Diệp trạch không ngụ ở trung tâm thành phố B mà trái lại, đặt ở lưng chừng một ngọn đồi ngoại ô phía Tây Nam thành phố.
Diệp Nguyệt Thiền bị Diệp lão thái gia gọi về gấp, tâm trạng bất an càng thêm mãnh liệt.
Giao xe cho tài xế và người giúp việc, Diệp Nguyệt Thiền chỉnh lại trang dung cho thật cẩn thận, lúc này mới xoay người bước vào trong toà biệt thự rộng lớn.
Diệp lão thái gia đã hơn chín mươi tuổi nhưng thần trí vẫn rất minh mẫn. Ông cụ ngồi trên bộ trường kỷ trong phòng khách, tay trái giữ lấy đầu gậy, tay phải nâng tách trà lên uống từng ngụm.
Diệp Nguyệt Thiền từ bên ngoài vào đi đến trước mặt ông cụ, cách mười bước chân liền đứng lại. Giọng ả có chút run, hoàn toàn trái ngược với tính tình không sợ trời không sợ đất thường ngày: “Ông nội, cháu đã về.”
Nhưng Diệp lão thái gia không để ý đến Diệp Nguyệt Thiền. Ông cụ vừa phóng uy áp của một người đi ra từ trong chiến trường xương máu khiến cho đầu Diệp Nguyệt Thiền càng cúi càng thấp, vừa chậm chạp uống hết trà trong tách.
Một giọt mồ hôi to cỡ hạt đậu trượt trên tóc mai Diệp Nguyệt Thiền rồi rơi xuống đất, giữa trời đông lạnh giá nhưng Diệp lão thái gia vẫn có thể khiến ả đổ mồ hôi hột.
“Cháu còn chưa biết sai à?” Diệp lão thái gia lúc này mới ngẩng đầu nhìn Diệp Nguyệt Thiền, đầu gậy trong tay gõ “cộc cộc” xuống nền gạch.
“Cháu chưa rõ mình sai ở đâu, xin ông nội nói rõ.” Diệp Nguyệt Thiền thuỷ chung cúi đầu, không dám chạm ánh mắt với Diệp lão gia, nhưng ngạo mạn đã lâu không cho phép ả ngậm bồ hòn làm ngọt.
Ả không làm gì sai mà.
Diệp lão thái gia bị thái độ của Diệp Nguyệt Thiền chọc tức, sấp tài liệu trắng tinh trong tay lập tức ném về phía ả, giận dữ hô: “Cháu tự đi mà nhìn cho kĩ.”
Cạnh giấy sắc bén bay đến bất ngờ, cắt trên mặt Diệp Nguyệt Thiền mấy vết, máu tươi lập tức rỉ ra. Trên mặt đau rát nhưng Diệp Nguyệt Thiền không dám đưa tay lên sờ loạn, vội vàng quỳ xuống đất nhặt giấy bay đầy đất lên đọc.
“Hãm hại bạn học, gϊếŧ người phóng hoả, ba lần bốn bận muốn gϊếŧ người. Trâu Nguyệt, đây là đức tính Diệp gia mà ta đã dạy cho cô hay sao? Đúng là đồ bùn loãng không thể trét tường, thứ thối nát không thể bò lên mặt bàn được mà.” Diệp lão thái gia rống lớn, ngực phập phồng kịch liệt.
Mấy năm trước không có tin tức của đứa bé còn lại, nên ông cụ đành phải nhân nhượng với Diệp Nguyệt Thiền. Ả năm lần bảy bận dùng quyền uy của Diệp gia để hại người, ông cụ vốn niệm tình là giọt máu duy nhất còn lại của con trai mình nên vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nhưng nay ông cụ đã có được tin tức của đứa cháu năm đó con dâu mang đi, mà đứa cháu đó biết được những việc tàn ác mà Diệp Nguyệt Thiền đã làm, nhất quyết không về nhận tổ quy tông nếu trong gia tộc còn người như ả. Đứa cháu mà ông cụ tìm kiếm bao nhiêu năm nay rốt cuộc đã xuất hiện, vậy thì đứa cháu gái ngoài vòng pháp luật này lập tức bị gạt bỏ.
