Chương 164

Cuối cùng Phó Mạn cũng không bán hạ giá cổ phiếu, vì sự việc của Tô Hằng, mà lần đầu tiên bà trở về tìm chồng trước Từ Diệu Khánh để giúp đỡ.

Từ Diệu Khánh đã thiếu nợ vợ trước quá nhiều, không nói hai lời, liền âm thầm phái người đi điều tra.

Người của Từ gia quan hệ sâu rộng, rất nhanh đã tra ra tin tức.

Khởi nguồn của sự việc trốn thuế, là do có một người nặc danh báo cáo lên.

Trải qua sự điều tra của cục hình sự, những bằng chứng phạm tội kia không đủ để khởi tố tội danh của Tô Hằng, nhưng công tý của hắn vì sự việc trốn thuế này mà bị tổn thất vô cùng nghiêm trọng.

Vì để cứu vãn công ty đang có xu hướng trên bờ vực thẳm, lần đầu tiên hắn tìm người hợp tác, số lượng công việc đi xã giao như tuyết bay đầy trời, hầu như mỗi trường hợp xã giao đều có thể nhìn thấy bóng dáng ẩn hiện của hắn.

Do mỗi ngày đêm diên cuồng đi xã giao và phải uống rất nhiều rượu, về sau thân thể của hắn bắt đầu xảy ra chuyện, cả người rất dễ dàng rơi vào tình trạng rã rời, nhưng hắn không hề quan tâm nhiều.

Kể ra cũng buồn cười, cái người tự xưng là vô cùng thâm tình thủy chung với hắn là Viên Lỵ sau khi hắn bị giam giữ hình sự đã làm sáng tỏ với bên ngoài rằng Mr H trước đó cô ta nói đến không phải là Tô Hằng.

Chưa đầy hai tháng sau, Tô Hằng nhiều lần bắt gặp cô ta khoác tay một người đàn ông khác ở những bữa tiệc xã giao.

Cô ta và người đàn ông kia gắn bó như keo sơn, chỉ cần bắt gặp hắn, Viên Lỵ như vô tình mà cố ý lộ ra nụ cười khıêυ khí©h với hắn.Tô Hằng biết những người có khả năng nắm bắt được thông tin nội bộ của công ty, cũng ở sau lưng tố giác hắn, ngoại trừ Viên Lỵ bên ngoài không có người thứ hai.

Hơn nữa cặp đùi vàng mà cô ta ôm lấy chính chính là một người có quyền thế rất mạnh gần đây của thành phố T.

Tô Hằng lấy lấy đạo của người, trả lại cho người, hắn gửi hai lá thư nặc danh giống nhau.

Một cái gửi cho vợ của người có quyền thế kia, một cái phong thư khác gửi cho đối thủ một mất một còn của Viên Lỵ, đó là tạp chí tuần san bát quái rất nổi danh ở một nước nào đó.

Không lâu sau, hình ảnh Viên Lỵ bị người bên đường đánh đập, xé rách quần áo đã bị truyền khắp các trên các phương tiện truyền thông trong nước.

Trái tim con người thật thú vị, một người sử dụng các mánh khóe bất chính để vượt lên trên, vào thời điểm bất hạnh bị quật ngã, thì tất cả mọi người không ngừng liên tục dẫm đạp lên người cô ta một cước.

Một người phụ nữ nếu như lỡ một lần làm tiểu tam thì còn có thể lấy cớ nói là cô ta gặp được chân mệnh thiên tử duy nhất trong cuộc đời mình, nhưng nếu như theo quán tình nhiều lần làm tiểu tam thì cô ta sẽ bị bị chửi thấp hèn, vô sỉ.

Viên Lỵ thân bại danh liệt, đi đến thành phố nào đều bị người ta coi như chuột cống mà đánh đập, vì vậy cô ta rất nhanh chóng mai danh ẩn tích trong các bữa tiệc xã giao.

Tô Hằng cũng không cảm thấy vui vẻ, ngược lại hắn mười phần hối hận, bởi vì chính mình nhất thời hồ đồ, mới đi dính dánh đến loại phụ nữ đáng sợ như Viên Lỵ, kém chút nữa phá hủy đi gia đình, cùng tất cả sự nghiệp của hắn.

Về sau Hạ Trừng bình phục, rời khỏi viện an dưỡng, nhưng cô quyết định không trở về Tô Gia lần nữa, mà lại ở trong nhà của Phó Mạn.

Tô Hằng mang theo bọn nhỏ đi tìm cô, hi vọng có thể xoay chuyển quyết định của cô, chỉ là mọi chuyện cô đã quyết, kiên trì muốn cùng hắn ly hôn.

Con cái đều đã lớn rồi, nhưng không đứa nào chịu nói nhưng câu hữu ích cho cha của chúng.

Niết Niết khờ dại hỏi: "Mẹ mẹ con có thể chuyển đến ở cùng với mẹ được không?"

Hạ Trừng đỏ vành mắt, nói không ra lời.

Tô Hạo ngồi ở một bên, có chút ngượng ngùng nói: "Con ở chỗ nào cũng được, miễn là có thể thường xuyên gặp mặt mẹ là được."

