừng, chẳng có chút cơ hội giành phần thắng nào cả.
Nhưng nói anh phải từ bỏ thì dễ sao?
Tô Hằng nói qua loa: "Tiền là của hiệp hội."
Khóe miệng Hạ Trừng giật giật, không nói câu nào, nếu anh nghĩ muốn tiếp tục giấu diếm, thì cô cũng không cần thiết phải chọc thủng lời nói dối của anh làm gì.
"Tiễn đến đây là được rồi, người nhà cậu đang chờ cậu quay về."
"Ừ, cậu đi đường cẩn thận."
Hạ Trừng chờ đến khi anh đi xa mới trở về phòng bệnh.
Thật ra từ trước đến giờ cô không coi Tô Hằng trẻ tuổi này như một người đàn ông, tất nhiên là cô không có ý chê bai anh.
Nếu như tính theo thời gian sống thực sự của cô thì cô đã sớm là bà già sáu mươi rồi.
Nhưng tuy nói thế, tuổi của tâm lý và tuổi sinh lý cũng không nhất định sẽ giống nhau.
Nhưng cũng có rất nhiều người già tám mươi tuổi nhưng tâm hồn chẳng khác gì tuổi mười tám tràn ngập năng lượng, tinh thần phấn chấn.
Nhưng Hạ Trừng biết mình không phải là như vậy, cô suy yếu như một bãi bùn nhão trong khe.
Bà già còn có một thói quen xấu, đó là mặc kệ chuyện gì cũng đều cảm thấy không ưa, nhất là cô còn trải qua chuyện ly hôn, tất nhiên là tính cách chẳng khác gì một bà già.
May mắn, cô vẫn không quên nhắc nhở mình, tuyệt đối đừng nói gì khiến người khác phản cảm, người trẻ tuổi không thích nghe những lời khó nghe, cô tuyệt đối không muốn mình bị gọi là người khó ở chung.
Ở trong mắt cô, bao gồm cả Từ Ninh, Dư Nguyệt Hoa và một đám bạn cùng phòng, cô đều coi đó là những đứa trẻ.
Khi thoảng cô còn cảm thấy mình có khoảng cách thế hệ với những người bạn ấy, chứ đừng nói đến Tô Hằng còn trẻ tuổi hơn.
Nghiêm túc mà nói, anh chính là một thằng nhóc mới lớn, Hạ Trừng cũng sẽ không coi tình cảm của anh đối với cô là chuyện quan trọng gì.
Việc này Tô Hằng không giống như cô, cô không cách nào quên mất cái kia, bởi vì có cô ở bên cạnh, mà anh phải gánh vác rất nhiều trách nhiệm không hề phù hợp với độ tuổi của anh.
Khi đó, dấu hiệu của sự thất bại cũng đã sớm xuất hiện, chỉ là cô vẫn trốn tránh không dám đối mặt mà thôi.
Tình yêu vốn là chuyện thêu gấm trên hoa, còn cô lại nghĩ lầm nó là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Hai người nghèo đến mức chỉ còn có nhau, lại còn muốn có thứ xa xỉ như tình yêu ấy, thì chính là tự chuốc khổ vào bản thân.
Lúc cuộc sống của hai người bọn họ bần cùng, ôm nhau sưởi ẩm cũng chỉ là việc ngồi chờ chết mà thôi.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Chấn Trì được đưa vào phòng phẫu thuật, Phó Mạn, Hạ Trừng và Từ Ninh đều ở bên ngoài chờ, còn Nhạc Kiến Minh tất nhiên cũng bước vào phòng mổ cùng bác sĩ Hà tiến hành phẫu thuật.
Thời gian phẫu thuật cũng không lâu, nhưng trong quá trình này, người như Phó Mạn không hề theo tôn giáo giờ đang cầm một tràng hạt, lẩm nhẩm đọc kinh Phật.
Từ Ninh ở bên cạnh nhìn, căng thẳng không dám lên tiếng, cô ấy đang nghĩ, sớm biết vậy để Dư Nguyệt Hoa tới cùng thì phải, nhiều người đọc kinh cầu nguyện, có lẽ càng khiến người ta cảm thấy an tâm hơn.
Sau khi Hạ Trừng lấy cớ đi nhà vệ sinh, thì một mình đi đến bên cửa sổ hành lang, nhìn chằm chằm bòng dáng mình được phản chiêu trong tấm kính thủy tinh, không ngừng hít sâu.
Nhưng làm như vậy cũng không thể nào khắc chế được cơ thể cô đang run rẩy.
Lúc này, phía sau bỗng truyền đến một giọng nói trầm.
"Bố em sẽ không có việc gì đâu, em thả lỏng bản thân mình đi, đừng quá mức căng thẳng."
Hạ Trừng cứng đờ, nhưng trấn định tinh thần lại: "Việc này thì có liên quan gì đến anh?"
Thậm chí cô cũng không muốn quay lại nhìn.
Sau một hồi im lặng, anh nói: "Khi đó anh có thể làm tốt hơn, thỏa đáng hơn, đáng tiếc anh cũng không thể làm gì cho em."
Hạ Trừng nhìn qua tấm kính cửa sổ: "Bây giờ nói những lời này còn có ý nghĩa gì."
"Có, bởi vì anh mà em rất khi về nhà, cũng là tại anh nên em không thể hoàn thành được tâm nguyện cuối cùng của bố mình."
Chân Hạ Trừng như mềm nhũn, vì chống đỡ thân thể của mình, cô tì hai tay lên khung cửa sổ, nắm chặt đến mức có thể nhìn thấy rõ đốt ngón tay: "Đúng, anh nói không sai, em đúng là rất bất hiếu."
"Đó cũng là tại anh." Giọng nói kia dừng lại một chút: "Xin lỗi, anh biết anh xin lỗi nhiều cũng chẳng có tác dụng gì, nhưng chuyện duy nhất anh có thể làm là nói xin lỗi em."
Hạ Trừng không nói gì.
"Hơn nữa, Nhạc Kiến Minh là người tốt, nếu có thể, em nên cho anh ấy một cơ hội..."