Diệp Nguyệt Thiền hoảng hốt bò lên phía trước, nắm lấy ống quần của Diệp lão thái gia, nước mắt giàn giụa: “Ông nội, cháu biết lỗi rồi, ông tha cho cháu. Cháu bị lửa ghen ghét che mờ lý trí, cháu nhất định sẽ sửa. Ông đừng tức giận như vậy.”
Diệp lão thái gia không lưu tình nhấc chân đá thân thể của Diệp Nguyệt Thiền ngã ngửa về phía sau. Ông cụ đứng lên, chống gậy xoay người rời đi, trước lúc lên lầu bỏ lại cho Diệp Nguyệt Thiền một câu: “Ta cho cháu ba ngày, chuẩn bị hành lý cho tốt, qua nước M sống đi. Tất cả mọi thứ ta vẫn sẽ chu cấp, nhưng không muốn nhìn thấy mặt cháu nữa.”
Ngay khoảnh khắc thân ảnh Diệp lão thái gia khuất sau hành lang tầng một, Diệp Nguyệt Thiền đang gào khóc dưới đất lập tức bình tĩnh trở lại. Ả vươn tay lau đi vết máu trên mặt, vịn ghế đứng lên.
Lão già kia, đừng hòng đuổi ả đi khỏi. Lão muốn rước cháu gái cao sang của mình về ư? Chỉ sợ không dễ đâu.
Diệp Nguyệt Thiền móc điện thoại ra gọi đến một số điện thoại không được lưu trong danh bạ.
“[Alo tiểu thư?]”
“Tụi mày tra cho tao, xem mấy năm qua ai đã điều tra tao nhiều nhất. Mẹ kiếp bọn mày, làm cũng không biết xoá dấu vết, đuôi đều bị người ta túm hết rồi.” Diệp Nguyệt Thiền giật phăng chìa khoá xe trong tay người giúp việc, lớn tiếng nói.
Ngay khoảnh khắc chiếc Bentley phiên bản giới hạn màu đỏ lao ra khỏi cổng Diệp trạch, điện thoại để trên ghế phụ của Diệp Nguyệt Thiền sáng lên.
Người gửi là số điện thoại lúc nãy ả gọi đến. Nội dung chỉ có hai chữ:
“[Giang Trạch.]”
Mấy ngày tiếp theo trời đổ tuyết không ngớt, trắng xóa cả một vùng trời. Tuyết phủ khắp mặt đường, có nơi tuyết đọng sâu hơn một mét.
Mấy ngày qua thành phố B kinh doanh đình trệ, thương nhân khắp thành phố lạy trời khóc rống, xin ngài mau mau cho ngừng tuyết rơi.
Như thể cảm ứng được lời khẩn cầu tha thiết của nhân loại, sáng thứ Sáu trời quang mây tạnh, tuyết đã ngừng rơi vào nửa đêm.
Bên trong chiếc BMW xám dừng trước cổng Cố trạch, Giang Trạch tháo đai an toàn của mình, lại vươn tay tháo đai an toàn cho Đồng Giai Kỳ ngồi bên ghế lái phụ.
Anh cau mày khoác hai lớp áo khoác lên người Đồng Giai Kỳ, lại xoay người lấy khăn quàng cổ làm từ lông cừu ấm áp một vòng lại một vòng quấn lên cổ cô, cuối cùng còn đội nón len cẩn thận lên cho cô.
Dở khóc dở cười nhìn Giang Trạch khẩn trương, Đồng Giai Kỳ ở trong đống quần áo chỉ chừa lại đôi mắt, khẽ kéo ống tay áo comple của anh làm nũng: “Anh làm gì khẩn trương thế? Trời cũng không lạnh lắm mà. Anh xem, em đến làm phù dâu, mặc như thế này thì còn gì đẹp nữa.”
Kết quả Đồng Giai Kỳ nhận được là ánh mắt không hài lòng của Giang Trạch.
Anh không yên lòng chỉnh lại mũ cho cô: “Em đó, đã làm mẹ rồi mà không biết lo gì hết. Trời lạnh như vậy mà chỉ mặc mỗi bộ sườn xám mỏng manh, làm sao thấu được.”
