Tô Hằng cũng không nói xin lỗi cô, chỉ nhàn nhạt nói: "Anh nghĩ anh nên tìm cơ hội ra ngoài."
Hạ Trừng bị chuyển sự chú ý, lập tức hỏi: "Lúc nào?"
"Hôm sau đi."
"Hứa rồi nhé, không được phép lỡ hẹn."
"Ừ, anh biết rồi." Tô Hằng dừng một chút, "Trừng Trừng, anh rất nhớ em."
"Em cũng vậy."
Hạ Trừng cúp điện thoại, ý cười ngập tràn trên mặt, cô đã quên luôn khoảng thời gian chín ngày chờ đợi trong lo lắng và bực bội.
Trong một đoạn tình cảm, luôn sẽ có cơn gió lớn quét qua, đáng tiếc cô biết rõ điều đó nhưng chính mình lại không tự cảm nhận được.
Cùng Tô Hằng ở bên nhau, cô luôn không giữ được điểm mấu chốt.
Trong chuyện cổ tích hay thậm chí là cả xã hội này, đều cổ vũ phụ nữ phải một lòng một dạ, hi sinh kính trọng, mãi mãi không hối hận đối với người đàn ông. Chỉ có mẹ sẽ dạy bạn điều đầu tiên là đừng tin đàn ông.
Cô chỉ học được làm thế nào để một lòng một dạ yêu một người, nhưng lại không biết tình yêu phải lưu giữ, lại càng không hiểu khi người đàn ông không còn yêu mình thì phải làm cách nào để ngừng đau thương.
Hạ Trừng không có mẹ nhắc nhở, cô cho rằng Tô Hằng tốt giống như ba của mình vậy.
Tô Hằng dẹp bỏ muôn vàn khó khăn, vất vả lắm mới có thể gặp cô. Bọn họ đầu tiên đi dạo lung tung trên phố không có mục đích, sau đó mới trốn vào quán ăn nhanh ăn hamberger.
Đang là nghỉ hè nên khắp nơi đều là biển người, bọ họ rất khó có cơ hội có thể ngồi riêng một chỗ.
Sau khi ăn cơm xong, hắn nắm chặt tay cô đi về phía trước.
Trong nháy mắt hắn có chút chần chờ nhưng chỉ là thoáng qua.
Tô Hằng cúi đầu xuống, nhẹ giọng nói bên tai Hạ Trừng: "Chúng ta tìm một nơi nào đó yên tĩnh ngồi nghỉ, được không?"
Cô gật gật đầu: "Chỗ nào?"
Tô Hằng không trả lời, lòng bàn tay của hắn vì khẩn trương mà đổ mồ hôi.
Hắn dẫn cô đi thuê phòng.
Lúc ở quầy hỏi chủ quán giá, Hạ Trừng cúi đầu thấp hết mức có thể, cô nghĩ như thế nào cũng không nghĩ được, Tô Hằng sẽ dẫn cô đến chỗ này.
Tuy rằng họ ra ngoài thuê phòng, giống như các cặp tình nhân đang trong tình yêu cuồng nhiệt khác không có giới hạn, nhưng mọi lần khác cô đều vô cùng hạnh phúc, cảm thấy mình giống như là vợ của Tô Hằng, trên thực tế việc cô làm cũng không khác gì một người vợ cả.
Không giống như hiện tại, cô cảm giác như bản thân là loại con gái gọi là tới, đuổi là đi, chỉ để thỏa mãn du͙© vọиɠ của Tô Hằng. Vì thế dưới ánh mặt hoài nghi của nhân viện tại quầy, cùng một câu trai trẻ đi thuê phòng.
Chủ quán muốn họ xuất trình giấy chứng minh thư, Hạ Trừng lúng túng lấy từ trong túi xách ra, đặt trên mặt bàn.
Tô Hằng cầm chìa khóa, dẫn cô lên tầng, mở cửa phòng.
Mùi chất tẩy rửa giá rẻ cùng với mùi trên tấm thảm xông vào mũi, ở đây so với căn phòng họ thuê không giống. Hạ Trừng nhìn qua giường, trong lòng lập tức mãnh liệt dâng lên cảm giác buồn nôn.
Dơ bẩn.
Không biết đã có bao nhiêu người từng ngủ qua trên chiếc giường này, mà cô cũng sẽ là một trong số đó, sđều dơ bẩn như nhau.
Tô Hằng nhận thấy được bất an của cô, nhẹ giọng trấn an: "Đừng lo lắng."
Hắn ôm cô vào trong lòng, phát hiện cả người cô cứng ngắc, sau đó nước mắt lập tức rơi xuống.
