Chương 168

Đến khi ăn xong, bọn họ cùng thu dọn bàn, Tô Hằng trẻ bỗng nhiên kéo tay cô: "Người kia đang ở đây, anh ta muốn nói chuyện với em."

Hạ Trừng kinh hoảng: "Anh ta lại muốn nhập vào anh?"

Tô Hằng trẻ lắc đầu: "Không, anh ta đã bảo đảm với anh, chắc chắn sẽ không nhập vào người anh."

Hạ Trừng thở phào nhẹ nhõm, cô suy nghĩ một chút, giọng nói vô cùng xem thường: "Anh ta muốn nói gì với em? Nếu như lại muốn gây chuyện, xin lỗi, em không tiếp được."

Tô Hằng trẻ im lặng một lúc rồi nói: "Anh ta phải trở về, có lẽ sau này sẽ không xuất hiện bên cạnh chúng ta nữa."

Hạ Trừng ngẩn ra: "Thật sao?"

Cô đương nhiên hiểu điều này có nghĩa là gì, chỉ là cô không nghĩ hắn lại chấp nhận rời đi.

Mặc dù phần lớn khoảng thời gian trong trí nhớ đều là đau thương, nhưng dù sao Tô Hằng trẻ cũng là người mà cô đã từng rất yêu. Dù tất cả đã trở thành quá khữ, nhưng muốn xem như chưa từng có gì xảy ra cũng đâu dễ như vậy.

"Trông anh ta có vẻ không giống đang nói dối." Tô Hằng trẻ nói: "Hạ Trừng, cho anh ta một cơ hội, nói tạm biệt với em."

Nuôi thú cưng còn có tình cảm, nói gì là người đã từng sống với nhau bao nhiêu năm. Đối với người bình thường, cái gọi là cuộc đời, nhìn thì rất dài, nhưng có lúc, đó cũng chỉ là chuyện của vài thập niên mà thôi.Thời gian bọn họ ở bên nhau, còn dài hơn so với cả đời của rất nhiều người.

Có thể yêu đến ghi lòng tạc dạ thì cũng sẽ có một ngày biến mất, không thể dễ dàng tha thứ cho sự phản bội, nhưng cuối cùng sẽ quên.

Chỉ cần không chết, thì thời gian vĩnh viễn là liều thuốc tốt nhất, nó có thể giảm bớt tất cả đau đớn. Đến khi người trong cuộc đã có thể không thay đổi sắc mặt, vờ như không thay, hoặc là ác hơn, thuyền qua Thủy Vô Ngân, vĩnh viễn biến mất không thấy.

Hạ Trừng hít sâu một hơi: "Anh ta còn muốn nói gì với em?"

Tô Hằng trẻ nhìn Tô Hằng già một cái: "Anh ta muốn nói với em, anh ta sẽ chăm sóc tốt cho bọn trẻ, để em không cần lo lắng."

Hạ Trừng ngẩng đầu, nước mắt trên viền mắt đã lởn vởn, cô nhìn vào không khí nói: "Đây là thỉnh cầu duy nhất của tôi, cũng là tâm nguyện duy nhất của tôi, tôi hy vọng anh sẽ làm."

Tô Hằng trẻ truyền đạt: "Anh ta nói anh ta cũng là ba bọn trẻ, đương nhiên sẽ không để bọn trẻ bị ủy khuất, anh ta sẽ làm tốt trách nhiệm của người ba."

Hạ Trừng gật đầu, không nói gì nữa, nhưng sau đó, cô biết không thể nói thêm gì nữa.

Có lẽ đến đây, đã đủ rồi.

Giữa bọn họ, vốn đã khó phân rõ, tốt nhất là nhất đao lưỡng đoạn, từ nay về sau không cần nhớ tới đối phương.

Rất tuyệt tình, nhưng ai cũng không thể nói đây là cách sai.

Tô Hằng trẻ bỗng nhiên nhíu mày, Tô Hằng già lại muốn anh chuyển lời.

Hạ Trừng có thể đọc được vẻ mặt của Tô Hằng, cô khẽ hỏi: "Sao vậy? Anh ta đổi ý không đi nữa sao?"

Tô Hằng trẻ cười khổ: "Không phải."

Hạ Trừng im lặng, cô sợ lại có chuyện.

Nói thật, cô không quan tâm chuyện đi hay ở của Tô hằng, nhưng mà bọn trẻ không thể không có ba.

Tô Hằng trẻ do dự một lúc: "Anh ta muốn anh nói với em, vào lúc anh ta lạc lối thì cũng đã không còn yêu em nữa. Anh ta hy vọng em có thể hoàn toàn quên anh ta, tìm một người thật sự yêu em, cũng sẽ trân trọng em."

Nghe những lời này, nước mắt vốn nhịn rất lâu của Hạ Trừng lại không kiềm được rơi xuống.

Tới bây giờ, cho tới tận lúc này, cô vẫn không tin Tô Hằng già vẫn yêu cô. Nhưng khi hắn nói ra những lời này, cô đột nhiên nhận ra, có lẽ vì tự ái, cô vẫn luôn cố gắng xem thường rất nhiều thứ không thể nhìn thấy được.