Hôm trước từ nhà Cố Ninh Hinh và Trần Gia Dịch trở về, Đồng Giai Kỳ có chút lo lắng nên đã nói chuyện này với Giang Trạch.
Ban đầu sắc mặt anh rất tệ, sau đó đột ngột đứng bật dậy, đi ra khỏi nhà. Cô bị hành động dứt khoát của anh doạ cho bật khóc, cứ đinh ninh rằng anh không muốn đứa trẻ này, anh không muốn mẹ con cô.
Nào ngờ đâu anh đi một lát liền quay lại, đầu đầy bông tuyết, thở hổn hển dựa trước cửa nhà. Trong tay cầm một hộp nhỏ thon dài, anh đợi tuyết trên người tan hết mới đi vào phòng ngủ tìm cô.
Nguyên lai là anh xuống lầu mua cho cô que thử thai.
Lúc cầm que thử thai đầu hồng thân trắng, hai vạch đỏ trên thân que đập vào mắt Đồng Giai Kỳ đau nhói.
Giang Trạch lúc này mới lộ ra tia vui vẻ, anh cẩn thận ôm lấy cô, ở trên trán cô không ngừng hôn lên: “Gia Ý, chúng ta sang năm đi lĩnh chứng đi, đợi sau khi em sinh con xong sẽ tổ chức hôn lễ. Có được hay không? Hay em muốn mang bụng bầu mặc váy cưới?”
Đồng Giai Kỳ bị Giang Trạch điểm điểm trên trán, cả người bần thần từ trong suy nghĩ lập tức hồi hồn. Nhìn anh lo lắng thao thao bất tuyệt dặn dò cô, cô đột nhiên cảm thấy hạnh phúc quá.
Rướn người về phía Giang Trạch, Đồng Giai Kỳ tinh nghịch hôn lên đôi môi mỏng đang đóng mở khiến anh vì bất ngờ mà khựng lại.
Làm chuyện xấu xong xuôi, Đồng Giai Kỳ lập tức xoay người mở cửa chạy biến: “Một lát nữa gặp. Nói với Gia Dịch, em cùng Văn Văn nhất định không để cậu ấy dễ dàng mang vợ về được đâu.”
Sờ lên đôi môi còn vương vấn xúc cảm mềm mại trên môi cô, Giang Trạch giương cao khoé môi, nhìn thân ảnh cô khuất sau cổng Cố trạch, lúc này mới xoay vô lăng rời đi.
Trần trạch cách Cố trạch không xa, vỏn vẹn mười phút xe chạy.
Lúc Giang Trạch đến nơi, trong phòng Trần Gia Dịch đã đầy đủ người.
Một thân đồ cưới đỏ rượu tỉ mẩn thêu chữ Song Hỷ lớn trước ngực và sau lưng, Trần Gia Dịch đứng trước gương lớn, để Minh Viễn chỉnh lại đầu tóc.
Trong góc phòng, Tư Mã Tuệ ăn mặc có phần thoải mái ngồi trên ghế, ung dung uống nước trà, ăn kẹo cưới. Cổ tay áo sơ mi trắng dài tay bị hắn tuỳ ý sắn lên đến quá khuỷu, áo ghile đen mở luôn hai nút, đôi chân dưới lớp quần âu dài vắt chéo, đôi giày da đắt tiền nhịp nhịp theo cổ chân.
“Làm phù rể mà lại chỉ lo đưa phù dâu đến nhà cô dâu, quên luôn chú rể đang chờ. Ai nha, Minh Viễn, tớ thật quá tổn thương rồi.” Trần Gia Dịch vuốt vuốt lại mái tóc vừa mới được Minh Viễn chỉnh đàng hoàng, khoé mắt liếc Giang Trạch mới vừa đi vào.
Giang Trạch khinh bỉ không thèm để ý đến Trần Gia Dịch, chân dài bước mấy bước, ngồi xuống ghế bên cạnh Tư Mã Tuệ.
Anh phủi phủi tuyết đọng trên gấu quần, không để ý nói: “Gia Ý có thai, tớ không yên lòng để cổ đi một mình.”