Tô Hằng không lên tiếng, một lát sau, hắn hôn lêи đỉиɦ đầu cô, cười nói: "Em nghĩ đi đâu thế? Anh chỉ muốn ôm em thôi."
Hạ Trừng nước mắt nước mũi nhìn hắn, lắc đầu, lại cúi đầu xuống, cô cũng không biết mình tại sao lại đau lòng như vậy.
Cô ghét biến thành người kì quái, nhưng cô không thể khống chế được cảm xúc.
Hắn nâng cằm cô, lau nước mắt của cô đi, hôn một cái lên môi: "Đồ ngốc, có lúc nào anh đã lừa em chưa? Đừng có coi anh như cầm thú."
Hạ Trừng nín khóc mỉm cười: "Ai nói anh không phải, anh chính là cầm thú."
Tô Hằng cù cô: "Không muốn sống nữa hả!"
Hạ Trừng vừa kêu vừa trốn, cuối cùng bị Tô Hằng ôm chặt, chóp mũi chạm chóp mũi: "Trừng Trừng, mấy hôm nay không ngày nào anh không nhớ em, em có biết anh yêu em nhiều đến mức nào không?"
Hạ Trừng gật đầu: "Lần sau đừng có không gọi điện thoại cho em, anh không hiểu được em lo lắng biết bao nhiêu."
Cô sợ hãi có phải anh đã xảy ra chuyện gì rồi không, mới không thể gọi điện cho mình, có thể sự thật đã cho cô một cái tát nhưng cô lại không để trong lòng.
Trên con đường tình yêu này, cô chưa từng yêu người nào giống như yêu Tô Hằng.
Hai mươi năm sau, cho đến khi cô chết, cô cũng không yêu thêm người nào khác.
Nếu như nói, một người cả đời có thể có bao nhiêu tình sâu đậm vậy thì tất cả của cô đều là người đàn ông tên Tô Hằng này.
Không thể nói hắn không yêu cô, chỉ là thứ bọn họ bỏ ra không giống nhau. Đối với tất cả những gì cô bỏ ra so với hắn, tình yêu của cô vừa oanh liệt vừa cô dũng, khiến người ta không thể không đau lòng thay cô.
Cần gì chứ? Vẻn vẹn chỉ một người, hi sinh lớn như thế, cuối cùng lại không đáng.
Sau khi quay về trường học, tháng mười ngay sau đó là sinh nhật của Tô Hằng, Hạ Trừng lén chuẩn bị quà tạo cho hắn một sự kinh ngạc.
Tô Hằng mở hộp ra, bên trong là một chiếc điện thoại Nokia mẫu mới nhất.
Khi đó sinh viên có điện thoại mang theo bên người, cả trường không có quá một trăm.
"Thích không?" Hạ Trừng giống như con mèo nhỏ giảo hoạt, cong cong mắt mỉm cười.
"Bà Tô, em tặng anh muốn quà to như vậy thực chất là muốn giám sát anh phải không?"
Hạ Trưng nghe được xưng hô của Tô Hằng, lỗ tai đỏ lên,
Chính cô cũng không có, mặc dù ba cho tiền tiêu vặt rất phóng khoáng nhưng cô phải tiết kiệm tiền thật lâu mới đủ tiền mua chiếc điện thoại này.
"Sau này anh không được phép tắt máy, chỉ cần em gọi, anh đều phải nghe."
Tô Hằng ánh mắt bỗng nhiên trầm xuống dừng trên người cô, khàn khàn nói: "Nhưng thứ anh muốn không phải cái này."
(*Mình đã tìm tất cả các link raw, nhưng không thể tìm được phần khuyết thiếu, mong mọi người thông cảm.)
Hạ Trừng nhẹ giọng hỏi: "Anh có thể tự mình đứng lên không?"
Tô Hằng "Ừ" một tiếng, Hạ Trừng đỡ lấy một tay anh giúp anh đứng lên.
Mọi người vội vã đưa anh đến bệnh viện.
Khi bác sĩ khoa cấp cứu băng bó vết thương cho Tô Hằng, anh nhắm mắt lại không kêu lấy một tiếng.
Sắc mặt của anh bình thường nhưng vừa đánh nhau xong không tránh khỏi lộ ra sự tiều tụy.
Dư Nguyệt Hoa vô cùng áy náy, muốn ở lại giúp anh xử lí thủ tục giấy tờ nhưng trạng thái tình thần của cô hiện tại cũng không thích hợp. Hạ Trừng đành phải nói: "Tiểu Hoa, cậu về trước đi. Chuyện ở đây đã có tớ lo, cậu yên tâm."