Dưới ánh đèn, cô bỗng nhiên hiểu tại sao Tô Hằng già lại muốn thông qua Tô Hằng trẻ chuyển lời cho mình.

Rốt cuộc, bọn họ ở cạnh nhau nhiều năm như vậy, nếu như cô chấp nhận mở lòng, muốn đoán ý của hắn cũng không phải chuyện khó.

Hạ Trừng bình tĩnh chưa từng thấy, cô ôn hòa nói: "Cảm ơn anh đã không yêu tôi, may mà tôi cũng không yêu anh, bây giờ chúng ta đã hòa nhau."

Cô không nhìn thấy Tô Hằng già nên không biết, hắn không thể làm gì khác hơn là mỉm cười.

Trên mặt hắn là một vẻ cô đơn vô cùng.

Tô Hằng già lại ngẩng đầu lên, quyến luyến nhìn Hạ Trừng.

Trong căn phòng nhỏ, một phía là hai người yêu nhau, phía bên kia là hắn, mà cách nhau, không chỉ là không gian và thời gian mà còn là những chuyện cũ không thể quay đầu, hắn lại không thể trở lại khoảng thời gian đã từng có tất cả đó.

Hắn muốn học cách buông tay, dù biết bản thân không thể bỏ qua được.

Tô Hằng già lặng lẽ xoay người, biến mất trong không khí.

Tô Hằng trẻ không nhịn được than thở: "Hạ Trừng, anh ta đã đi rồi..."

Hạ Trừng gật đầu, tựa đầu vào cánh tay Tô Hằng trẻ: "Em rất mệt, anh cho em mượn anh một lúc không?"

Tô Hằng trẻ không nói gì, anh đưa tay ra, ôm cô vào trong ngực.

Tối nay, Hạ Trừng vẫn vùi vào trong khuỷu tay anh.

Tô Hằng trẻ ôm cô lên giường, anh không có suy nghĩ gì khác.

Hạ Trừng rất yếu đuối, cô cần người an ủi.

Một người nguyện ý bày ra vẻ yếu ớt trước mặt mình, vậy thì chắc chắn người đó rất tin tưởng anh. Anh sẽ không hành động không thích hợp trong thời điểm này.

Tô Hằng trẻ biết, có lẽ cô không quen ở một mình vào lúc này.

Anh trấn an cô, vỗ nhẹ lưng cô: "Đừng sợ, giờ có anh ở cạnh em."

Hạ Trừng thở dài: "Nếu không có anh, em còn cho rằng tất cả những điều này do em nằm mơ."

Tô Hằng trẻ cố tình đùa cô: "Vậy cũng cho thấy em ghét anh đến mức nào, nếu không cũng sẽ không nghĩ tất cả đều là một giấc mơ, cũng có thể nghĩ anh tệ hại như vậy."

Hạ Trừng dừng lại: "Em tin anh, anh sẽ không làm chuyện có lỗi với em."

Tô Hằng trẻ hôn trán cô: "Em ngủ đi." Cô vẫn nằm trong lòng anh mà không ngủ thế này, anh rất khó đảm bảo mình có thể nhịn được loại cám dỗ này."

Hạ Trừng trở mình, đưa lưng về phía anh. Đây là thói quen nhiều năm của cô, không đổi được.

Một tay Tô Hằng trẻ đặt dưới cổ cô, một tay khác khoác eo cô, ngửi mùi hương trên tóc cô, không nhịn được lại gần cô thêm.

Buổi sáng, lúc rời giường, Hạ Trừng cảm thấy xương cốt rã rời, vì dường như cả đêm qua đều không xoay người, máu không lưu thông tốt, gân cốt cả người cô đều đau nhức.

Quả nhiên sau hai mươi lăm tuổi thì các chức năng trong cơ thể con người sẽ đi xuống.

Suy nghĩ này rất bi ai, cô lại không còn trẻ nữa. Trước kia cô thức trắng đêm mà tỉnh lại thì hoàn toàn không cảm thấy igf.

Hạ Trừng thức dậy, cô cảm thấy cả người bị vây quanh, muốn tránh khỏi cái người sau lưng: "Tô Hằng, anh tỉnh lại đi."

Thật ra anh đã tỉnh từ từ lúc bị cô đánh vào, nhưng mà thật sự rất khó chịu. Tối hôm qua anh đã dùng hết sức lực toàn thân mới có thể kiềm chế được, hiện tại cả người anh như bị lửa thiêu ném vào mấy thùng xăng vậy.

Tô Hằng trẻ có cảm giác muốn nổ tung, anh khàn giọng nói: "Anh khuyên em nên tỉnh táo hơn, em còn động đậy nữa, nếu như kéo ra lửa thì em muốn dập thế nào?"

Hạ Trừng khẽ mỉm cười: "Anh sẽ không đâu, anh rất tôn trọng em."

Tô Hằng trẻ á khẩu, không biết trả lời thế nào.

Nhưng mà, cô nói không sai. Vì không để cô nhớ đến những chuyện không muốn nhớ thì trừ khi cô chấp nhận, nếu không anh sẽ không ép cô.