“Cái gì cơ?” Ba người đàn ông trong phòng đồng thanh hét lên, tần suất quay đầu nhìn Giang Trạch cùng lúc giống hệt như đã được tập luyện vô số lần trong quân đội.
Cái đầu với mái tóc nâu đỏ như râu bắp bị cháy nắng của Tư Mã Tuệ ngã ngửa ra sau, đập cái “cốp” lên tường.
Hắn “ui da” một cái rồi nhảy phắt lên, một tay xoa đầu một tay chỉ Giang Trạch: “Thằng nhóc này, cậu giỏi lắm, lén dụ dỗ em...khụ khụ... Kỳ Kỳ ăn cơm trước kẻng. Đồ hư hỏng.”
Tư Mã Tuệ âm thầm cắn lưỡi. Thiếu chút nữa quen miệng gọi Đồng Giai Kỳ là em họ rồi.
Hai người Minh Viễn và Trần Gia Dịch cũng gửi ánh mắt phẫn nộ đến, trên mặt thiếu điều viết rõ mấy chữ “tôi đồng tình với ý kiến của bạn”.
Giang Trạch không chút nào để tâm đến ba người trước mắt, anh bình thản giơ đồng hồ trên cổ tay trái lên xem rồi lên tiếng: “Gia Dịch, nếu cậu còn làm loạn nữa thì tới vợ cũng không có, huống gì con.”
“Cậu nói vậy là sao?” Trần Gia Dịch nghĩ Giang Trạch đang đánh trống lảng, cảnh giác nhìn chằm chằm.
“Nghĩa là cậu còn tám phút nữa là qua giờ rước dâu.”
Đoàn xe Trần gia nối đuôi nhau, chạy băng băng trên đường cái trơn trượt, ẩm ướt do tuyết tan đọng lại. Hơn mười chiếc xe từ tất cả các hãng xe lớn, phía đầu xe đều có dán chữ Song Hỷ lớn đỏ rực dừng trước cổng Cố trạch.
Trên phòng Cố Ninh Hinh, Hi Văn vén rèm lụa đỏ lên xem rồi nhanh chóng buông xuống: “Nhà trai đến rồi.”
Đồng Giai Kỳ chỉnh trang lại y phục lần cuối cho Cố Ninh Hinh, thấy nàng bình thường oai phong lẫm liệt giờ đây căng thẳng đến mười đầu ngón tay trắng bệch xoắn lại vào nhau.
Cô cảm thấy có chút buồn cười, vội vàng vỗ vỗ vai nàng: “Bình tĩnh một chút. Bọn tớ không làm khó Trần Gia Dịch đến mức bỏ tân nương mà chạy đâu, cậu không cần căng thẳng đến mức này.”
Lời cô nói khiến Hi Văn không nhịn được bật cười, đến Cố Ninh Hinh cũng vừa thẹn thùng vừa khinh bỉ liếc mắt nhìn cô nhưng hai tay đã thật sự thả lỏng không ít.
Dưới nhà truyền đến tiếng cười nói ồn ào, Đồng Giai Kỳ cùng Hi Văn tranh thủ khoá chặt cửa, hai người hai bên áp sát cửa phòng lắng nghe tiếng bước chân đi lên tầng.
Trần Gia Dịch tay cầm bó hoa Thuỷ Tiên vàng mà Cố Ninh Hinh vẫn luôn thích, hồi hộp quay đầu nhìn ba vị chiến hữu sau lưng, đi ba bước quay đầu một lần.
Cuối cùng vẫn là Tư Mã Tuệ nhìn không được đẩy hắn một cái: “Trời ơi, Trần bộ trưởng của tôi ơi. Dứt khoát một chút, mạnh mẽ lên. Gõ cửa phòng cho tôi xem nào. Nhìn cậu cứ như mới thật sự là tân nương ấy.”
Lời Tư Mã Tuệ vừa dứt, đoàn người phía sau đều bật cười thành tiếng. Nếu bình thường Trần Gia Dịch đã sớm quay người đá cho hắn một cước nhưng giờ phút này Trần Gia Dịch chỉ dám ngậm ngùi quay đầu.
