Hạ Trừng cười: "Tiểu Hoa, trước kia xem hình, không nhìn ra cậu thoải mái như vậy, bây giờ mình mới thấy, cậu thật sự vô cùng hạnh phúc."
"Hạnh phúc thì không có, nhưng lại rất may mắn." Dư Nguyệt Hoa bóp hông mình, thở dài một hơi thật lớn: "Trước đây, dù ăn cơm hay không cũng không phải chuyện quan trọng gì, nhưng sau khi hai người ở cạnh nhau thì dù ăn thứ gì cũng đều cảm thấy rất ngon. So với hồi học đại học, mình còn tăng mười lăm cân, nếu không phải vì mặc áo cưới, mình nghĩ chắc chắn mình sẽ không thể giảm được một miếng thịt nào trên người."
Từ Ninh gật đầu: "Mình có thể hiểu, thổ hào cũng suốt ngày đưa mình đi ăn, mấy năm nay, mình cũng tăng lên chừng mười cân đấy."
Hạ Trừng không quên bỏ đá xuống giếng: "Chờ sau hôn lễ ngày mai, hai người có thể tiếp tục không ngừng cố gắng. Tương lai tiếp tục tăng mười, mười lăm cân đang ờ phía trước không xa chờ các cậu."
Từ Ninh nghiến răng nghiến lợi: "Con mẹ nó, đừng tưởng cậu gầy thì có thể nói như vậy. Cái tên kia cũng không phải loại người đơn giản gì, mình sẽ chờ đến lúc anh ta nuôi cậu mập đến mức nào."
Dư Nguyệt Hoa nói: "Lúc học đại học, mình cảm thấy Tô Hằng rất kiên trì, có nghị lực, quyết tâm lấy anh ta của mình, chắc chắn có thể so sánh với Hạ Trừng."
Từ Ninh hừ một tiếng: "Mình hoàn toàn không coi trọng anh ta, nếu không phải mấy năm nay biểu hiện của anh ta không tệ, mình cũng sẽ không thay đổi mắt nhìn anh ta."
Dư Nguyệt Hoa nhẹ nhàng nói: "Mình rất cảm ơn anh ta, lúc ấy nếu không phải anh ta ra tay giúp đỡ thì mình và Hạ Trừng cũng sẽ không biết sẽ xảy ra chuyện đáng sợ như vậy."
Hạ Trừng ôm bả vai cô: "Tiểu Hoa, những chuyện đó đã là chuyện trước đây, bây giờ cậu sắp kết hôn, mình hy vọng cậu có thể thật vui vẻ, trở thành cô dâu xinh đẹp nhất."
Dư Nguyệt Hoa cười: "Chờ mình kết hôn xong thì sẽ đến lượt các cậu."
Hạ Trừng vội nói: "Này, mình không giống các cậu. Một người ngày mai sẽ kết hôn, một người đã đính hôn. Mình và Tô Hằng còn một đoạn đường dài phải đi."
"Cũng khó nói, có khi mức độ phát triển của hai người các cậu không thua kém mình và thổ hào đâu." Từ Ninh ý vị thâm tường nhìn cô: "Cẩn thận một chút, bụng lớn thì mặc áo cưới sẽ khó coi lắm."
"Yên tâm, mình và anh ấy rất trong sạch, không thể xảy ra chuyện đó đó." Hạ Trừng hoàn toàn không giấu diếm bạn tốt.
Từ Ninh cười xấu xa với cô: "Cậu cũng không kiểm hàng trước, sao biết anh ta có được hay không?"
Hạ Trừng cười: "Cậu rảnh rỗi đi lo cho Tô Hằng thì không bằng đi quan tâm thổ hào đi."
Từ Ninh xắn tay áo, phách lối nói: "Cái người kia của nhà mình suốt ngày chạy tới công trường, còn với cái dáng vẻ kia của tổng giám đốc Tô của cậu, cũng chỉ biết ngồi trong phòng điều hòa suốt ngày."
Dư Nguyệt Hoa cũng nói giúp Tô Hằng: "Thổ hào cũng chỉ đi giám sát, cũng không phải trực tiếp làm, thể lực của hắn cũng chưa chắc tốt hơn bao nhiêu."
Từ Ninh vội chuyển hướng tấn công: "Tiểu Hoa, cái người kia của nhà cậu chỉ nghiên cứu khoa học, chỉ biết động não, đừng quên thỉnh thoảng cũng phải huấn luyện thể lực, nếu không suy nhược trước tuổi thì hạnh phúc của cậu cũng bị ảnh hưởng đấy."
Dư Nguyệt Hoa hít một ngụm khí lạnh, cầm gối bên cạnh lên ném vào người cô: "Đúng là nên lấy keo dán dáng miệng cậu lại."
Hạ Trừng nhìn hai người đùa giỡn, trong lòng thầm nghĩ, cô quả thật rất may mắn, có thể để hai người bạn tốt suy nghĩ vì cô.
Không giống kiếp trước, cô hoàn toàn không phân biệt được bạn bè bên cạnh, ai là người ai là quỷ.
