Chưa đến giờ Dần, Tạ Ngọc Uyên đã bị đánh thức bởi tiếng mặc đồ ở ngoài rèm. Nàng mau chóng tỉnh dậy làm cơm sáng cho cha. Thừa dịp người Tôn gia còn đang ngủ, nàng hấp hai củ khoai tây rồi nghiền nát trộn cùng bột mì làm năm cái bánh khoai tây thơm ngào ngạt. Sau đó để lại một cái cho nương, bốn cái còn lại đều để hết vào bát cha, sau đó tự mình uống một bát cháo loãng.
Tôn lão đại nhanh chóng ăn xong bữa sáng, dặn dò vài câu rồi vội vàng biến mất trong bóng đêm hửng sáng.
Tôn lão đại vừa đi Tạ Ngọc Uyên đã rửa sạch chén bát rồi kéo Cao thị cùng đi tới nhà Trương lang trung.
Tôn lão nương bị đói tỉnh, vào phòng bếp thì thấy bếp lạnh nồi không, một người cũng không có liền rống giận
"Tạ Ngọc Uyên đồ đáng gϊếŧ ngàn đao....."
Vừa dứt lời mới nghĩ ra tiểu tiện nhân này hiện tại đi kiếm bạc, hậm hực không nói nữa mà tức giận đùng đùng đi tới phòng của Tôn Lan Hoa lật chăn lên quát
"Nha đầu chết tiệt còn không mau dậy làm bữa sáng. Tôn gia ta tạo cái nghiệt gì mà sinh ra thứ vô dụng còn lười muốn chết."
Tôn Lan Hoa đang ngủ ngon lành bị đánh thức, mơ màng nói "Tổ mẫu, bữa sáng không phải do tiểu tiện nhân kia làm sao? Sao giờ lại đến con làm"
"Bốp"
Một cái tát vang dội đánh xuống, Tôn Lan Hoa bị đánh tới choáng váng vội vàng run rẩy bò từ trên giường xuống.
Tôn lão nương hung hăng liếc mắt trừng nàng rồi đi đến bên cửa sổ đại phòng nhìn ngó một hồi.
Mặt trời đã lên cao thế này rồi đại phòng còn không thấy động tĩnh gì. Truyện được đăng tại truyenhdt.com, bạn đọc vui lòng vào web chính để ủng hộ người dịch. Mẹ nó! Đừng tưởng rằng kiếm được mấy đồng bạc thì lão nương sẽ không mắng, một đám lười biếng này.
Tôn lão nương một chân đạp cửa vào, đang muốn chửi mắng ầm ĩ liền thấy bên trong trống không, một bóng người cũng không thấy.
Đều đi cả rồi sao!
Tôn lão nương bật cười vài tiếng trong lòng, đè lại tức giận đi vào buồng trong lục lọi một hồi. Lục tìm nửa ngày trời cũng không tìm ra cái gì, vừa quay đầu liền nhìn thấy Tôn lão nhị đứng khoanh tay âm u nhìn nàng. Tôn lão nương sợ hãi vỗ vỗ ngực, tức giận chửi rủa "Không tiếng động gì liền đứng ở cửa, ngươi là quỷ à"
Tôn lão nhị đảo mắt nhìn nàng một cái rồi đi tới bên giường, cúi đầu hít chăn bông vài cái thật sâu.
Con mẹ nó! Là mùi vị của Cao thị, thật thơm!
Tôn lão nương thấy bộ dạng đê tiện như vậy của nhi tử mình liền tức giận đánh hắn một cái.
Tôn lão nhị không thèm để ý, lại dùng sức hít thêm vài cái, nghiến răng nghiến lợi nói : "Nương, lão đại cùng tiểu tiện nhân kia đều đi rồi, hôm nay ban ngày liền động thủ đi, con không chờ kịp nữa rồi" T.inh trùng cả người như muốn xuất ra hết rồi
Tôn lão nương có chút do dự. Tiểu tiện nhân Ngọc Uyên kia đang kiếm bạc, nhỡ đâu......
“Người do dự cái gì, Cao thị là người điên, ai sẽ tin nàng lời nói chứ. Hơn nữa ta cùng đại ca là huynh đệ, kẻ điên kia sẽ phân biệt được là ai ngủ cùng nàng sao?”
Nghe nhi tử nói như vậy, Tôn lão nương lập tức gật gật đầu “Được, hôm nay động thủ, lát nữa ta sẽ đem mẹ con Lưu thị đi chỗ khác. Ơ, kẻ điên kia đâu?”
[truyen duoc dang tai truyenhdt.com_ yan06]
Kẻ điên kia hiện giờ đang lúi húi nhét củi vào bếp.
"Nương, nhớ giữ lửa cháy"
Tạ Ngọc Uyên nướng một cái bánh sau đó đạy nắp nồi lại, đi ra khỏi bếp hướng vào trong viện hét lớn
"Lang trung, bữa sáng xong rồi"
Trương lang trung sợ tới mức bật dậy từ trên giường, sửng sốt một lát mới nhớ tới thanh âm này là của tiểu yêu tinh kia.
"Ai bảo ngươi sớm tinh mơ đã qua đây?"
Nam nhân đầu tóc rối bù xông tới, Tạ Ngọc Uyên sợ hãi lùi lùi lại mấy bước, rụt rè nói "Lang trung, không phải ngươi bảo ta giờ dần canh ba phải tới sao?"
Trương lang trung đảo vài cái, tựa hồ là nghĩ ra hắn đúng là có nói qua lời này, sắc mặt có chút ngượng ngùng.
“Lang trung, ta đã là cháo đậu hà lan, nướng bốn cái bánh khoai tây, rất thơm, nhân lúc còn nóng mau ăn đi.”
Tạ Ngọc Uyên xoay người đi đến nhà bếp, đột nhiên dừng lại quay đầu, cười cười.
“Đúng rồi, y phục trên người đại phu vài chỗ đều rách rồi, ta đem nương ta tới, nàng may vá rất tốt, có thể giúp đỡ lang trung khâu khâu vá vá. Ta sẽ không tính tiền công, chỉ đơn thuần là làm việc tốt thôi.”
Một tiểu yêu tinh tới còn chưa đủ, còn muốn mang theo một kẻ điên tới. Vì sĩ có thể nhẫn, nhưng việc này hắn không thể nhịn được. Trương lang trung tức giận đùng đùng, co cẳng chạy đến nhà bếp, vừa nhìn liền ngẩn người.