Bàn tay đặt trên cánh cửa phòng Cố Ninh Hinh gõ mạnh ba tiếng, bên trong Hi Văn nén cười hỏi vọng ra: “Là ai đến đấy?”
“Tân nương...à không không không... chú rể, chú rể đến.” Trần Gia Dịch hồi hộp quá lập tức nói sai.
Đoàn người phía sau hắn lập tức ôm bụng cười bò, Tư Mã Tuệ cười đến ôm tường vỗ “bạch bạch”, Minh Viễn cũng cười đến mức có phần không thở nổi, Giang Trạch cúi gập người gạt nước mắt vì cười quá hăng.
Bên trong phòng, ba người nín cười đến nội thương, Đồng Giai Kỳ trong giọng nói mang theo ý cười hỏi lại: “Thế rốt cuộc là chú rể đến hay tân nương đến nha?”
“Chú rể đến, chú rể đến.” Trần Gia Dịch gãi gãi đầu, sợ hai người nghe không rõ nên lập lại hai lần.
Hi Văn cười thiếu điều muốn bò ra đất, cuối cùng gạt lệ lên tiếng: “Chú rể muốn rước cô dâu thì phải có một chút lòng thành đó.”
“Lòng thành à? Có có có, đây đây, Kỳ Kỳ và Văn Văn mỗi người một cái, không cần tranh giành.” Trần Gia Dịch rút hai phong bao đỏ thẫm nặng trịch trong túi ra, nhét vào bên dưới khe cửa.
Hi Văn cúi người nhặt lên, ước lượng độ nặng quả không sai mới chủ động mở cửa.
Thấy cửa rốt cuộc đã mở, Trần Gia Dịch lập tức xông vào trong. Đoàn người phía sau thấy chú rể đã vào được bên trong, cũng nhanh chóng theo vào.
Tư Mã Tuệ gắt gao ôm bụng vì cười nhiều mà có chút đau, cảm thấy chưa thoả mãn thầm thì: “Hai đứa này lấy lễ thật ít, chưa đủ đã. Sau này khi Kỳ Kỳ cưới mình nhất định quậy tanh bành.”
Đi phía sau Tư Mã Tuệ, Giang Trạch không hiểu vì sao đột nhiên lạnh sống lưng.
Nào ngờ vào được bên trong mới chỉ là bắt đầu. Hi Văn đứng trên ghế, trong tay cầm một cây gậy, đầu gậy có treo một sợi dây trắng nhỏ, phía dưới sợi dây móc một quả táo Cát Tường mập ú.
Đồng Giai Kỳ nén cười nhìn vẻ mặt đần thối của Trần Gia Dịch, hắng giọng nói: “Nếu muốn lấy cô dâu, chú rể phải trải qua ba cửa. Cửa thứ nhất là cửa phòng, ngủ, đã qua trọn vẹn. Cửa thứ hai là cửa bạn bè tâm giao, cửa này các cậu phải chơi một thử thách.”
Ngón tay xinh đẹp của Đồng Giai Kỳ chỉ về phía quả táo đang đung đưa trên không trung dưới sự điều khiển của Hi Văn: “Thử thách là, chú rể phải chọn ra một người trong đoàn rước dâu, hai người mặt đối mặt, cùng nhau cắn quả táo này. Chỉ cần cùng lúc chạm được, thử thách coi như thành công.”
Nghe đến đó, đoàn người phía sau Trần Gia Dịch đột nhiên trở nên vô cùng hào hứng. Giang Trạch liếc mắt nhìn Minh Viễn, cả hai thức thời lui về hậu phương, nhường lại tiền tuyến cho Tư Mã Tuệ cùng Trần Gia Dịch.
Trần Gia Dịch vừa quay đầu đã thấy hai thân ảnh kia lủi vào trong đám người, bên cạnh chỉ còn Tư Mã Tuệ một bộ dáng cà lơ phất phơ.
Nghiến răng nghiến lợi túm cổ áo Tư Mã Tuệ, Trần Gia Dịch khí khái phất tay: “Chơi thì chơi, sợ gì?”