Người luôn miệng gọi chị với cô lại trăm phương ngàn kế muốn cướp đi chồng cô.
Mặc dù con người cũng là động vật, nhưng nếu chỉ biết cướp đoạt, chỉ biết mù quáng chạy theo du͙© vọиɠ, vậy thì cuối cùng cũng chỉ là động vật, không xứng làm người.
Hôn lễ được cử hành trong một gian nhà thờ, bạn bè thân thích hai bên cũng đều đã tới hiện trường.
Hạ Trừng là phù dâu, cô tới thẳng phòng nghỉ ngơi của cô dâu thì phát hiện Tô Hằng trẻ đang đứng chờ ở đó, càng khó tin hơn là, trên người anh còn mặc bộ lễ phục phù rể.
Tô Hằng trẻ và cô nhìn nhau một lúc lâu mới chậm rãi đi tới bên cạnh, nắm tay cô: "Hạ Trừng, em thật đẹp."
Sâu trong lòng cô đột nhiên có một loại xúc động lao vào trong ngực anh, nói với anh: "Em rất nhớ anh, sau khi anh rời đi, mỗi ngày em đều muốn gặp lại anh."
Nhưng cô không dám làm vậy, cô cũng chỉ ngẩn người nhìn anh, cảm động đến không nói nên lời.
Tô Hằng trẻ nói: "Không tự mình tới mang em trở lại, anh thật sự không yên tâm. Nếu em đột nhiên muốn ở lại đây thì anh phải tìm ai đau lòng bây giờ?"
Hạ Trừng biết anh nói đùa, nhưng điều cô quan tâm nhất vẫn là thân thể anh: "Anh cứ chạy tới chạy lui hai bên như vậy, chắc là rất mệt đúng không?"
Tô Hằng trẻ cười: "Đúng là hơi mệt, nhưng rất đáng giá."
Hạ Trừng không cho là đúng, nói: "Sau này đừng như vậy nữa, gan của anh không tốt, phải chăm sóc thật tốt, đừng nên mệt mỏi."
Tô Hằng trẻ sờ rái tai cô: "Nếu em luôn ở bên cạnh nhắc nhở anh, chắc chắn anh sẽ nghe lời em."
Hạ Trừng muốn nói, điều này không liên quan tới chuyện cô có ở cạnh anh hay không, nhưng những lời này, cô cũng không kịp nói ra.
Từ Ninh bỗng mở cửa phòng cô dâu nghỉ ngơi ra, lớn tiếng nói: "Hai kẻ đáng ghét các cậu xong chưa? Cô dâu cần chúng ta, còn không nhanh đi vào giúp đỡ."
Hạ Trừng lúng túng bước nhanh vào trong, lúc đóng cửa lại, cô không nhịn được quay đầu lại nhìn.
Hạ Trừng cười cười, tuy nhiệt độ thấp, nhưng trong lòng cô rất ấm áp.
Sau khi cô sống lại, rất ít khi cảm thấy không lý trí như vậy.
Hoặc cũng có lẽ do hôn lễ, cả lễ đường đều tràn ngập không khí vui vẻ, nên tâm trạng cô cũng vui lây, trong đầu tràn ngập bong bóng màu hồng.
Nghi thức kết hôn long trọng mà trang nghiêm, Dư Nguyệt Hoa nắm tay ba cô, đi qua thảm đỏ, bước tới trước mặt chú rể.
Bọn họ nghe lời chúc từ mục sư, trước sự chứng kiến của mọi người, hứa với nhau nhiều điều.
Nước mắt Hạ Trừng tràn khóe mi, cô rất vinh dự được làm chứng cho hạnh phúc của Dư Nguyệt Hoa.
Chỉ có cô biết, để thoát khỏi những vết thương chồng chất từ mối tình kia đã phải cố gắng như thế nào.
Trong cuộc sống này, mỗi một người đều phải lựa chọn vô số lần mới có thể biết được điều mình mong muốn nhất, điều mình hối hận nhất.
Hạ Trừng rất vui vì mình và Dư Nguyệt Hoa đều có cơ hội làm lại.
Đời này, các cô không còn trong lúc biết rõ trước mặt là vực sâu còn không chút do dự nhảy xuống.
Mặc dù các cô đều đã hy sinh vài thứ, nhưng tỉnh táo vẫn luôn tốt hơn so với hồ đồ.
Dư Nguyệt Hoa đi ra sau nhà thờ, trước ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người, đưa hoa ra sau đầu ném lên.
Từ NInh không hổ là mãnh tướng, cô gạt hết mọi người ra, cố gắng nhảy lên, chụp lấy bó hoa.
Thổ hào đứng bên cạnh nhìn thấy, trong lòng đắc ý nhưng vẫn vờ như không có chuyện gì xảy ra: "Xin lỗi, Ninh Ninh nhà ta muốn lấy ta tới điên rồi nên mới ra tay mạnh mẽ như vậy."
Từ Ninh lườm hắn: "Ai nói em cướp vì bản thân?"
Thổ hào còn chưa phản ứng kịp, cô ấy đã giao hoa trên tay cho Tô Hằng.