Phó Mạn Bí mật đi tìm Tô Hằng để nói chuyện lâu.

"Tình hình của Trừng Trừng vừa mới có chút chuyển biến tốt đẹp, mẹ không hi vọng con lại kí©h thí©ɧ con bé."

"Từng nói thà hủy đi mười toà miếu không hủy một cuộc hôn nhân, mẹ vì sao người lại không muốn gia đình chúng con được đoàn tụ?" Ngữ khí của Tô Hằng không phải là không có oán trách, nhưng hắn không biết được, Phó Mạn đã từng giúp đỡ hắn.

"Nếu con muốn tốt cho con bé thì con nên học được cách tôn trọng ý kiến của con bé." Phó Mạn thở dài: "Trừng Trừng là một người đã mất hết hi vọng, con bé đã yêu một người, thì chính là yêu đã đời mình, cho dù các con ly hôn, cũng chưa chắc tương lai không thể tái hợp lại với nhau."

Tô Hằng cẩn thận suy nghĩ ý kiến của Phó Mạn, có lẽ hắn hẳn là nên để Hạ Trừng rời đi.

Chỉ cần hắn có kiên nhẫn, không tin không thể làm cô rung động trở lại.

Đáng tiếc, ông trời không có cho hắn cơ hội.

Khi hắn được đưa vào trong bệnh viện bởi vì bệnh viên gan chuyển biến xấu, ý niệm duy nhất trong đầu hắn chính là hi vọng Hạ Trừng có thể tha thứ cho hắn.

Hắn không muốn chết đi hắn vồn là nên có một gia đình hạnh phúc mỹ mãn.

Ông trời nghe được lời khẩn cầu của hắn, kết cục là hắn rốt cuộc tìm được lá gan thích hợp thì lại vĩnh viễn mất đi người phụ nữ hắn yêu nhất.

- -----Hiện tại------

Nghe xong hồn ma Tô Hằng kể ra những chuyện phát sinh mấy năm đó, Tô Hằng đã giải ra được rất nhiều nghi hoặc.

"Anh đối với Hạ Trừng cũng coi như là không rời không bỏ được, mặc kệ tình huống có bao nhiêu mục nát, anh cũng không giờ nghĩ tới chuyện muốn ly hôn cùng với Hạ Trừng." Tô Hằng tận lực lấy lòng hắn.

"Tôi đã vì cô ấy mà làm rất nhiều chuyện nhưng cô ấy coi như không thấy thì cũng vô dụng."

"Cô ấy chính xác là có chút cố chấp, chẳng qua đây cũng là ưu điểm của cô, anh ở bên ngoài phóng đãng nhiều năm như vậy, mà cô vẫn một mực chờ lấy anh."

Hồn ma Tô Hằng thở dài một hơi: "Trừng Trừng không chỉ là cố chấp, cô ấy còn rất ngu ngốc, cậu biết con người của cô ấy, ngay cả khi tôi tức giận, thì cô ấy mỗi ngày đều còn nhớ rõ tự mình ủi âu phục giúp tôi, tôi về nhà quá muộn, cô ấy sẽ giúp tôi hâm nóng lại đồ ăn, và chuẩn bị canh giải rượu... Cô luôn luôn yên lặng đổi tốt với tôi, là tôi không quý trọng cô ấy."

"Cho nên anh cũng không phải là không cảm giác được tình yêu của cô ấy đối với anh, mặc dù Trừng Trừng rất quật cường, trên miệng không nói, nhưng lại một mực dùng hành động thực tế để biểu lộ."

Hồn ma Tô Hằng trầm mặc, một lát sau mới nói: "Sau khi Hạ Trừng sống lại, tôi luôn nhủ với bản thân mình nhất định phải dùng hết các loại phương pháp không để cho cô ấy yêu tôi thêm lần nữa, tôi hi vọng cô ấy có thể bắt đầu lại từ đầu."

"Cô ấy đã bắt đầu lại từ đầu, nhưng vẫn có tình cảm như cũ đối với anh, nếu không cô sẽ không ngăn cản tôi mời đại sư về thu phục anh."

"Đúng vậy cô ấy chính là một người phụ nữ tốt, bất kể tôi làm những chuyện độc ác tàn nhẫn với Hạ Trừng, thì cô ấy vẫn một lòng suy nghĩ cho tôi."

"Cô ấy vì anh nỗ lực nhiều như vậy, vậy còn anh? Anh có từng suy nghĩ điều mà cô ấy muốn nhất là gì không?"

"Hạ Trừng muốn biết rốt cuộc tôi có từng yêu cô ấy hay không?" Hồn ma Tô Hằng cay đắng nói: "Nhưng bây giờ nói những chuyện này còn có ý nghĩa gì nữa, nếu như cô ấy biết, thì càng làm làm sâu sắc thêm nỗi đau khổ của Hạ Trừng, chúng tôi hoàn toàn không có cách nào trở lại như lúc ban đầu."

"Chuyện này đương nhiên cũng là tâm nguyện bên trong lòng cô ấy, nhưng còn có một chuyện mà anh xưa nay chưa từng biết đến."

Hồn ma Tô Hằng ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Tô Hằng.