Tình huống sau đó quả thật là một tuồng kịch đặc sắc có một không hai. Đến Cố Ninh Hinh vốn có chút căng thẳng cũng cười đến thiếu chút nữa ngã luôn trên giường.
Hai người đàn ông nhảy tưng tưng như con khỉ, miệng há to cắn táo như cá đớp nước. Hi Văn đứng trên ghế, canh lúc hai người sắp chạm đến liền phúc hắc giật dây cho quả táo tung cao lên.
Cuối cùng vẫn là sợ làm trễ giờ lành rước dâu, Hi Văn mới cười đến không thở nổi buông tha cho bọn họ.
Đồng Giai Kỳ lúc này mới lên tiếng: “Được rồi, chú rể và người đón dâu đã chạm vào táo, thử thách thứ hai xem như hoàn thành. Cuối cùng là thử thách thứ ba, điệu nhảy tình yêu.”
Bật người nhảy xuống đất, Hi Văn cười nói: “Thử thách này giống như tên, cần phải nhảy. Chú rể lại tiếp tục chọn một người trong đoàn đón dâu nhưng không phải là người lúc nãy, cùng nhau khiêu vũ trên nền nhạc điệu Cha-cha-cha, nhảy đủ năm phút xem như hoàn thành.”
Nghe đến nhảy, Giang Trạch và Minh Viễn lại lủi đi còn nhanh hơn lúc nãy. Tư Mã Tuệ vốn đang cúi đầu tháo hai nút trên áo ghile, đột ngột vươn tay bắt lại bả vai của Giang Trạch, đẩy về phía Trần Gia Dịch.
Giang Trạch muốn chạy nhưng đã không còn kịp, Trần Gia Dịch khuôn mặt cười đến đáng khinh nắm lấy bàn tay thon dài của anh, lớn tiếng hô: “Music.”
Đồng Giai Kỳ cười đến rút khoé miệng, dõi theo bóng dáng hai người đàn ông lên xuống trước mặt, càng cười lớn hơn.
Lần này Giang Trạch cảm thấy mặt mũi của mình tất cả đều mất sạch rồi.
Trước khi điệu nhạc kết thúc, Giang Trạch nghiến răng giẫm mạnh lên chân Trần Gia Dịch một cái. Trần Gia Dịch không lường trước Giang Trạch sẽ đột nhiên trở mặt, hoàn toàn lãnh trọn cú đạp của anh, đau đến kêu cha gọi mẹ.
Lại qua một khoảng thời gian nữa, sau khi đã kính trà gia đình vợ, Trần Gia Dịch cùng Cố Ninh Hinh lên xe hoa, tiếp tục chạy về Trần trạch làm lễ, rồi tiếp tục kính trà ba mẹ chồng.
Lúc này lễ cưới mới xem như kết thúc. Cô dâu chú rể cùng phù dâu phù rể được nghỉ ngơi mấy tiếng, chiều tối sẽ tổ chức tiệc cưới linh đình ở chuỗi nhà hàng-khách sạn nổi tiếng thuộc quyền sở hữu của Cố gia.
Giang Trạch ngứa mắt nhìn Trần Gia Dịch vẻ mặt hạnh phúc đưa Cố Ninh Hinh lên phòng ngủ, cũng vươn móng vuốt ôm eo Đồng Giai Kỳ đi vào phòng nghỉ cho khách mà Trần Gia Dịch đã sắp xếp.
Đồng Giai Kỳ chưa buồn ngủ, bị Giang Trạch lôi đi có chút bực mình: “Anh lôi em làm gì? Em còn phải đi tiễn Văn Văn nữa.”
“Không cần tiễn cô ấy, cô ấy đã đi từ nãy giờ rồi.” Giang Trạch thay cô cởi giày ra, ấn cô nằm xuống giường rồi cũng chui vào nằm xuống.
“Em chắc cũng mệt rồi, ngủ một giấc đi. Đừng cậy mạnh, không tốt cho baby của chúng ta.”
Vốn không muốn ngủ nhưng Đồng Giai Kỳ bị Giang Trạch lôi tấm bia “Baby” ra chế trụ, bực dọc bĩu môi rồi cũng chịu nằm yên.