Tôn lão nương nghe vậy, tức giận cầm cây chổi đánh Tôn Lan Hoa "Đồ vô dụng nhà ngươi, ngươi trừng mắt cái gì, còn trừng nữa lão nương móc mắt ngươi ra bây giờ, mau đi làm việc đi"
Tôn Lan Hoa bị mắng lại còn ăn đánh, nhìn cái chổi trong tay tổ mẫu chỉ có thể nhịn xuống phẫn nộ mà ngoan ngoãn đi làm việc.
Lưu thị thấy nữ nhi bị thiệt thòi, lại tức Tạ Ngọc Uyên mệnh tốt như vậy, trợn mắt thiếu chút muốn ngất xỉu, trong lòng thầm mắng tên Trương lang trung trời đánh kia đúng là có mắt không tròng, nữ nhi ta thông minh như vậy không chọn, lại cứ phải chọn tiểu tiện nhân kia. Ta khinh! Chẳng lẽ hắn cũng coi trọng nhan sắc của Cao thị.
“Hắt xì, hắt xì!”
Trương lang trung ngồi ở nhà xoa xoa cái mũi, nghĩ thầm, chắc là tiểu tức phụ nhà ai đang nhớ thầm hắn!
Truyện được đăng tại truyenhdt.com_yan06 /NhansinhkhoaiycuadichnuNgocUyenThac. Bạn đọc vui lòng vào trang web chính để ủng hộ người dịch ^_^
Bữa trưa, Tạ Ngọc Uyên trực tiếp ngồi cùng một băng ghế dài với Tôn lão đại, trong bát đầy ắp khoai lang. Ăn xong, nàng mang cái ghế đẩu ra hiên ngồi phơi nắng, nhìn Tôn Lan Hoa bận rộn trong phòng cũng không thấy có nửa điểm đắc ý nào trong lòng. Cha ngày mai phải quay lại mỏ quặng, nàng lại đến nhà Trương lang trung, trong nhà thế là chỉ còn một mình nương, Tôn lão nhị chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này. Phải nghĩ ra biện pháp gì mới có thể che chở nương an toàn, cũng không thể mỗi ngày cho tên cẩu tặc kia ăn bã đậu được. Cha không đi mỏ quặng là cách tốt nhất, nhưng chắc chắn Tôn gia tuyệt đối sẽ không đồng ý. Cách tốt nhất là mang nương theo bên người. Tạ Ngọc Uyên nheo mắt suy nghĩ phải tìm lý do gì để mang nương theo đây.
Hôm nay là đông chí, Tôn gia lại song hỉ lâm môn, bữa tối hôm đó Tôn lão gia phá lệ làm thịt một con gà mái già không đẻ được trứng. Canh gà bưng lên, Tạ Ngọc Uyên được chia cho một cái cánh, hai cái đùi đều vào chén của Tôn Phú Qúy. Tạ Ngọc Uyên luyến tiếc ăn, đem cánh gà đặt vào trong chén của Cao thị chuẩn bị mang qua cho nàng. Thời điểm bưng đồ ra ngoài, nàng nhìn thấy Tôn lão nhị đang ngồi dưới mái hiên, trong tay cầm bát cơm, ánh mắt lại không ngừng liếc tới cửa đại phòng. Cha còn ở nhà, tên sắc cẩu này còn dám trắng trợn như vậy? Tôn lão nhị lúc nào cũng có thể thay đổi giới hạn của nàng về vô liêm sỉ.
Khi trời tối, Tạ Ngọc Uyên lấy cớ đến nhà Trương lang trung một chuyến để rời khỏi Tôn gia. Tới đầu đường nàng rẽ vào con đường nhỏ đi tới ngôi miếu hoang đầu thôn tây. Ngôi miếu hoang này chính là nơi kiếp trước một nhà nàng bị đuổi ra Tôn gia sống tạm, gió lùa tứ phía. Tạ Ngọc Uyên lẳng lặng đứng trước cửa miếu hoang một hồi, đột nhiên lại gõ cửa hàng xóm cũ bên cạnh. Thôn nàng ở là Tôn gia trang, trong nhà này là người của Trần gia trang đến Tôn gia trang ở rể. Cũng không biết do cuộc sống của hắn quá vất vả hay không mà vợ con hắn đều chết hết. Kiếp trước, nàng nhớ rõ lúc này người hàng xóm họ Trần này lại bàn một cửa hôn nhân mới, hai tháng nữa sẽ tới thôn khác ở rể, căn nhà cũ này để lại cũng vô dụng, năm lạng bạc liền muốn bán đi. Đại phòng sớm muộn gì cũng sẽ cùng Tôn gia tách ra, miếu hoang không phải nơi người có thể ở, nàng phải sớm chuẩn bị cho tương lai.
Họ Trần thấy người đến là đứa con ghẻ của Tôn gia cũng không coi trọng, hắn đang bận chuẩn bị quang gánh đi bán ngày mai.
"Trần huynh, ta có đồ vật cần nhờ ngươi bán"
"Đồ gì?" Họ Trần cũng không ngẩng đầu lên
Tạ Ngọc Uyên nhẹ nhàng nói : “Một khối ngọc, ta muốn một trăm lượng bạc là được, nếu bán được nhiều hơn đều là của ngươi."
Người đàn ông đột nhiên ngẩng đầu lên, nha đầu ngốc này biết mình đang nói cái gì không? Một trăm lượng bạc cho một khối ngọc, ngọc kia phải tốt như thế nào chứ?
Tạ Ngọc Uyên cúi đầu, tháo xuống một khối ngọc bội từ trên cổ đưa cho hắn. Họ Trần vừa thấy, cả người giống như bị sét đánh trúng, hốt hoảng giật mình.
Huyết ngọc?
“Trần đại ca vào nam ra bắc nhiều, nhất định biết được ngọc này là trân phẩm cực kỳ hiếm thấy, đừng nói một trăm lượng bạc, thậm chí một ngàn lượng cũng chưa chắc có thể mua được." Nàng nói một câu chấn động khiến họ Trần cả kinh thiếu chút nữa ngã ngồi trên mặt đất, run run hỏi:
“Ngươi…… Ngươi từ…… từ đâu tới?”